Bà ta cau mày: “Cháu làm sao thế?”
Bà ta đưa Doanh Nguyệt Huyên đến gặp giáo sư Lý của đại học Để đồ, sao Doanh Nguyệt Huyên có thể thất t3hổ
như vậy chứ? “Không, không có gì ạ, chỉ là ngạc nhiên thôi.” Doanh Nguyệt Huyên nhặt đôi đũa lên, mỉm cười:
“Học sinh mà giáo sư Lý nhắc tới l1à học sinh của Thanh Trí, em không ngờ là cậu ấy còn có cả tài năng ở mảng
máy tính nữa.
“Không không không.” Giáo sư Lý lên tiếng: “Khôn9g phải là em ấy còn có tài năng ở mảng máy tính, mà em ấy
vốn là một thiên tài toàn năng, không chỉ giáo sư danh dự của khoa máy tính đi mời mà g3iáo sư các khoa khác
cũng đi mời rồi.”
Nụ cười của Doanh Nguyệt Huyên tắt dần. Câu nói này của giáo sư Lý tuy không hề nhắm vào cô ta, ch8ỉ là giải
thích thôi nhưng cô ta lại cảm thấy buồn bã trong lòng. Cô ta chợt nhớ đến một câu nói…
Các người thi được chín mươi điểm là vì thực lực của các người chỉ tới đó, tôi có thể thi được điểm tối đa là vì bài
thi chỉ có điểm tối đa.
Mạnh Như càng ngạc nhiên hơn: “Em ấy không đến Đại học Để đô ư? Vậy em ấy đi đâu rồi?”
Năm nay, Đại học Đế độ xếp thứ mười một trên bảng xếp hạng các trường đại học toàn thế giới. Nhưng các chuyên
ngành như vật lý, tự động hóa vân vận của Đại học Để độ đều đứng hàng đầu trên thế giới, Về cơ bản, thủ khoa kỳ
thi đại học các vùng trên cả nước đều sẽ theo học ở Đại học Để đô. Vả lại, những học sinh được giáo sư danh dự
mời, một khi vào Đại học Đế đô thị vị trí tiến sĩ cũng đã ổn định.
“Em ấy theo học ở Đại học Norton rồi, bên đó cũng rất xem trọng em ấy, có máy bay chuyên dụng đưa đón.” Giáo
sư Lý lắc đầu mỉm cười: “Nếu là trường đại học khác thì Đại học Đế đô còn tranh giành một phen.” Mạnh Như
kinh ngạc, theo bản năng hít vào một ngụm khí. Đại học Norton!
Đó là nơi có muốn đến cũng chẳng đến được.
Sau khi ăn cơm xong, Mạnh Như lấy chương trình do Doanh Nguyệt Huyên thiết kế ra, đưa cho giáo sư Lý.
Giáo sư Lý xem qua: “Đúng là khá được nhưng thể hiện rõ là tiếp xúc với ngành này không nhiều, cần phải học tập
thêm.”
Ông đặt danh thiếp của mình xuống, nói: “Khoảng tháng ba năm sau, khoa máy tính sẽ tổ chức một buổi phỏng
vấn, đến lúc đó em nhớ tới nhé.”
Mạnh Như không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi như thế này, bà ta vô cùng vui mừng: “Làm phiền giáo sư Lý rồi.”
Con cháu của nhà họ Nguyên học tập không quá kém nhưng mà không có khiếu trong ngành lập trình. Giáo sư Lý
gật đầu, cầm túi công văn lên và rời đi.
Mạnh Như thanh toán tiền rồi bước ra ngoài, bà ta đột nhiên hỏi: “Cháu học cùng một trường với Ôn Thính Lan,
cháu có quen cậu ấy không?”
Doanh Nguyệt Huyên mím môi, lắc đầu: “Lúc cậu ấy tốt nghiệp, cháu vẫn còn ở bên châu Âu nên không quen.”
Mạnh Như không hỏi tiếp nữa.
Cũng phải.
Trường Trung học Thanh Trí một khối có đến hơn một nghìn học sinh, Doanh Nguyệt Huyên không thể quen biết
tất cả được.
