Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 485:




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Tam trưởng lão biết rõ, trong tay mấy vị lão tổ tông của cổ y gia tộc có không ít phương thuốc và liệu pháp châm
cứu.
Mà nhữ1ng thứ đó không phải đều được ghi vào trong sách.
Không có giáo viên chuyên nghiệp chỉ dạy thì không thể học được. Nhưng cá0c vị lão tổ tông kia đều chẳng mấy
khi ra ngoài.
Lần gần đây nhất là khi nhà họ Lăng đưa tên phản đồ của nhà họ Phục về, lã1o tổ tông nhà họ Phục có ra ngoài một
lần.
Nhưng bên phía nhà họ Lâm lại không điều tra ra được liệu lão tổ tông nhà họ Phụ2c có giao dịch gì với nhà họ
Lăng hay không.
Y thuật của Lâm Thanh Gia còn giỏi hơn những cổ y đời trước, là vì cô ta biết 6nghiên cứu sáng tạo ra cái mới.
Tam trưởng lão năm nay 120 tuổi, cổ võ giả ở cái tuổi này cũng vẫn tính là tráng niên.
9
Có những chuyện lão biết nhiều hơn Lâm Thanh Gia, cổ y đến giờ có thể nói là đang từng bước thụt lùi.
Vào mấy chục năm đầu khi cổ y mới xuất hiện, mạnh hơn hiện tại rất nhiều. Mà chính vì sự thụt lùi của cổ y, cổ võ
giá mới có thể ít phụ thuộc vào những vật ngoài thân.
Lâm Thanh Gia có không ít cống hiến cho giới cổ y, nhà họ Lâm muốn mời cổ y cũng rất dễ dàng.
Cho nên nhà họ Lâm mới không tiếc bất cứ giá nào bồi dưỡng Lâm Thanh Gia.
“Tam trưởng lão, ngài.” Lâm Thanh Gia còn chưa kịp ngăn cản, tam trưởng lão đã vén màn bước ra.
Lão nhìn về phía gian phòng phát ra tiếng nói, thấy trên biển có ghi…
Chúc Ảnh Dao Hồng.
Tam trưởng lão hơi biến sắc: “Ti pháp đường?”
Ngoài ba gia tộc lớn là Lâm, Nguyệt, Tạ, Ti pháp đường cũng có mấy gian phòng cố định, điểm khác biệt là, các
gian phòng ở Ti pháp đường đều dùng bốn chữ để đặt tên.
Cho nên chỉ dựa vào tên gian phòng, tam trưởng lão vừa liếc mắt đã nhận ra ngay.
Chẳng trách lại có gan tranh giành với nhà họ Lâm bọn họ.
Lâm Thanh Gia nghe thấy vậy, nhíu mày: “Nếu là Ti pháp đường thì chúng ta nhường thôi.”
“Thanh Gia, nếu cháu muốn, lão phu sẽ giành lấy cho cháu” Tam trưởng lão điềm nhiên: “Đấu giá là công bằng,
cho dù là Ti pháp đường, muốn có được thì cũng phải có tiền trước đã.”
Bản thân Ti pháp đường thì rất có tiền, nhưng không có nghĩa là người của Ti pháp đường cũng có.
Hơn nữa, nói thẳng ra, Ti pháp đường cũng chỉ là một nơi quản lý giới cổ võ, không khác gì đội Nhất Tự của Đế
Đô.
Nếu lão tổ tông của nhà họ Lâm ra mặt, cổ võ giả của Ti pháp đường không đủ trình để so.
Nhưng mà cũng phải xem các vị tổ tông có bằng lòng ra ngoài hay không, đoàn trưởng lão không đủ khả năng mời.
Nếu bọn họ có ra thì cũng phải là khi nhà họ Lâm rơi vào hoàn cảnh sinh tử tồn vong.
