Tổng cộng Tu Nhan mang theo năm vali hành lý, đều là cỡ to nhất.
Nữ sinh bình thường bị một cái cũng vất vả.
Nơi bọn họ ở l3à biệt thự ba tầng kiểu Tây, không hề có thang máy.
Đăng Vận Mộng tốt tính bẩm sinh, nghe thấy Tu Nhan nói thế thì đứng dậy thật, 1định đi giúp cô ta khiêng hành lý
lên tầng.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp tiến lên bước nào thì đã bị một bàn tay đặt lên vai ấn ngồi t9rở lại xuống ghế.
Doanh Tử Khâm uống xong ngụm trà câu kỷ táo đỏ cuối cùng, đặt cốc xuống, ngước mí mắt lên, giọng điệu lạnh
nhạt3: “Cô không có tay à?”
Trợ lý đang che ô cho Tu Nhan ở bên cạnh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, còn đang nghi ngờ không biết có phải bản8
thân nghe lầm không.
Bất kể là trong đoàn phim, hay là ở trường, đều không cần Tu Nhan phải lên tiếng, tự động sẽ có người chạy tới
tranh nhau làm việc cho cô ta. Cho dù Tu Nhan không dùng thực lực của mình debut ở vị trí số hai Thanh Xuân
101, thì chỉ riêng với thân phận đại tiểu thư nhà họ Tu của cô ta, đã đủ để vô số người chạy tới vẫy đuôi nịnh nọt
rồi.
Nhà họ Tu ở Để đó là một gia tộc lớn sánh ngang với nhà họ Nhiếp và nhà họ Mục.
Đó là chưa kể đến việc Tu Nhan rất nổi tiếng trong giới giải trí, thu hút được một lượng lớn fan trung thành. Bởi vì
lúc cô ta tham gia Thanh Xuân 101 đã che giấu thân phận của mình, không ai biết cô ta là đại tiểu thư nhà họ Tu,
cũng không dựa dẫm vào thế lực của gia tộc.
Cô ta dựa vào thực lực hát nhảy của bản thân để thành công ra mắt.
Không lâu trước đây, thân phận của Tu Nhan mới bị lộ ra ngoài. Có gia thế lại có thực lực, đương nhiên sẽ khiến
người khác yêu thích.
Tu Nhan cũng rất kinh ngạc.
Lông mày của cô ta hơi nhíu lại, lúc này mới nhìn kỹ về phía vườn hoa. Khi nhìn thấy dung mạo của cô gái kia, đôi
mắt cô ta hơi nheo lại trong chốc lát.
Sau đó cô ta mau chóng hồi tưởng lại tất cả những ngôi sao mình đã gặp trong giới giải trí cùng với các danh môn
tiểu thư của các gia tộc lớn nhỏ ở Đế đô.
Không có một ai trùng khớp.
, thì ra là một người bình thường.
Tu Nhan gấp kính mắt lại, kẹp vào cổ áo, đôi môi đỏ hơi cong lên, dường như đang nở một nụ cười: “Đúng thế,
không phải hai người các cậu đang ở đây à, tôi cần tay để làm gì?” Cô ta lại liếc nhìn thời gian, vậy mà không hề nổi
giận: “Thế này đi, các cậu khiêng lên trên, cứ một cái vali tôi trả các cậu một ngàn, đã được chưa?” “Trong này có
đồ trang điểm của tôi, đều là hàng xách tay từ nước ngoài gửi về đấy, lúc chuyển đồ nhớ cẩn thận, va đập vào đầu
mà vỡ thì các cậu không đến nổi đâu.”
Hai người thậm chí còn không thèm động đậy, chứ nói gì đến chuyện hăng hái xông lên.
Sắc mặt Tu Nhan dần sa sầm xuống.
Trợ lý không kìm được nói đỡ cho cô ta: “Chị Nhan là con gái, các cô khiêng giúp tí thì đã làm sao nào?”
“Bộ chúng tôi không phải là con gái à?” Đằng Vận Mộng hừ lạnh một tiếng: “Nơi này không phải là giới giải trí,
chúng tôi cũng không phải là người hâm mộ của cậu ta, chiều cậu ả? Tay của tôi còn mua bảo hiểm rồi đây này,
không quý hơn cậu ta chắc?”
Trợ lý nghẹn họng, vừa ngượng ngùng lại vừa chật vật.
Tu Nhan im lặng một lúc, sau đó cười nói: “Nói cũng có lý, để tôi tự làm, vậy tôi có thể nhờ các cậu khiêng giúp
không?”
Cô ta chỉ biết Đăng Vận Mộng, người còn lại không quen biết.
Đằng Vận Mộng là thiên tài của trường cấp ba trực thuộc Đại học Để đô, đã từng nhận được không ít huy chương
vàng trong các cuộc thi học thuật quốc tế. Nước Hoa vẫn luôn triển khai kế hoạch bảo vệ nhân tài, Đằng Vận Mộng
là một trong số đó. Một nhân tài như Đằng Vận Mộng, đợi sau khi cô ấy tốt nghiệp đại học, sẽ là đối tượng được
các gia tộc và thể lực lớn săn đón.
