Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 565:




Vẻ mặt Diệp Hằng càng hãi hùng hơn: “Cô… cô muốn làm gì?”
“Thích thì ăn một chút.” Doanh Tử Khâm khom lưng, nhặt bùa hộ mệ1nh lên.
Cô không tỏ vẻ gì, nhét chiếc bùa vào miệng Diệp Hằng, ép cậu ta nuốt xuống.
Diệp Hằng muốn giãy giụa nhưng0 phản kháng không có tác dụng, máu tươi vẫn không ngừng chảy dọc bên khoé
miệng cậu ta.
Cậu ta mở to mắt: “Vậy mà cô…”
Còn có tu vi cổ võ không thấp nữa?!
Không ngờ Doanh Tử Khâm còn tu cả cổ y lẫn cổ võ?
Đầu Diệp Hằng ong lên, 0trên mặt cũng nóng rát.
Trong nhận thức của cậu ta, chỉ có Lâm Thanh Gia mới có thể làm được như vậy, người khác tuyệt đối 4không thể.
“Anh lừa Diệp Linh ra ngoài, tôi nghĩ…” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt: “Có liên quan đến nhà họ Từ, tuy tôi không
bi5ết chúng hứa hẹn sẽ cho anh cái gì.”
“Gia chủ, nhà họ Từ trái tiểu thư Diệp Linh, nói là muốn để Doanh tiểu thư qua luyện thuốc, nếu không sẽ giết tiểu
thư Diệp Linh.”
Lúc này, đầu đuôi câu chuyện mới triệt để rõ ràng.
“Diệp Hằng!” Gia chủ nhà họ Diệp vô cùng giận dữ, càng nhiều là không thể tin nổi. “Tiểu Linh là em gái mày
đấy!”
Nhà họ Diệp neo người, vì thế không có tranh chấp gì mấy, vẫn luôn hòa thuận vui vẻ, dù nghèo đến không có gì
ăn cũng vẫn rất vui. Duy chỉ có chi của chú hai Diệp có dị tâm cũng đã bị phế nội hình, triệt để đuổi khỏi gia tộc rồi.
Gia chủ nhà họ Diệp không có ý định bành trướng gia tộc cũng bởi vì như thế này đã rất tốt rồi.
Gia tộc lớn mạnh nhiều chuyện rắc rối.
Gia chủ nhà họ Diệp căn bản không ngờ được chỉ vì một cái túi thơm, Diệp Hằng lại bán Diệp Linh đi.
Diệp Hằng không thể thở được. Máu tanh trong cổ họng cậu ta không ngừng trào ra, khó khăn nói: “Ai… ai bảo nó
ngốc như vậy? Đáng đời, bị con lừa là đáng đời!”
“Con bé tin mày vì mày là người thân của con bé! Vậy mà mày còn nói con bé ngốc?” Gia chủ nhà họ Diệp không
thể nhịn được nữa, tát Diệp Hằng một cái: “Mày ngu xuẩn, bán đứng người thân mà còn quay ngược lại trách con
bé?”
Gia chủ nhà họ Diệp không nương tay, Diệp Hằng bị tát đến hộc máu mồm.
Doanh Tử Khâm nhấc tay lên, châm một cây kim vào vai Diệp Hằng.
Người cậu ra run lên, lại phun ra một cục máu. Diệp Hằng kêu thảm một tiếng: “Nội hình! Nội hình của tôi!”
Cậu ta có thể cảm nhận được nội kình trong người đang không ngừng chảy ra ngoài.
Sao có thể như thế được?
Doanh Tử Khâm thả tay ra, Diệp Hằng rơi xuống mặt đất.
Giữ lại một mạng nhưng hoàn toàn tàn phế.
Gia chủ nhà họ Diệp không hề ngăn cản. Ông siết chặt tay, hoàn toàn không thể kìm được cơn giận dữ và thất
vọng: “Nhốt vào từ đường, vĩnh viễn không được ra ngoài!”
Doanh Tử Khâm mặc áo khoác vào: “Tôi đến nhà họ Từ, mọi người cứ đợi đi.”