Mạnh Như cũng không kìm được mà cảm thán: “Đại học Norton đấy, thiên tài kiểu này chúng ta chỉ có thể ngưỡng
mộ thôi chứ không với tới được.”
Doanh Nguyệt Huyên siết chặt ngón tay.
Không với tới được ư?
Cô ta biết lúc trước Chung Mạn Hoa và Doanh Chấn Đình đã từng đến huyện Thanh Thủy để tìm Ôn Phong Miên
và Ôn Thính Lan, đồng thời bỏ ra một trăm nghìn, lời trong lời ngoài lời nào cũng thể hiện ý khinh thường.
Huyện Thanh Thủy là một huyện nghèo, bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nghèo nàn. Nhưng bây giờ Ôn Thính Lan đã
vào được Đại học Norton rồi, nếu Chung Mạn Hoa biết được thì bà ta sẽ nghĩ như thế nào đây?
Không thể làm quen với Ôn Thính Lan thông qua Doanh Nguyệt Huyên, cùng lắm Mạnh Như cũng chỉ hơi tiếc
nuối, bà ta chuyển sang bàn chuyện chính: “Sau khi thi cuối kỳ vào ngày mười lăm tháng một xong, cháu sẽ theo
bác đến Đế đô, thành tích của cháu rất tốt không cần phải học thêm nữa.”
“Đến lúc đó, bảo mẹ cháu đến trường xin nghỉ giúp cháu là được.”
Doanh Nguyệt Huyên gật đầu. Cô ta ngồi vào xe, chậm rãi thở ra một hơi. Cho dù thế nào, Doanh Tử Khâm cũng sẽ
không cướp mất sự chú ý của Mạnh Như và nhà họ Nguyên đằng sau lưng bà ta được.
***
Túy Ẩm Phong Lâm. Bên trong phòng ăn.
Sau khi ăn sạch đồ ăn trên chiếc đĩa cuối cùng, Giang Nhiên ợ một cái, cuối cùng cũng thấy thỏa mãn. Một mình
cậu ta chén sạch nửa bàn thức ăn.
Giang Họa Bình lẩm bẩm: “Nuôi phải một con lợn.”
Doanh Tử Khâm tiện miệng góp thêm một câu: “Bây giờ thịt heo đang giảm giá.”
Giang Nhiên: “…”
Giang Họa Bình lau tay, hỏi: “Miên Hề, cháu ở lại thành phố Hộ một khoảng thời gian hay là đi cùng với bọn ta?”
“Cháu thể nào cũng được.” Đôi mắt Lăng Miện Hề sáng lên: “Doanh Doanh, sắp tới cuối tháng rồi, có muốn đến Để
đồ ăn Tết dương lịch với bọn tôi không? Tết Âm lịch cũng ăn ở Để đồ luôn nhé? Bên đó tưng bừng, đồng người
lắm.”
Cô ấy muốn được tựa vào ngực ghê.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Hả?”
một bên, Phó Quân Thầm cởi áo khoác ngoài ra, không nhanh không chậm khoác lên người Doanh Tử Khâm:
“Hôm nay lạnh, chú ý giữ ẩm.”
Lăng Miện Hề: “…”
Do cô ấy chẳng phải đối thủ của Phó Quân Thâm, nếu không cô ấy đã cứu cô thiếu nữ bất hạnh kia thoát khỏi bể
khổ rồi.
“Lăng Miện Hề, chị đừng có hãm hại lão… Lão đại của em.” Giang Nhiên sa sầm nét mặt: “Chị hại bao nhiêu người
thế còn chưa đủ à, còn muốn làm gì nữa?”
ở nhà họ Lăng, không, phải là trong cả giới cổ võ mới đúng, Lăng Miện Hề có danh xưng là “Vụ nữ. Coi trời bằng
vung, rất thích trêu đùa người khác nhưng các trưởng bổi lại rất thích cô ấy, thiên phú cổ võ của cô ấy cũng rất cao,
lại còn là nữ hiếm thấy nữa.
