Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Giải đua do gia tộc Manson tổ chức này có tổng chiều dài hàng nghìn cây số, là một giải đua xe đường trường và
diễn ra trong t1hời gian dài.
Giải đua xe có các quy định nghiêm ngặt về khoảng cách, tay đua cũng không được đi chệch khỏi đường đua0 khi
đang lái xe.
Nếu như như đi chệch làn, điểm số cũng sẽ giảm theo.
Nói chung, trong một giải đua đường tr1ường như này, bản thân người lái xe không thể nhớ hết các điều kiện
đường sá.
Sự tồn tại của hoa tiêu là ghi nhớ tất 2cả tình trạng đường sá, cung cấp lộ trình chính xác nhất và hướng dẫn tay
đua thực hiện cuộc đua.
Điều này đòi hỏi tr6í nhớ, óc phán đoán và nhận thức mạnh mẽ, cũng như kỹ thuật đua xe thượng thừa.
Vai trò của hoa tiêu trong cuộc đua n9ày là rất quan trọng, thậm chí còn hơn cả chính bản thân tay đua.
Vì thích đua xe nên Nhan An Hòa đã xem đi xem lại nhiều lần cuộc đua năm mười lăm tuổi của Tu Vũ, cô ta thực
sự ngạc nhiên trước tài năng của Tu Vũ.
Có thể nói, nếu như tay đua số một của nhà họ Tu đổi hoa tiêu trong chặng đua đó, thứ hạng nhất định sẽ nằm
ngoài top 10.
Chính vì sự có mặt của Tu Vũ nên người đó mới có thể đạt quán quân.
Tu Vũ bị thương, mấy năm nay không tham gia giải đua có quy mô lớn như vậy, những kiến thức về đua xe của cô
ấy nhất định không thiếu.
Nhan An Hòa tin chắc nếu như Tu Vũ có thể làm hoa tiêu cho mình, cô ta nhất định có thể lấy giành được giải quán
quân.
Tuy rằng cô ta dự định sẽ chính thức giải nghệ sau khi tham gia giải đấu lần này, nhưng ai mà không muốn có danh
dự cơ chứ?
“Cô đừng nằm mơ!” Các tay đua nhà họ Tu tay cũng nhếch mép: “Cô nghĩ là mình rộng lượng hay sao? Còn cho cơ
hội? Rõ ràng là muốn đạp lên chị Tu Vũ để đi lên mà thôi!”
Mặc dù hoa tiêu rất quan trọng, nhưng cuối cùng sau khi đạt được thứ hạng cao, hầu hết mọi người đều chỉ chú ý
đến tay đua.
Có danh hiệu vua xe chứ chưa có danh hiệu vua hoa tiêu bao giờ cả.
“Giẫm đạp để lên đi lên ư?” Nhan An Hòa nói đầy mỉa mai: “Không cần phải nói khó nghe như vậy, vậy các người
xem thử lát nữa sẽ thi đấu kiểu gì?”
Hóng chuyện xong rồi, cô ta không còn hứng thú ở lại đây nữa bèn quay người rời đi.
Một tay đua sờ nắn chiếc lốp xe đã bị phá hoại một cách ác ý “Chị Vũ…”
Bọn họ cũng biết Tu Vũ đã bỏ rất nhiều tiền để xây dựng lại đội đua xe của nhà họ Tu.
Có thể nói rằng, giải đua lần này có liên quan trực tiếp đến tiến đồ của Tu Vũ.
Thế nhưng bây giờ đã có ai đó phá hỏng tất cả.
Tuy nhiên, Tu Vũ lại rất bình tĩnh: Không sao, tôi đi lấy xe dự phòng cho các cậu, các cậu ra đường đua trước đi.”
Chỉ có xe của cô ấy là không thể thay đổi được.
Tay đua mím môi, không đi theo mà trở về phía đường đua.
***
Bên này.