“Doanh tiểu thư, tuyệt đối không thể!” Gia chủ nhà họ Diệp nói, lo lắng: “Nếu cô vào nhà họ Từ rồi thì e rằng sẽ
không thể ra nữa đâu!”
Dù nhà họ Từ chỉ là một gia tộc tầm trung trong giới cổ võ, còn lâu mới trở thành gia tộc lớn.
Nhưng cũng chiếm cứ một phương, nắm trong tay địa bàn không nhỏ, có một vài gia tộc nhỏ phụ thuộc.
“Không sao.” Doanh Tử Khâm nhấc ống tay áo: “Chỉ cần cho nhà họ Từ đổi gia chủ là được.”
Nói xong, cô đã đi ra ngoài.
Diệp Trường Không còn đứng ở chỗ cũ, chưa phản ứng kịp.
Cái gì mà… đổi gia chủ là được?!
***
Nhà họ Từ.
Gặp cô gái, quản sự không hề cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn cung kính hỏi: “Doanh tiểu thư, cô đến rồi?”
Ở một bên, Từ phu nhân ngồi cạnh giường lau mồ hôi cho gia chủ nhà họ Từ, không nhìn cô gái lấy một cái. Mắt
Doanh Tử Khâm lạnh lẽo, giọng nói bình tĩnh, không hề có dao động gì: “Thả người đi, tôi luyện thuốc cho các
người.”
“Chắc chắn sẽ thả người nhưng còn có một tiền đề.” Quản gia nâng tay: “Doanh tiểu thư, bên này là phòng luyện
thuốc, đã chuẩn bị cho cô rồi.”
Ông ta ra hiệu, hai người trung niên ngoan ngoãn đi theo.
Hai đội trưởng đội hộ vệ trung niên này đều có tu vi tầm 70 năm, có thể trông chừng một cổ y.
Căn bản không ai nghĩ đến việc cổ y cổ võ song tu.
Thứ nhất là vì quá ít thiên tài, ngoài Lâm Thanh Gia thì những người khác đều rất tầm thường.
Thứ hai là nếu Doanh Tử Khâm biết cổ võ, cô có ngoan ngoãn đến đây thế này không?
Hơn nữa, họ không cảm nhận được dao động của nội tình trên người cô.
Nếu nói cô gái chưa đến 20 này có tu vi cổ võ 80 năm thì sẽ chẳng ai tin cả.
“Doanh tiểu thư, đây là dược liệu.” Quản gia đi vào phòng luyện thuốc, uy hiếp nói: “Cô yên tâm luyện thuốc, nhà
họ Từ đảm bảo bạn cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nếu bây giờ họ thả Diệp Linh ra, ai biết Doanh Tử Khâm có luyện thuốc cho họ không?
Mặt Doanh Tử Khâm lạnh nhạt, hơi cụp mi xuống, cầm dược liệu ở bên cạnh lên.
Quản gia thấy cô gái ngoan ngoãn nghe lời thì lui ra ngoài và khóa cửa lại.
Trong phòng luyện dược, Doanh Tử Khâm bỏ dược liệu vào lò.
So với y thuật, cô vẫn thích độc dược hơn.
***
Lúc này, nhà họ Phục.
Phục Trầm lén lút trốn từ phòng luyện thuốc ra, chạy đến trước hồ sen, nằm trên ghế tựa ngủ một giấc.
Ánh mặt trời chói mắt, anh ta ngắt chiếc lá xuống để che mặt.
Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, cho đến khi bị một người đã xuống đất, anh ta mới bừng tỉnh trong nháy
mắt.
Người phụ nữ chắp tay sau lưng, lạnh nhạt đứng phía trước: “Ngủ chán chưa?”
Lúc nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, Phục Trầm giật mình đến nỗi suýt rơi xuống hồ: “Lão… lão tổ tông?”
Anh ta lười biếng bị Phục Tịch bắt gặp?
“Hay lắm nhóc con.” Phục Tịch cười mắng: “Nếu cháu có hào hứng với việc học y như ngủ thì y thuật của cháu đã
đứng đầu trong lớp thanh niên từ lâu rồi.”