Trong bát quái, nam là dương, nữ thuộc âm. Bởi vì một loạt nguyên nhân, nữ không thích hợp tu luyện cổ võ như
năm. Trong giới cổ vũ nam cũng chiếm số lượng lớn hơn nữ nhiều. Bởi vì thế, trong giới cổ võ, Lăng Miện Hề rất
được chào đón.
Giới cổ vũ tiếp nhận khá nhiều tập tục thời cổ đại, không có khái niệm trưởng thành nhưng lại có tuổi cập kê. Vì
vậy lúc Lăng Miện Hề được mười lăm tuổi, người đến hỏi cưới đã đạp đổ cả cổng nhà họ Lăng rồi.
Đừng nói là cha mẹ của Lăng Miện Hề, ngay cả Lăng Trọng Lâu cũng không nỡ gả cô ấy đi. Lăng Miện Hề liền
hành hạ Giang Nhiên và các anh em khác. Giang Nhiên hoàn toàn không muốn nhớ lại thời kỳ đen tối đó.
“Ý này không tệ.” Giang Họa Bình vỗ vào đầu Giang Nhiên một cái, ra hiệu cho cậu ta im miệng: “Tử Khâm, nhà
họ Lăng có nhà ở Để đô, bình thường bọn cô đều đón Tết ở bên ngoài, hay là cháu đưa ông ngoại đến Để đô ở một
thời gian, giải tỏa tâm trạng.”
Doanh Tử Khâm suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được ạ.” Vốn dĩ cô đang muốn đến Đế đô tham gia trại huấn luyện
đợt thứ hai của ISC vào kỳ nghỉ đông, tiện thể đón Tết ở đó cũng không sao. Chỉ cần không đến giới cổ võ là được.
Cô vẫn muốn tiếp tục dưỡng lão.
Lăng Miện Hề ra dấu tay thể hiện sự chiến thắng với Phó Quân Thâm. Phó Quân Thâm liếc nhìn cô ta một cái, tựa
cười tựa không chẳng nói gì.
Nhiếp Triều không biết về sự tồn tại của giới cổ võ, đến bây giờ cũng thế, anh ta vẫn luôn cho rằng Nhiếp Diệc đã
đến một cơ sở bí mật tham gia huấn luyện rồi. Đã hai tiếng trôi qua mà anh ta vẫn chưa thể chấp nhận được: “Thất
thiểu, tại sao anh trai của tôi lại quen biết cô gái này thế?”
Anh trai của anh ta, đó cũng là một nhà sư theo chủ nghĩa khổ hạnh. Đừng nói là nữ, trong mắt Nhiếp Diệc giới
tính là một thứ không tồn tại.
“Để tôi nghĩ xem…” Phó Quân Thầm tựa vào tường, đôi chân dài khẽ cong, vẻ mặt lười nhác: “Lần đầu tiên hai
người bọn họ gặp mặt đã đánh đối phương đến thừa sống thiếu chết, đều được đưa đến giới cổ y.”
“Sau đó, cô ta đã giăng bẫy anh trai cậu, hai người lại đánh nhau thêm trận nữa, có lẽ là kiểu gặp nhau là đánh
nhau ngay.”
Nhiếp Triều: “???”
Thế cũng được hả?
Ai có thể nói cho anh ta biết, tại sao anh trai của anh ta – một tên trai thẳng không hề biết thương hoa tiếc ngọc lại có
được sinh vật đáng yêu mang tên bạn gái không?
Hù!
Nhiếp Triều vừa đau thương vừa tức giận.
“Sau này thì tôi không rõ nữa.” Phó Quân Thâm nháy mắt: “Chỉ là thành viên của đội Nhất Tự tám chuyện kể cho
nghe thôi.”
Nói xong, anh lấy một chiếc khăn choàng từ giá mắc quần áo xuống, khẽ khom người choàng lên cho Doanh Tử
Khâm. Cô lười quen rồi nên cảm thấy không có vấn đề gì cả. Nhưng Lăng Miên Hề lại cảm thấy rất có vấn đề, cô ấy
chạy đi tìm Tu Vũ. Lăng Trọng Lâu và Giang Hòa Bình cũng đứng dậy.