Nhà họ Tu đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Muốn đứng vững ở Đế đô thì nhân tài mới là nền móng.
Lần này Tu Nhan đến trại huấn luyện cũng là vì muốn xây dựng quan hệ tốt với những thiên tài này. Chỉ có điều
đúng là cô ta đã quen được người khác giúp đỡ.
Doanh Tử Khâm đứng dậy, thả một viên kẹo vào trong lòng bàn tay của Đằng Vận Mộng: “Đi thôi.” Cô quay
người, cũng không thèm nhìn Tu Nhan lấy một lần, trực tiếp đi lên tầng.
Đằng Vận Mộng tự nhiên cũng theo sát đằng sau.
Đối với cô ấy mà nói, đương nhiên là đại diện nhan sắc của nhóm mình quan trọng hơn. Cô ấy cũng không cần thiết
phải đi nịnh nọt đại tiểu thư nhà họ Tu.
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, nụ cười trên mặt của Tu Nhan hoàn toàn không giữ nổi nữa.
Trước giờ chưa từng có ai làm mất mặt cô ta như vậy.
“Chị Nhan, bọn họ quá đáng thật đấy.” Trợ lý oán trách: “Tốt xấu gì bọn họ cũng phải huấn luyện ở đây một tháng,
đều là học sinh mà lại không thèm giúp nhau bể hành lý.”
“Lúc đó anh Trần cũng đã nói, chị vừa quay phim vừa đi học sẽ rất mệt, thật sự không cần thiết phải tham dự cuộc
thi này.”
Đúng là ISC là cuộc thi học thuật cấp quốc tế, nhưng không phải tất cả mọi người tham gia đều sẽ nhận được sự
chú ý của các nhân vật tai to mặt lớn trong giới học thuật.
Tương lai Tu Nhan sẽ thừa kế nhà họ Tu, còn cả việc trong giới giải trí, làm gì còn thời gian rảnh? “Lên phòng trước
đã.” Tu Nhan lại đeo kính mắt lên, đôi môi đỏ cong cong: “Không sai, một tháng cơ mà, ngày tháng vẫn còn dài
lắm.”
Nhà họ Mục.
Mục phu nhân vừa từ bên ngoài trở về đã nhận được thông báo của người hầu.
Động tác của bà ta khựng lại, hơi kinh ngạc: “Cô bảo, sáng nay Mục Duy Phong lại nôn ra máu rồi?”
“Đúng thế, Ngũ phu nhân.” Người hầu rất cung kính: “Buổi sáng lúc quản gia cho người đi đưa cơm cho thiếu gia
Duy Phong, thiếu gia Duy Phong vốn dĩ đang ăn ngon lành thì đột nhiên nôn ra máu.”
“Quản gia hoảng hồn, vội vàng gọi bác sĩ gia đình tới, tôi nhìn thấy rất rõ, cậu ấy nôn ra nhiều máu lắm cơ.”
Nhà họ Mục vì bệnh tình của Mục Duy Phong mà lao tâm khổ tứ, còn đặc biệt mời cả bác sĩ của bệnh viện Đế đô
đến thường trú tại nhà họ Mục.
Nhưng cũng chỉ có thể giúp anh ta ổn định bệnh tình, chứ không thể trị khỏi tận gốc.
Mục phu nhân liền biển sắc: “Liệu có phải là có người giở trò không?” Người hầu ngẩn ra: “Ngũ phu nhân, sao phu
nhân lại nghĩ như vậy?” Mục phu nhân day day huyệt Thái Dương, lạnh nhạt nói: “Tôi thấy cô bảo là đột nhiên,
còn tưởng là xảy ra sự cố gì.”
Nhà họ Mục cấm chỉ thủ túc tương tàn, nhất là mấy trò hãm hại sau lưng. Bà ta cũng từng nảy ra suy nghĩ này,
nhưng rốt cuộc vẫn không dám. Có điều Mục Duy Phong đúng là bạc mệnh, bà ta còn chưa kịp làm gì thì anh ta đã
sắp chết đến nơi rồi,
Mục phu nhân xua xua tay: “Cô lui xuống đi.”
Người hầu cầm chổi lên rời đi.
Mục phu nhân trở về phòng, cởi áo khoác ngoài xuống treo lên trên móc. Bà ta nghĩ ngợi một lúc rồi nhấc điện thoại
lên gọi. “Huệ Châu.” Mục phu nhân bằng giọng rồi lên tiếng: “Có phải em có quen một vị bác sĩ khoa tim phổi rất
có tiếng ở nước ngoài không?”
Kha Huệ Châu nghe thấy bà ta hỏi vậy, có chút cảnh giác: “Chị, chị muốn làm gì?”
Vụ đạo nhái lần trước đã khiến Hoa Tủ tổn thất nặng nề.