Phục Trầm nghẹn lời, lập tức dời chủ đề: “Lão tổ tông, nói về y thuật, mấy hôm trước cháu đến Đan Minh có gặp
được một thiên tài luyện thuốc.”
“Lần đầu tiên luyện Hộ Tâm đan, không cần giảng giải mà cô ấy đã luyện được bốn viên có tỉ lệ sử dụng 80% trong
một lò rồi, người thấy có phải là quá thiên tài rồi không?”
“Đừng đánh trống lảng. Ta nói cháu biết, cháu…” Đột nhiên Phục Tịch khựng lại, thần sắc thay đổi: “Một lò bốn
viên 80%, ý cháu là mỗi viên đều 80%?”
Phục Trầm ngẩn người: “Vâng.”
Phục Tịch nói vậy, đột nhiên anh ta ý thức được một vấn đề.
Cổ y nào có thể luyện ra được mỗi viên đan dược như nhau?
“Đúng là thiên tài.” Phục Trầm sờ cằm, cảm thán. “Lão tổ tông, người coi cô ấy là truyền nhân đi, cháu không được,
cháu thực sự không được đầu. Cháu muốn ngủ thêm.”
Anh ta nói xong liền chuẩn bị sẵn sàng tâm lý sẽ bị Phục Tịch đánh.
Nhưng chuyện trong tưởng tượng không xảy ra.
Phục Tịch đứng vững tại chỗ, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.
Mấy giây sau, mặt bà đã đầy nước mắt rồi.
“Lão tổ tông?” Phục Trầm sợ hết hồn, hoảng hốt lấy khăn tay ra: “Lão tổ tông, người đừng kích động như vậy. Tuy
trồng người còn trẻ hơn mẹ cháu nhưng người cũng lớn tuổi rồi, người đừng dọa cháu.”
Phục Tịch kìm nén sóng to gió lớn trong lòng, miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh trong giọng nói: “Sư ph… cô ấy đang
ở đâu? Ta muốn gặp cô ấy.”
Phục Trần hơi giật mình: “Lão tổ tông?”
Thực ra nhà họ Phục và Thiên Y môn cũng hiếm có người biết được, Phục Tịch là người song tu cả cổ y và cổ võ.
Phục Tịch thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm Phục Trầm, vì thế anh ta biết bí mật này.
Phục Trầm ước chừng tu vi cổ vũ của Phục Tịch tuyệt đối không thể dưới 200 năm được.
Nhưng giới cổ võ căn bản là không rõ chuyện này.
Dù có là đoàn trưởng lão và gia chủ của nhà họ Lâm, họ Tạ, họ Nguyệt cũng không xứng để Phục Tịch đích thân
gặp.
“Ta muốn gặp cô ấy.” Phục Tịch lại nói, còn đá Phục Trầm một cái: “Bây giờ đi ngay.”
Phục Trầm rít lên một tiếng: “Đi, đi, đi, lão tổ tông, cô ấy ở nhà họ Diệp, cháu đưa người đến giới cổ vũ.”
Thực sự không biết lão tổ tông của họ giống ai, trông thì rất đạm bạc, nhưng lúc bạo lực lên thì cũng rất điên cuồng.
***
Diệp Linh xảy ra chuyện, Doanh Tử Khâm lại đến nhà họ Từ.
Cả nhà họ Diệp đều không có tâm trạng để ăn tối, tất cả đều đứng ở cửa đợi.
Nửa tiếng sau, Phục Trầm và Phục Tịch đến.
“Xin chào, xin chào, tôi là Phục Trầm, đây là…” Phục Trầm không biết nên giới thiệu thế nào, chỉ có thể nói: “Đây là
cô tôi.”
Với quy mô và địa vị như nhà họ Diệp, đừng nói là nhà họ Phục, đến gia tộc cổ y bé nhỏ nhất cũng không có tư
cách tiếp xúc.
Gia chủ nhà họ Diệp kinh ngạc, vội vàng hành lễ, Phục tiểu thư, không biết hai người đến đây là có chuyện gì?”
“Thì là… vị Doanh tiểu thư kia, cô tôi rất thích cô ấy…” Mặt Phục Trầm đột nhiên có rút một cái, hít một hơi: “Cô ấy
đang ở đâu vậy?”