Tất cả các đội đua xe đều biết có chuyện đã xảy ra nhưng hầu hết bọn họ chỉ lo đến chuyện của mình, thậm chí một
số người còn rất hả hê.
Khi đến giờ, các tay đua đều ra ngoài sân để chuẩn bị cho chặng đua tiếp theo.
Vẻ mặt của Nhan An Hòa vẫn bình tĩnh và lạnh lùng.
Bởi vì cho tới bây giờ, Tu Vũ vẫn không đến tìm cô ta, cũng không biết đã đi đầu. Thật sự không muốn thi đấu nữa?
“Đội trưởng Nhan, đừng chấp nhặt với bọn họ” Phó đội trưởng lắc đầu: “Xe của bọn họ đã hỏng hết, lại không
thèm để ý đến lòng tốt của cô. Ngoài chuyện rút khỏi giải đấu thì còn có thể làm gì khác?”
Bọn họ chỉ là các tay đua chuyên nghiệp tập hợp lại thành một đội, không thuộc bất kỳ gia tộc hoặc thế lực nào nên
dù có đạt được thành tích cũng sẽ không bị nhắm tới.
Lần này, nhà họ Tu quả thực trở thành cái gai trong mắt của nhiều người.
“Đương nhiên tôi sẽ không để ý bọn họ” Nhan An Hòa nhẹ giọng nói: “Lát nữa, tôi cũng đều phải người mất mặt”
Phó đội trưởng lên tiếng: “Đội trưởng Nhan, đi thôi.”
Nhan An Hòa gật đầu, khi quay người lại, ánh mắt cô ta đột nhiên dừng lại.
Cách đó không xa, có một cô gái đang đội mũ chống nắng, miệng ngậm kẹo mút, một tay đút túi quần.
Bởi vì đứng đối diện nhau, Nhan An Hòa có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cô gái.
Nhan sắc đẹp như tranh vẽ.
Doanh Tử Khâm.
Đó là trạng nguyên đạt điểm tuyệt đối của thành phố Hộ trong kỳ thi trung học phổ thông, tin tức về cô đã được lan
truyền khắp Đại học Đế Đô.
Nhưng Nhan An Hòa không quan tâm.
Cô ta đã vào Đại học Đế Đô từ năm kia, năm nay đã là sinh viên năm ba rồi.
Nhan An Hòa đã gặp không ít trạng nguyên của kỳ thi trung học phổ thông, phần lớn bọn họ đều không khác gì
người bình thường.
Học đại học khác với trung học phổ thông, không chỉ có kiến thức lý thuyết và học thuộc lòng.
Cô ta để ý đến Doanh Tử Khâm vì Nhan Nhược Tuyết đã nói cho cô ta về chuyện của nhà họ Kỷ.
Nói rằng đây là một người khá kiêu ngạo và không biết khiêm tốn.
Quan trọng nhất là cô ta đã gặp được thiên tài thực sự như Lâm Thanh Gia, loại thiên tài kiểu Doanh Tử Khâm này
càng không thể so sánh được.
Nhan An Hòa thu hồi ánh mắt, không chú ý nữa mà theo các tay đua đi vào làn đường đua.
Mấy phút sau, Tu Vũ đã trở về.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Người không sao chứ?”
“Không sao” Tu Vũ lắc đầu: “Chỉ bị sợ hãi chút thôi, vẫn có thể tham gia, nhưng tôi không để anh ta tiếp tục.”
Quả nhiên, sau khi xe đua bị phá hoại, hoa tiêu của cô ấy cũng gặp chuyện.
Cũng là nhờ Doanh Tử Khâm cứu lại được.
“Bố Doanh, cậu nói không sai, có rất nhiều người nhắm vào tôi” Ánh mắt Tu Vũ lạnh lùng: “Bọn họ lựa chọn ra tay
ngay trước khi bắt đầu, cũng là để ngăn cản tôi tham gia giải đấu”
Các gia tộc Đế Đô vốn đã đấu đá với nhau rất khốc liệt nhưng sự cạnh tranh của các gia tộc ở châu âu còn khủng
khiếp hơn gấp trăm lần.
