Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 293:




Tuổi thọ và kiếp nạn có khác biệt với nhau.
Bất kể là Thương Diệu Chi hay Đệ Ngũ Nguyệt, tuổi thọ của họ còn rất d3ài.
Chỉ là trên đường sự sống xuất hiện điểm đứt gãy.
Vậy nên nếu như không vượt qua được điểm này thì sẽ1 chết sớm.
Đây chính là kiếp nạn.
Nếu như trả giá đủ lớn, vậy có thể phòng ngừa kiếp nạn, thế thì đường s9ự sống sẽ được kéo dài. Tuổi thọ là thứ
không cách nào sửa đổi được. Đây là thứ vừa ra đời đã được quyết định, sẽ không t3hay đổi.
Cesar Laurent và phó hiệu trưởng có thể sống tới bây giờ là vì cơ thể của bọn họ đã được thuật luyện kim8 cải tạo
qua, tế bào phân liệt và phân hóa đã được kích hoạt tới mức cực hạn của con người.
Những điều kiện dùng thuật luyện kim cải tạo thân thể vô cùng hà khắc.
Ngoài một vài loại vật liệu luyện kim hiếm thấy ra thì tuổi tác người được cải tạo cũng nhất định phải dưới mười
tám tuổi. Sau mười tám tuổi, cơ thể trưởng thành, hoàn toàn định hình thì không còn cách nào
ca.
Bằng không nếu ai cũng có thể sống được ba trăm tuổi, Trái đất sẽ hỗn loạn.
Doanh Tử Khâm nằm cổ tay Ông cụ Phó, hồi lâu vẫn im lặng không trả lời.
Cô không hề lừa ông cụ Chung, tuổi thọ của ông cụ là 108 tuổi. Nửa đời sau yên ổn vững vàng, không hề có kiếp
nạn gì cả.
Những tuổi thọ của Ông cụ Phó là 85 tuổi. Năm nay Ông cụ Phó cũng đã 85 tuổi rồi.
Không hề chênh lệch một chút nào.
Tuổi thọ vừa hết, người sẽ ra đi.
Ông cụ Chung thấy cháu gái không hề nói gì, vừa kinh ngạc vừa mất hứng: “Dựa theo những gì cháu nói thì chẳng
lẽ ông Phó của cháu lợi hại hơn ông, vậy nên cháu không xem được hả?” Doanh Tử Khâm vứt bỏ dòng suy nghĩ
trong đầu, im lặng vài giây mới đáp: “Vâng, đúng là như vậy.” “Ôi.” Ông cụ Chung cảm thấy buồn bực: “Sao ông
lại cảm thấy khó tin thể chứ, ông ấy đánh cờ còn không thắng được ông cơ mà.” “Được rồi được rồi, trẻ con đùa vui
thôi, ông đừng coi là thật.” Ông cụ Phó không thèm để ý, khoát tay áo cười đáp: “Không sao, không có gì đâu, dù
sao cũng chỉ là trò vui thôi mà.”
Doanh Tử Khâm chăm chú nhìn lên gương mặt Ông cụ Phó, đột nhiên nhớ lại thời điểm nửa năm trước, lúc cô
kiểm tra sức khỏe cho Ông cụ Phó.
Cô cảm thấy bất ngờ vô cùng. Trái đất là thế giới khoa học kỹ thuật, có một vài điểm siêu nhiên, ví dụ như thuật
luyện kim, ví dụ như âm dương phong thủy. Nhưng dù sao thì cũng không phải là thế giới tu luyện như cô từng
trải qua, có mấy thứ như là nguyên thần xuất khiếu. Cơ thể của Ông cụ Phó bị độc tố xâm hại suốt một thời gian
dài, độc tổ đã ngấm sâu vào trong xương tủy. Cho dù người hạ độc không muốn ông chết ngay lúc đó, nhưng Ông
cụ Phó không sống quá ba năm mới phải. Lúc đó Phó Quân Thâm vẫn chưa lớn chứ đừng nói tới việc sang châu Âu
tìm bác sĩ chế tạo thuốc ngăn chặn độc tố trong cơ thể ông. Thứ gì đã giúp Ông cụ Phó sống suốt hai mươi năm?
Việc này còn khó tin hơn cả thuật luyện kim. Đến bây giờ Doanh Tử Khâm đã hiểu rõ.
Đó là niềm tin của con người.
Ông cụ Phó biết nếu như lúc đó mình ra đi thì không còn ai chăm sóc cho Phó Quân Thâm mới chỉ mấy tuổi nữa.