Phục Trầm hơi tủi thân.
Anh ta nói vậy có vấn đề gì sao?
Tại sao lão tổ tông lại đánh anh ta?
Với động tác của Phục Tịch, tất nhiên gia chủ họ Diệp không thấy rồi.
“Doanh … Doanh tiểu thư đến nhà họ Từ rồi.”Gia chủ nhà họ Diệp kể lại một lượt chuyện xảy ra hôm nay.Vành mắt ông đỏ bừng,
thở dài:“Thực sự là … lỗi của tôi,tôi không biết dạy con.”
Phục Trầm cau mày:“Nhà họ Từ?Nhà họ Từ nào?Chưa nghe tên bao giờ.”Gia tộc lớn của giới cổ võ có hai ba chục nhà,gia tộc tầm
trung lại có mấy trăm,đến gia tộc lớn mà Phục Trầm còn không hết chứ nói gì đến gia tộc tầm trung.
Gia chủ nhà họ Diệp vội vàng nói vị trí của nhà họ Từ.
Phục Tịch chậm rãi gật đầu,còn cười nói:“Nhà họ Từ phải không?Tôi biết rồi.
Nghe được câu này, gia chủ của nhà họ Diệp không khỏi sững sờ: “Phục tiểu thư, cô muốn làm gì?”
Phục Trầm lại bất giác n1ắm chặt quần áo của mình, cảm thấy ớn lạnh một cách khó hiểu.
Anh ta cứ luôn có cảm giác, lão tổ tông nhà mình hôm nay 0có gì đó sai sai.
“Làm phiền rồi, sau này nhà họ Phục nhất định sẽ có hậu tạ.” Phục Tịch đứng dậy đi về phía cửa: “Nhóc6 con, theo
ta đến nhà họ Từ.”
Phục Trầm còn chưa nghĩ rõ đang có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng đứng dậy đi theo: “Lão..0. Cô ơi, chờ cháu với
cô đứng chạy nhanh như vậy ạ!”
Phục Tịch là cổ võ giả, tu vi lại còn cao như thế, tốc độ của bà r4ất nhanh.
Không có ai hiểu được nỗi khổ trong lòng anh ta cả.
Hai người nhanh chóng rời đi, để lại mấy người nh5à họ Diệp liếc mắt nhìn nhau.
Diệp Trường Không, người vẫn luôn đảm nhiệm việc trông coi nhà họ Diệp đột nhiên nghiêm mặt nói: “Vị Phục
tiểu thư vừa rồi thật không đơn giản.”
“Rõ ràng bà ta đang đứng ngay trước mặt ta, nhưng ta không thể dùng nội hình của mình để cảm nhận được sự
hiện diện của bà ta.”
Những lời này vừa dứt, gia chủ của nhà họ Diệp không khỏi kinh ngạc: “Ông nội?”
Mặc dù có sự giúp đỡ của Doanh Tử Khâm, Diệp Trường Không mới đột phá được cấp tông sư của cổ vũ, nhưng tu
vi của ông ấy là thật.
Cổ võ giả cấp tông sư, nội kình sẽ bộc lộ ra bên ngoài. Chỉ cần Diệp Trường Không giải phóng nội hình, ông ấy có
thể cảm nhận được chuyển động trong phạm vi trăm dặm.
Ông ấy không thể cảm nhận được sự tồn tại của Phục Tịch, chứng minh tu vị của Phục Tịch đã vượt xa ông ấy.
Gia tộc cổ vũ và gia tộc cổ y có nhiều mối quan hệ liên thôn và các hiệp ước với nhau, nhưng hiếm có gia tộc cổ võ
nào lại cử một cổ võ giả có tu vi cao hơn cấp tông sư đến một gia tộc cổ y.
Trên thực tế, các gia tộc cổ võ luôn muốn các gia tộc cổ y trở thành gia tộc phụ thuộc của mình, nhưng chưa bao giờ
thành công.
Vì thế, người này chỉ có thể là người của bổn gia nhà họ Phục.