“Không đầu” Doanh Tử Khâm nhẹ nhàng nói: “Cậu chỉ cần quan tâm chuyện thi đấu là được.”
Tu Vũ lại một lần nữa cảm thấy bất lực, lần gần đây nhất cô ấy có cảm giác đó là khi cô ấy bị tai nạn ô tô, mẹ qua
đời, còn cha thì mất tích.
Giọng cô ấy lạc đi: “Thế nhưng tôi không có xe.”
“Nhớ giành được giải nhất”
“Giải nhất?”
“Tiền thưởng của giải nhất nhiều gấp mười lần giải nhì.”
Cuối cùng, Tu Vũ đội mũ bảo hiểm và đi vào đường đua.
Trong lúc hoảng hốt, cô ấy nhớ ra một đoạn clip trên mạng.
Khi các đại lão khác tham gia thi đấu, bạn hỏi bọn họ tại sao thì bọn họ sẽ đáp là do thú vị hoặc do họ nhàm chán
nên mới chơi thử.
Mà Doanh Thần của bọn họ chỉ nói là vì tiền?
Vậy thì chơi thôi.
***
Trên đường đua xe, có hàng trăm chiếc xe đua, tất cả đều là những tuyển thủ tham gia cuộc thi lần này.
Bình luận viên và các nhân viên khác cũng đã vào vị trí.
“Xin chào tất cả các vị khán giả, giải đua đường trường do gia tộc Manson tổ chức sắp bắt đầu. Tiếp sau đây, tôi xin
giới thiệu một số ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch của năm nay”
Người giới thiệu nói theo mã số, mã số của Tu Vũ là số 11.
Danh tiếng của cô ấy trong giới đua xe không hề thấp, sau năm năm cô ấy mới trở lại đường đua, nhưng lại thu hút
rất nhiều sự chú ý.
“Vị tuyển thủ số 11 này thì chắc là tôi không cần phải nói nhiều nữa. Đây chính là một tay đua nữ, người nước Hoa,
tên cô ấy là Tu Vũ”
“Năm năm trước, khi chỉ mới mười lăm tuổi, với thân phận là một hoa tiêu, cô ấy đã giúp một tuyển thủ giành
được giải nhất Lần này cô ấy tham gia với tư cách là một tuyển thủ và từng được đánh giá là một tay đua tài
năng… Không, đợi đã!”
Khán giả đều rất kinh ngạc, nhìn sang.
“Chúng tôi nhận được tình huống khẩn cấp, xe của tay đua số 11 đã bị phá hỏng, hơn nữa, bọn họ còn không có cả
hoa tiêu” Bình luận viên vẫn đang giải thích: “Cô ấy chỉ có một mình, cô ấy định làm gì đây? Lẽ nào cô ấy vẫn
muốn tự mình chạy hết đường đua này sao?”
Dù là xem truyền hình trực tiếp hay là trên sóng livestream thì mọi người đều bật cười vang.
[Chạy sao? Cười chết tôi mất, ngay cả tay đua đua xong cũng mệt phờ rồi, còn chạy được à? Đợi bị xe đâm à?]
[Thiên tài đua xe đây sao? Xe còn chẳng có?]
Trong ghế vip, gia chủ nhà Manson nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người quản gia đứng cạnh trả lời ngay: “Chắc hẳn là các đội đua xe đẩu đá lẫn nhau”
Gia chủ nhà Manson cũng không quá quan tâm, chỉ là ở một tiếng.
Ông ta chỉ đến xem đua xe, xem màn trình diễn tuyệt vời mà các tay đua sẽ mang đến. Ông ta sẽ không đi quán
chuyện các đội đua xe đấu đá lẫn nhau. Chuyện này chẳng có liên quan gì đến ông ta.