“Không quan trọng lắm” Lâm Thanh Gia mỉm cười khuyên can: “Tam trưởng lão, nhường một bước đi, không nhất
thiết phải xảy ra va chạm với Ti pháp đường”
Tam trưởng lão có phần không muốn từ bỏ, nhưng nghe cô ta khuyên như thế, cũng thuận nước đẩy thuyền.
Lão gật gù: “Nếu cháu đã nói không quan trọng thì thôi, mấy vị thuốc phía sau, ta chắc chắn sẽ giành được cho
cháu”
Nhưng đến về sau, đừng nói là tạm trưởng lão, đến cả Lâm Thanh Gia cũng không ngồi yên được nữa.
Tổng cộng có ta cần đến bảy vị thuốc, bây giờ đã có năm vị được đưa ra chào bán, mà tất cả đều đã thuộc về Ti
pháp đường.
Hơn nữa giá của mỗi vị thuốc còn vượt xa dự tính của nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm lắm tiền nhiều của nhưng cũng không đem nhiều tiền đến buổi đấu giá như thế mà phần lớn dùng để
bồi dưỡng đời sau.
Lúc này, đã bắt đầu đấu giá vật phẩm tiếp theo.
Trên sân khấu, nhà đấu giá giới thiệu: “Vị thuốc này có tên là Tử Sương linh chi, tác dụng hẳn các vị cổ y đều đã rõ,
giá khởi điểm, tám triệu, mời các vị
Tính đến giờ, đây là vị thuốc có giá khởi điểm cao nhất.
“Tử Sương linh chi tương đối quan trọng với chúng ta” Lâm Thanh Gia ôm quyền nói với tam trưởng lão: “Làm
phiền tạm trưởng lão nhất định giúp cháu giành lấy nó”
Tam trưởng lão gật đầu, sắc mặt cũng rất khó coi.
Lão vừa định mở miệng hộ giá, thì giọng nói cạnh tranh với lão lúc trước lại vang lên.
“Mười triệu”
Người phụ trách lên tiếng đấu giá là Vân Sơn.
Tất nhiên là theo ý của Phó Quân Thâm. Thiếu gia nhà bọn họ chỉ có một khuyết điểm duy nhất, là quá nhiều tiền.
Tam tưởng lão sầm mặt, nghiến răng: “Mười lăm triệu!”
Vẻ mặt Phó Quân Thâm không hề thay đổi, thái độ bình thản, ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn.
Vân Sơn lập tức nâng giá: “Hai mươi triệu”
“Hai mươi lăm triệu!”
“Ba mươi triệu”
Sau mấy đợt đấu giá, giá của vị thuốc đã bị đẩy lên mức chín mươi triệu.
Đừng nói là các vị khách khác, đến cả bản thân nhà cái cũng phải ngỡ ngàng.
Ông ta biết đó là gian phòng của Ti pháp đường, nhưng không biết người ở bên trong có thân phận thế nào.
Tam trưởng lão gần như nghiến răng rít lên: “Một trăm triệu!”
Một trăm triệu, tương đương với một tỷ ở bên ngoài.
Phó Quân Thâm hếch cằm, môi cong lên, trong đôi mắt đào hoa có ý cười xa xăm: “Báo giá, năm trăm triệu”
Vân Sơn: “..”
Anh ta có thể nói gì đây?
Giời ơi, hôn quân!
Cho dù có tiền cũng không thể tiêu xài phung phí như thể được.
Có cùng suy nghĩ với anh ta còn có Doanh Tử Khâm.
Không biết đã là lần thứ mấy cô cảm thấy, tốc độ kiếm tiền của mình không bì được với tốc độ tiêu tiền của Phó
Quân Thâm.
Doanh Tử Khâm cầm điện thoại lên, gọi điện cho Phó Quân Thâm: “Đắt quá rồi, đừng đấu nữa.”
Ban nãy lúc cô đi tìm anh, anh đưa cho cô mấy cái máy phát tín hiệu siêu nhỏ, có thể dán lên điện thoại.
Thế là cô tiện tay chia cho đám Kỷ Ly.