“Người anh em, hai chúng ta đúng là số khổ.” Nhiếp Triều nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện người cũng lẻ loi
như anh ta nên vui mừng đi sang: “Độc thân thì đã làm sao, độc thân cũng có cái hay của độc thân, hừ, chúng ta cứ
độc thân mãi, cuộc đời vẫn đặc sắc cơ mà.”
Giang Nhiên: “…”
Không, cậu ta không muốn.
Trong nhà họ Chung. Kể từ sau khi ông cụ Phó qua đời, ông cụ Chung cũng sa sút tinh thần đi nhiều. Trước đây đã
không gom đủ người chơi mạt chược rồi, bây giờ đến cả người đánh cờ với ông cũng mất. Hơn nữa, ông làm gì
cũng chẳng thấy hứng thú, cả ngày uể oải.
Chung quản gia rất lo lắng. Cho nên khi nghe thấy Doanh Tử Khâm muốn đưa ông cụ Chung đến Đế đô cùng ăn
Tết, cuối cùng ông cũng thở phào nhẹ nhõm. “Ông chủ, ra ngoài đi lại nhiều hơn, đồi một môi trường khác tâm
trạng cũng sẽ tốt hơn nhiều…” Chung quản gia mỉm cười khuyên nhủ: “Cùng ăn Tết với tiểu thư Tử Khâm, chuyện
tốt biết bao nhiêu.” Ông cụ chung vui mừng trong lòng nhưng lại không thể hiện ra mặt, dáng vẻ trông rất miễn
cưỡng: “Để tôi suy nghĩ một lát.”
Chung quản gia lắc đầu. Ông chủ già rồi, lại còn thích miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo.
Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Ông ngoại.” Ông cụ Chung nghiêm mặt, rất nghiêm túc hỏi: “Sao thế?”
Doanh Tử Khâm tựa vào số pha, ngáp một cái, lười nhác đáp: “Ông đã kích động đến mức xoa hai tay vào nhau
rồi.”
Ông cụ Chung: “…”
***
Hôm sau.
Chung Mạn Hoa đến trường Trung học Thanh Trì. Nếu như là trước đây, chắc chắn bà ta sẽ không xin nghỉ giúp
Doanh Nguyệt Huyên. Nhưng bây giờ có chuyện quan trọng hơn, liên quan đến tương lai của Doanh Nguyệt
Huyên và nhà họ Doanh nên Chung Mạn Hoa rất vui lòng.
Sau khi xin nghỉ học xong, bà ta đi dạo trong khuôn viên trường, đến bảng thông báo trước tòa nhà dạy học. Trên
đó là bảng xếp hạng kết quả hai kỳ thi thử trong tháng mười hai của khối 12.
Nhìn thấy Doanh Nguyệt Huyên đứng nhất cả hai lần, Chung Mạn Hoa rất vui lòng. Bà ta lại vô thức tìm kiếm tên
của Doanh Tử Khâm nhưng chẳng thấy gì cả. Trong lòng Chung Mạn Hoa buồn rầu không nói nên lời.
Doanh Nguyệt Huyên thi được hạng nhất nhưng Doanh Tử Khâm lại chẳng xếp nổi ở một trăm hàng đầu. Cách biệt
quả lớn rồi.
Chung Mạn Hoa chụp ảnh bảng vàng, gửi qua cho Doanh Chẩn Đình. Bà ta kéo kín áo khoác ngoài lại, gọi điện
thoại kêu tài xế đến đón.
Lúc này tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh lớp 10 và 11 đều túa ra cổng. Chung Mạn Hoa không thể không
tránh đi. Những học sinh ấy đều rất phấn khích.
“Lại sắp đến thi cuối kỳ rồi, tớ còn chưa ôn tập xong.” “Im miệng đi, cái đồ học giỏi nhà cậu.”
“Hầy, tớ chỉ có thể là học giỏi thôi nhưng Doanh thần thì khác, chị ấy là thần tôi phải đi bái lậy chị ấy.”
“Đúng đúng đúng, bái Doanh thần!”
Bước chân của Chung Mạn Hoa khựng lại.