Có lợi ích thì ắt có mâu thuẫn. Một chút mâu thuẫn xung đột thì lại càng thú vị hơn,
“Không có xe nào thì cho cô ta xuống đi” Gia chủ nhà Manson chỉ cảm thấy có chút nhàm chán: “Cuộc đua sắp bắt
đầu rồi, đừng có ảnh hưởng đến nhã hứng xem đua xe của tôi”.
Quản gia gật đầu, lập tức kết nối với hậu trường.
“Thật đáng tiếc, vì nhiều lý do khác nhau, tuyển thủ số 11 của chúng ta buộc phải rút lui khỏi giải đấu” Bình luận
viên nhận được mệnh lệnh của gia tộc Manson, lập tức đổi giọng: “Tuyển thủ số 11, mời cô xuống sân”
Lời này vừa nói ra, hiện trường nhất thời trở nên hỗn loạn.
Đã có rất nhiều khán giả trên khán đài hò hét.
Tu Vũ cũng nghe thấy, sắc mặt đanh lại.
Nhưng cô ấy tin Doanh Tử Khâm nên vẫn đứng im, giá bộ không nghe thấy.
Bình luận viên lại lên tiếng: “Tuyển thủ số 11?”
Giọng nói dõng dạc vang khắp trường đua.
[Phục thật, đúng là mất mặt, tại sao xe hỏng rồi còn chạy lên đường đua? Lên làm trò cười cho các đội xe khác à?]
[Với tư cách là một người nước Hoa, tôi thực sự không thể xem tiếp được nữa. Tôi gần như có thể hình dung được
cư dân mạng sẽ chế giễu thế nào rồi! Xấu hổ quá, lượn đây, lượn đây, mấy chục phút nữa tôi sẽ quay lại xem thứ tự
xếp hạng.]
[Phiền phức thể xuống luôn đi được không, tôi còn muốn xem giải đua]
Có không ít gia tộc vì để cạnh tranh tài nguyên đầu tư của gia tộc Manson mà thường hay động tay chân sau lưng.
Đương nhiên, những khán giả chỉ quan tâm đến đua xe sẽ không biết đến những câu chuyện bên trong đen tối này.
Theo quan điểm của bọn họ, đây là sự thiếu tôn trọng đối với giải đấu.
Gia chủ nhà Manson cũng mất kiên nhẫn: “Gọi nhân viên bảo vệ lôi cô ta xuống”
Quản gia gật đầu, tiếp tục kết nối, nhưng khi quay đầu lại đã nhìn thấy một chiếc xe đua màu xanh lam đang đi về
phía này, giật mình nói: “Gia chủ, ông nhìn chiếc xe đó kìa”
“Cái gì?” Gia chủ nhà Manson nhìn sang, vừa nhìn thấy đã giật mình, đứng bật dậy.
Nhất thời, ông ta cũng không nói nên lời, nhìn chiếc xe dừng lại bên cạnh tuyển thủ số 11.
Ngay đến Tu Vũ cũng không kịp phản ứng, cô ấy cũng đang choáng váng.
Cửa xe cạnh ghế tài xế mở ra.
Ngồi trên ghế là một cô gái đã đội săn mũ bảo hiểm.
Không nhìn rõ mặt, nhưng giọng nói của cô ấy rất bình tĩnh và đầy uy lực: “Lên xe đi, hôm nay, tôi sẽ làm hoa tiêu
cho cô”
[Chờ đã, đừng đi, nhìn này, nhìn này!]
[Vãi đạn,xe của nhà họIkìa!!!]
Hai mươi năm trước,nhà họ đã tuyên bố rút lui khỏi tất cả các giải đua,chưa từng xuất hiện lại lần nào.
Xe nhà họ được công nhận là thương hiệu xe đua hàng đầu thế giới.
Cả khán đài như nổ tung trong tích tắc.