Trong ống nghe, giọng nói của Phó Quân Thâm hơi trầm, thái độ vẫn dửng dưng như cũ: “Thứ em muốn, tất nhiên
phải mua chứ?
Ngừng một lúc, anh lại tiếp: “Ti pháp đường sẽ rút lại 30% tổng số tiền đâu thắng cuối cùng, đừng lo, anh có tiền”
Ti pháp đường cung cấp nơi tổ chức nên sẽ thu phí trung gian.
Mà 30% phí trung gian này rồi cũng trả lại cho anh thôi.
Cái giá năm trăm triệu được đưa ra, nhà họ Lâm cũng tắt điện.
Tam trưởng lão ban đầu phẫn nộ, nhưng đến giờ cũng đã bình tĩnh lại: “Là cán bộ cấp cao của Ti pháp đường?”
“Tam trưởng lão, chắc là không phải đầu” Lâm Thanh Gia khẽ lắc đầu, mỉm cười: “Nếu cán bộ cấp cao của Ti pháp
đường cần đến những loại dược liệu này thì sẽ gỡ xuống trước buổi đấu giá, chứ không đem ra đấu giá công khai.”
Tam tưởng lão lại thấy tức giận: “Không biết là kẻ nào không biết tốt xấu như thế, lại cứ nhất quyết tranh giành với
chúng ta”
Ti pháp đường không biết tầm quan trọng của Lâm Thanh Gia ư?
Tam trưởng lão sầm mặt: “Còn một món cuối cùng, món này kiểu gì cũng không thể để Ti pháp đường lại cướp
mất được”
Lâm Thanh Gia còn cần một vị thuốc, Sinh Cốt đan.
Sinh Cốt đan là do Ti pháp đường đưa ra, cũng chỉ có một viên duy nhất.
Nghe nói Ti pháp đường tìm thấy trong một ngôi mộ có niên đại đã trăm năm, đã không thể sử dụng được nữa.
Sinh cốt đan có khả năng kích thích phục hồi mạnh mẽ, thậm chí có thể khiến người cụt chân mọc trở lại trong một
khoảng thời gian.
Đã có không ít gia tộc cổ y chuẩn bị tham gia đấu giá, nghiên cứu cách điều chế viên thuốc này. Trên sân khấu, nhà
cái lại một lần nữa lên tiếng: “Sinh Cốt đan, giá khởi điểm, mười triệu”
Đột nhiên nghe thấy cái tên quen thuộc, Doanh Tử Khâm khẽ ngẩng đầu, biểu cảm hơi chững lại.
Có thể này thôi mà giá khởi điểm cũng mười triệu được á?
Tương đương với giá bên ngoài là một trăm triệu?
Cho nên trên thực tế, cô thật sự là một nữ đại gia?
“Dựa theo ghi chép, Sinh Cốt đan này có tác dụng khá thần kỳ” Trong điện thoại vang lên giọng nói biếng nhác của
Phó Quân Thâm: “Yểu Yểu, em có muốn không? Không cần phải tiết kiệm tiền cho anh đầu”
“Không muốn” Doanh Tử Khâm chống cằm: “Chẳng có lợi ích gì?
Thứ tiện tay cũng có thể luyện ra cả một lò, vì sao cô còn phải bỏ tiền ra mua?
Phó Quân Thâm cười cười: “Ừm, được”
Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ: “Người cung cấp là Ti pháp đường, các anh tìm thấy à?”
“Bên trong một ngôi mộ” Phó Quân Thâm thản nhiên: “Trong đó ngoài viên thuốc này, còn có không ít đồ”
Doanh Tử Khâm suy tư.
Cô hiểu rồi.
Lúc giới cổ y vừa mới được khai phá, Sinh Cốt đan chẳng phải thứ gì hiếm có.
Cô cũng từng luyện ra không ít, tiện tay đưa cho Phục Tịch, Phục Tịch lại thuận theo ý cô chia cho một vài cổ võ
giá.
Có điều, đúng là cô không truyền lại cho ai phương pháp luyện Sinh Cốt đan, bao gồm cả Phục Tịch.