Niềm tin đó giúp ông sống tới tận bây giờ, lúc này nó đã tiêu tan.
Ông cụ Phó tươi cười, sau đó nụ cười dần tan biến, gõ bàn một cái: “Lão Chung, tôi có vài lời muốn nói riêng với
Tử Khâm.”
“Nói gì chứ?” Ông cụ Chung thắc mắc: “Ông muốn làm chuyện xấu xa gì sau lưng tôi hả?”
Doanh Tử Khâm trừng mắt lên: “Ông ngoại!”
“Được rồi được rồi.” Ông cụ Chung chắp tay sau lưng, đi lên trên tầng.
Khi nãy ông chỉ nói vậy mà thôi.
Bầu không khí trong phòng khách dần trở nên nặng nề.
“Tử Khâm, ông Phó biết trước đây chính cháu đã cứu ông. Ông cụ Phó phá tan sự im lặng trước, hòa ái nói: “Cho
dù lúc ấy ông đã hôn mê nhưng trong quá trình đó có tỉnh táo lại một chút.”
“Không có cháu ông Phó sớm đã ra đi rồi.”
Doanh Tử Khâm không nói gì. Vào lúc cuối cuộc đời, quả nhiên con người ta có thể cảm nhận được đại nạn của
mình đã tới.
Gần đây Ông cụ Phó đã biết được.
“Đừng cảm thấy đau lòng, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, hơn nữa đây xem như là giải
thoát cho ông, ông quá mệt mỏi rồi.” Ông cụ Phó vỗ bả vai cô, trịnh trọng nói: “Có một việc mong cháu giúp ông.”
Doanh Tử Khâm hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc: “Ông nói đi.”
“Ông giao tiểu Thất cho cháu, từ xưa tới giờ nó không hề biết yêu quý sức khỏe của mình, cũng không biết suy nghĩ
cho bản thân.” Ông cụ Phó thở dài một tiếng: “Sau này cháu hãy giảm sát nó thật nghiêm, bắt nó ăn cơm đúng giờ
là được.”
Nói xong, ông từ từ đứng dậy: “Ông về nhà trước đây, đừng nói cho nó biết chuyện cháu nhìn ra được.” ***
Ông cụ Phó một mình trở về nhà họ Phó, không cho ai ở bên.
Ông nằm ở trên giường, mãi cho tới nửa đêm mà đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Ngoài cửa sổ bóng đêm đen kịt, gió nhẹ nhàng thôi. Ông cụ Phó chậm rãi ngồi dậy, đi tới trước kệ sách, cầm một
khung ảnh xuống, ngồi bên bàn đọc sách.
Ông vuốt ve bức ảnh, vẻ mặt dịu dàng. Lúc còn trẻ Ông cụ Phó điển trai khí phải, khí chất phóng khoáng tự nhiên.
Trong nhà họ Phú, Phó Quân Thâm giống ông nhất, kế thừa đặc điểm bề ngoài của ông.
Sau khi lau sạch bụi dính trên khung ảnh, ông lẩm bẩm: “Nguyệt Hoa, chúng ta sắp gặp lại nhau rồi, không biết tôi
già như vậy, lúc xuống dưới đó liệu bà còn nhận ra tôi hay không.”
Dừng lại vài giây, ông cười nói: “Không nhận ra cũng không sao cả, bà biết trên tay tôi có một vết sẹo, là do lúc đó
bà tưởng tôi là quân địch, bắn tôi một phát, sau đó thì cuống cuồng bật khóc.”
Vừa nói ông vừa hồi tưởng lại những ký ức xưa cũ.
Ông và Nhan Nguyệt Hoa quen nhau trong quân đội, ngày đầu tiên gặp mặt ông đã phải vào bệnh viện.
Khi đó không ai trong bọn họ ngờ rằng cuối cùng họ sẽ ở bên nhau.
Nhưng Nhan Nguyệt Hoa đã chết vào hai mươi năm trước.
Lúc đó ông đã muốn đi cùng bà, nhưng ông không thể đi được.
Bởi vì ông nhất định phải chăm sóc cho Phó Quân Thâm.
Ông cụ Phó nhìn cô gái hiên ngang trong khung ảnh, thì thầm: “Bà yên tâm, tiểu Thất rất khỏe, tôi nuôi nó lớn, tiếc
là chúng ta không thể nhìn thấy cảnh nó kết hôn, sinh con.”
Đây là điều Ông cụ Phó tiếc nhất. Nhưng ông đã sống thêm hai mươi năm, nên biết đủ rồi.