Kha Huệ Châu nghe lời Mục phu nhân, đặt Hoa Tú vào vị trí người bị hại, cuối cùng cũng cứu vãn được không ít
nhãn hàng, chỉ có điều không thể so được với thời kỳ đỉnh cao thịnh vượng.
Dù sao thì Hoa Tú cũng là một nhãn hiệu lâu đời, khách hàng đời trước rất đông, một bộ phận người mua không hề
quan tâm đến cuộc thi thiết kế nào cả.
Mục phu nhân cũng không nói thẳng, chỉ hỏi: “Mời vị bác sĩ khoa tim phổi đó đến đây khó lắm à?” “Không phải là
khó, mà là cực kỳ khó, nhà họ Kha đã đủ phiền phức rồi.” Sắc mặt Kha Huệ Châu không tốt lắm. “Chị, rốt cuộc chỉ
định làm gì?
Vị bác sĩ khoa tim phổi kia có danh tiếng cực cao trên trường quốc tế. Kha Huệ Châu đương nhiên không có giao
tình gì với vị bác sĩ này, nhưng bên phía gia tộc nhà chồng bà ta thì có. Mời thì cũng mới được thôi, nhưng cái giá
phải bỏ ra thì chắc chắn không nhỏ.
Cũng là vì chuyện của Hoa Tủ, nên giờ đây Kha Huệ Châu cũng chẳng thích thú gì khi phải tiếp chuyện Mục phu
nhân.
“Có liên quan rất lớn đến việc Thẩm Châu có thể thừa kế nhà họ Mục hay không.” Mục phu nhân lạnh nhạt nói:
“Chỉ cần em có thể mời được vị bác sĩ đó tới đây, thì vị trí người thừa kế nhà họ Mục đến 90% là năm trong tay
Thẩm Châu rồi.”
90%, gần như là chắc chắn.
“Được.” Nhịp thở của Kha Huệ Châu dần trở nên gấp gáp, bà ta cắn răng, cuối cùng cũng đồng ý: “Chị, chỉ cần sau
này Thẩm Châu có thể trở thành gia chủ nhà họ Mục, chuyện gì em cũng sẽ giúp, em sẽ đi mời người đó ngay đây.”
Có được lời hứa này, Mục phu nhân cũng yên tâm.
Bà ta đứng dậy, đi đến nơi ở của Mục Duy Phong,
***
Ở một khu khác trong nhà.
Bởi vì buổi sáng vừa mới nôn ra máu, cho nên sắc mặt của Mục Duy Phong vẫn còn rất nhợt nhạt.
Tuy vậy anh ta vẫn ngồi trước bàn đá viết chữ. Lần này anh ta viết rất chậm, những nét bút lại rất liền mạch. Thính
lực của Mục Duy Phong khá tốt. Anh ta có thể nghe được tiếng bước chân của Mục phu nhân khi bà ta còn cách hoa
viên đến hai ba mươi mét.
Mục Duy Phong ngẩng đầu, ánh mắt hơi cứng lại.
Đợi đến khi Mục phu nhân lại gần, anh ta mới gọi một tiếng khách sáo nhưng xa cách: “Thím năm.”
“Nghe nói sáng nay cháu lại nôn ra máu.” Mục phu nhân ngồi xuống đối diện với anh ta: “Cơ thể lại không khỏe
à?”
“Cũng tạm.” Mục Duy Phong cúi đầu, anh ta không nhìn Mục phu nhân, tiếp tục viết chữ “Không chết được.”
Mục phu nhân thoáng nhíu mày
Tên Mục Duy Phong này dường như không hề nhạy bén với thời cuộc.
“Anh ba chị ba mất từ khi cháu còn nhỏ, chắc cũng không muốn nhìn thấy đứa con trai duy nhất của mình chết
yểu.” Mục phu nhân cất giọng lạnh nhạt, mang theo khí thế từ trên cao nhìn xuống: “Cháu chết rồi, thì một cô bé
con như em gái cháu biết nương tựa vào đầu, cũng khó mà sinh tồn được trong một gia tộc lớn.”
“Con cháu của nhà họ Mục đông như vậy, cũng chẳng đảm bảo được là em gái cháu không bị bắt đi liên hôn với nhà nào.” Ánh mắt của Mục Duy Phong lạnh hẳn đi.
Anh ta cầm khăn giấy lên lau miệng, trên giấy có chút máu tươi thấm ra.
Anh ta lau xong, liền vứt khăn giấy vào thùng rác: “Thím năm muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi, không cần phải rắc rối quanh có thể đâu.”
“Được, thông minh đấy, vậy thì thím cũng không phí lời nữa.” Mục phu nhân cười nói: “Thím có quen một thần y ở nước ngoài, chưa từng bó tay trước một ca bệnh tim phổi nào.” “Thím giúp cháu mời vị bác sĩ đó đến khám, cháu giao ra tư cách sát hạch người thừa kế của nhà họ Mục.”