“Nhà họ Lăng có lời mời em” Phó Quân Thâm lại lên tiếng: “Lát nữa đi đến nhà họ Lăng một chuyến nhé?”
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Đi”
Nghe thấy những tiếng đấu giá vang lên, Phó Quân Thâm bỗng bật cười: “Yểu Yểu, nếu em không cần thì anh nâng
giá lên nhé!
Ánh sáng trong mắt Doanh Tử Khâm khẽ chuyển động: “Hửm?”
Phó Quân Thâm liếc mắt về phía gian phòng của nhà họ Lâm: “Vân Sơn, báo giá, năm trăm triệu”
Khóe miệng Vân Sơn giận giật, không hiểu vì sao thiếu gia nhà mình còn muốn đấu tiếp, nhưng cũng chỉ đành tuân
lệnh báo giá lên.
Nhà cái lau mồ hôi: “Gian phòng Chúc Anh Dao Hồng báo giá năm trăm triệu, còn ai ra giá cao hơn không?”
Tam trưởng lão tức đến xù lông, buột miệng nói: “Nhà họ Lâm, một tỷ!”
Ngay lập tức, xung quanh yên ắng.
Tam trưởng lão mặt mày nặng trịch, cao giọng cà khịa: “Các hạ của Ti pháp đường, còn muốn tham gia nữa
không?”
Một giọng nói tiếng nhác đem theo ý cười vang lên: “A, xin lỗi, báo giá nhầm, vốn định báo năm mươi triệu thôi,
xin thứ lỗi.”
Tam trưởng lão tức suýt ngất.
Nhưng giá đã nói ra, còn có bao nhiêu người nhìn thế này, lão có muốn rút lại cũng không được.
Cuối cùng, tất nhiên Sinh Cốt đan rơi vào tay của nhà họ Lâm, nhưng tam trưởng lão không làm sao vui lên nổi.
Nhưng nghĩ đến việc Lâm Thanh Gia có thể dựa vào viên thuốc này để nghiên cứu ra phương pháp điều chế, tâm
trạng của tam trưởng lão cũng tốt hơn một chút.
Mặt lão sa sầm: “Nhất định là bọn họ cố ý, đợi buổi đấu giá kết thúc, lão phu nhất định phải đến Ti pháp đường
một chuyến.”
Tam trưởng lão thấy không ai trả lời, quay đầu lại thì thấy Lâm Thanh Gia đang ngẩn người: “Thanh Gia?”
Lâm Thanh Gia sực tỉnh, lắc đầu nói: “Không có gì?
***
Trong gian phòng Chúc Ảnh Dao Hồng.
Mí mắt của Phó Quân Thâm khẽ động, anh vẫn đang gọi điện thoại, phát ra tiếng cười khẽ: “Yểu Yểu, em xem,
không phải lại kiếm được về rồi hay sao?
Vân Sơn ở bên cạnh thở dài thườn thượt.
Thiếu gia của bọn họ cũng thật biết cách kiếm tiền.
Không thì sao Tập đoàn Venus có thể trở thành tập đoàn số một thế giới?
Vân Sơn cảm thấy, nếu thiếu gia của bọn họ có thể gặp người nắm quyền của gia tộc Laurent một lần, nói không
chừng lại có rất nhiều quan điểm chung về khoản kiếm tiền ấy chứ.
Ở đầu dây bên kia, Doanh Tử Khâm hơi trầm ngâm giây lát: “Một tháng”
“Một tháng gì?”
“Không được hôn em”
Biểu cảm của Phó Quân Thầm hơi cứng lại, giọng điệu cuối cầu cao vút: “Hửm? Lý do là gì?”
“Chẳng có lý do gì, nếu anh muốn đánh lén thì có thể thử xem!
Sau buổi đấu giá kịch liệt, cuối cùng Kỷ Nhất Nguyên cũng bình tĩnh trở lại.
Ngồi bên cạnh ông ta là Nhan Nhược Tuyết.