Sau khi nói lời cuối với bà cụ Phó, Ông cụ Phó lấy ra một xấp giấy, bắt đầu viết thư.
Ông đang viết cho Phó Quân Thâm.
Ông cụ Phó viết phần mở đầu mấy lần đều cảm thấy không hài lòng, xé giấy đi viết lại.
Cho tới lần thứ mười bốn thì ông mới cảm thấy chữ của mình Đế đôc hơn một chút.
Thế là ông mới viết tiếp.
Thật ra trình độ học vấn của ông không cao, tốt nghiệp trung học xong lập tức nhập ngũ. Song ông từng viết thư
tình cho Nhan Nguyệt Hoa, vậy nên viết thư với ông không phải việc gì khó cả.
Ông viết suốt một tiếng mới xong bức thư này. “Chết không phải là điểm cuối cùng, nó là điểm bắt đầu cho một cuộc hành trình mạo hiểm khác.” Cuối cùng Ông
cụ Phó viết một câu như này: “Cháu phải nhớ rằng ông nội vĩnh viễn ở trên trời cao dõi theo cháu.”
Sau khi viết xong bức thư dài này, ông gấp giấy lại, đặt vào trong phong thư, sau đó đút vào ngăn kéo.
Cuối cùng, Ông cụ Phó cầm khung ảnh quay trở lại giường.
Hai tay ông đặt ở trước khung ảnh, nhắm mắt lại.
***
Ngày hôm sau.
Bảy giờ sáng.
Phó Minh Thành đi gọi Ông cụ Phó. Đây là điều ông cụ Chung căn dặn.
Thật ra cũng không cần ông cụ Chung căn dặn thì Phó Minh Thành cũng sẽ vào gọi.
Ông cụ Phó thích ngủ, nếu như không ai gọi dậy thì sợ rằng ông sẽ ra đi trong giấc ngủ.
Phó Minh Thành gõ cửa một cái, không hề thấy đáp lại, lúc này mới đẩy cửa đi vào trong.
Ông ta đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh nắng lập tức chiếu rọi cả căn phòng.
“Bố ơi.” Phó Minh Thành quay người lại: “Bố ơi, dậy nào.”
Ông cụ Phó vẫn nằm yên trên giường.
“Bố ơi?” Phó Minh Thành đi tới, ông ta còn tưởng rằng Ông cụ Phó già rồi nên nặng tai, thế là gọi thêm vài tiếng:
“Bố ơi? Bố.”
Nhưng cho dù là vậy thì Ông cụ Phó vẫn không đáp lại.
Sắc mặt Phó Minh Thành thay đổi, đột nhiên ý thức được có điều không hay.
Ông ta run rẩy giơ tay lên, kiểm tra hơi thở của Ông cụ Phó.
Không có!
Phó Minh Thành ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra trước ngực Ông cụ Phó còn ôm một khung ảnh.
Ông ta biết bức ảnh này.
Đây là bức ảnh chụp chung đầu tiên của Nhan Nguyệt Hoa và Ông cụ Phó.
Trên mặt Ông cụ Phó cũng không hề có vẻ đau khổ gì cả, thậm chí giữa lông mày còn hiện lên vẻ vui mừng, dường
như đang mơ một giấc mơ đẹp.
Ông cụ bình yên ra đi trong giấc mơ, không bệnh không đau đớn. Đây là chết già khi hết tuổi thọ.
Mấy ngày trước Ông cụ Phó còn tự mình đi lại được, vô cùng khỏe mạnh.
Ông cụ đột ngột ra đi khiến Phó Minh Thành không phản ứng kịp.
Chừng mười phút sau, đầu óc của ông ta mới từ từ vận chuyển. “Minh Thành.” Phó phu nhân đi vào: “Cơm nấu
xong rồi, ông cụ…”
Bà ta đột ngột dừng lại, nhìn ông cụ nằm trên giường, đưa tay che miệng: “Trời ơi.”
“Di chúc!” Phó Minh Thành nhớ tới chuyện quan trọng nhất, nghiêm nghị nói: “Mau tìm di chúc!”
Phó phu nhân cũng tỉnh táo lại, lập tức tìm kiếm trong phòng ngủ.
Ông cụ Phó ra đi, nhà họ Phó sẽ hoàn toàn thay đổi, toàn bộ thành phố Hộ cũng rối loạn theo.
Việc cấp bách là phải lấy được di chúc. Và cả đuổi Phó Quân Thâm ra khỏi nhà họ Phó nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.