Nhan Nhược Tuyết đem theo trợ lý đến, cô ta không có hứng thú gì với cuộc đấu giá, chỉ đến tham quan mà thôi.
Kỷ Nhất Nguyên nhỏ giọng nói: “Cô Nhan, ban nãy tôi thấy Kỷ Nhất Hàng dẫn theo cả nhà vào gian phòng riêng
tầng hai, ai mời hắn thể không biết?”
“Phòng riêng?” Nhan Nhược Tuyết nhíu mày: “Không thể nào”
Kỷ Nhất Hàng cũng xứng à?
“Nhưng tôi nhìn thấy mà” Kỷ Nhất Nguyên do não: “Hắn.”
Còn chưa nói hết câu, một hộ vệ nhà họ Kỷ đã vội vàng chạy từ tầng trên xuống, đến bên cạnh Kỷ Nhất Nguyên:
“Kỷ Nhất Nguyên, gia chủ cho gọi ông lên”
Kỷ Nhất Nguyên rùng mình, lập tức đứng dậy.
Nhan Nhược Tuyết tiếp tục xem buổi đấu giá.
Trợ lý ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “A, giáo sư, tôi nhớ ra rồi, cái người trông rất giống Ôn Phong Miên ấy,
chính là cô Thanh Gia, ngũ quan của bọn họ rất giống nhau”
“Giáo sư, cô nói xem liệu cô Thanh Gia và Ôn Phong Miên.”
Lâm Thanh Gia không phải là con gái ruột của Lâm Cẩm Vân, chuyện này tất cả mọi người đều biết.
Nhưng cô ta quá xuất sắc nên không còn ai chú ý đến điều đó nữa.
“Cậu nghĩ gì thế?” Nhan Nhược Tuyết cười lạnh: “Một người bình thường như Ôn Phong Miên có thể sinh ra một
cô con gái có thiên phú tốt như cô Thanh Gia chắc? Nếu cậu nói lời này trước mặt nhà họ Lâm thì để xem cái mạng
nhỏ này của cậu có còn không”
“Con gái của Ôn Phong Miên, nhiều nhất cũng chỉ cỡ Doanh Tử Khâm thôi, được rồi, im miệng đi”
Nhà họ Ký đặt trọng tâm vào thí nghiệm hóa sinh, là để có thể nghiên cứu ra kỹ thuật đối chọi với cổ y.
Nhưng mười mấy năm đã trôi qua mà vẫn chưa thể thành công.
Lâm Thanh Gia là thiên tài mà cả giới cổ y và cổ võ đều công nhận, mấy loại thuốc mới trong giới cổ y đều là do cô
ta nghiên cứu ra.
Doanh Tử Khâm đúng là thiên tài thật, nhưng cũng chỉ trong phạm vi bên ngoài giới, sao có thể so với Lâm Thanh
Gia được?
Trợ lý ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng phải, rất ngượng ngùng: “Trên đời thiếu gì người giống người, đúng là tôi đã
nghĩ nhiều rồi.”
***
Trên lầu.
Trong gian phòng riêng.
Kỷ Nhất Nguyên thấp thỏm sợ sệt: “Dám hỏi gia chủ, có gì dặn dò.”
“Nghe nói đây là người trong giới giải trí gì đó” Kỷ gia chủ đưa ra một bức ảnh: “Thiên Hạo khá thích cô ta, ông xem xem phải tìm
cô ta thế nào?
Kỷ Nhất Nguyên đón lấy bức ảnh, nhìn thoáng qua, lập tức tỏ vẻ mừng rỡ.
“Thiếu gia Thiên Hạo để mắt đến ư?” Ông ta khó mà khống chế được tâm trạng đang kích động của mình: “Cô ta là Doanh Tử Khâm,
là con gái của Ôn Phong Miên, cũng xem như là người của nhà họ Kỷ chúng ta, cứ thoải mái, không vấn đề gì hết.”
Ông ta không làm gì được nhà Ôn Phong Miên, nhưng chẳng lẽ bản gia của nhà họ Kỷ còn không xử lý được chắc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.