Hơn nữa, diện mạo của Phục Tịch còn trẻ như vậy có lẽ bà là cổ võ giả đã đạt đến cấp tông sư từ rất lâu rồi. Dù sao
chỉ có các cổ võ giả cấp tông sư thì dung nhan mới ngừng thay đổi.
Gia chủ của nhà họ Diệp run tay một cái, thì thào: “Từ lúc nào, nhà họ Phục lại có một cổ võ giả lợi hại như vậy…”.
Diệp Trường Không lại thấy yên tâm: “Vị tiền bối họ Phục này đến đó, Doanh tiểu thư nhất định không sao.”
Gia chủ của nhà họ Diệp gật đầu một cái: “Ông nội, cháu đi đến từ đường một chuyến.”
Diệp Trường Không cũng biết chuyện của Diệp Hằng, vẻ mặt lạnh lùng: “Người nhà họ Diệp ta không có người
như vậy.”
Diệp Hằng vẫn còn quỳ ở từ đường, cả người run rẩy.
Nghe thấy tiếng cửa đóng sầm, trong mắt cậu ta hiện lên tia hy vọng, cầu khẩn: “Bố ơi, xin bố tha cho con, con biết
lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi!”
Dù thế nào cậu ta cũng là con trai độc nhất của gia chủ nhà họ Diệp, ông định để nhà họ Diệp tuyệt hậu hay sao?
“Mày biết lỗi rồi ư? Không, mày chưa biết đâu, để tạo cho mày biết mày sai ở đâu!” Gia chủ nhà họ Diệp cầm roi,
mỗi một câu nói lại quất một roi vào lưng của Diệp Hằng.
Máu me đầm đìa, trầy da tróc thịt.
“Thứ nhất, mày ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình, không nghĩ đến người khác.”
“Thứ hai, mày nhát gan sợ phiền phức, đàn ông con trai mà không bằng cả em gái của mày.”
“Thứ ba, mày bán đứng gia tộc và người thân. Nếu ở thời cổ đại, mày chính là tội phạm thông địch phản quốc, sẽ bị
chém đầu để thị chúng!”
Gia chủ nhà họ Diệp càng nói càng tức giận: “Tốt nhất mày hãy cầu nguyện Doanh tiểu thư và Tiểu Linh không sao
đi!”
Diệp Hằng bị đánh đến hôn mê bất tỉnh.
Gia chủ nhà họ Diệp quảng cây roi, đi đến cửa ra vào đợi Doanh Tử Khâm và Diệp Linh.
***
Bên kia.
Nhà họ Từ.
Sau khi gia chủ nhà họ Từ biết rõ Doanh Tử Khâm ngoan ngoãn nghe lời đến phòng luyện chế đan dược bèn yên
tâm ngủ thiếp đi
Sau khi Từ phu nhân đắp chăn cho gia chủ nhà họ Từ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Cái cô Doanh Tử Khâm gì
gì đó kia, có khi nào sẽ hạ độc không?”
“Phu nhân yên tâm.” Quản gia nói: “Những dược liệu kia đều không có độc, cũng không có xung khắc gì với nhau
cả.”
Không có nguyên liệu thì làm gì có ai có thể điều chế ra độc dược chứ?
Từ phu nhân mím môi: “Haiz, nếu có thể mời được tiểu thư Thanh Gia đến thì tốt…”
Nói đến y thuật thì bà ta chỉ tin Lâm Thanh Gia.
Nhưng sáng nay, Lâm Thanh Gia đã được một gia tộc khác mời đi rồi, nhà họ Từ không thể tranh được với các đại
gia tộc.
Nhưng bệnh tình của gia chủ nhà họ Từ không thể trì hoãn thêm nữa.
Một tiếng sau, Doanh Tử Khâm cầm theo thuốc ra khỏi phòng luyện chế đan dược.
Cô ném lọ thuốc xuống: “Thuốc đây rồi, thả người.”
Quản gia đỡ lọ thuốc, sau khi để cho một vị cổ y của nhà họ Từ kiểm tra, xác nhận không có độc mới cho gia chủ
nhà họ Từ uống.
Thuốc này có hiệu quả rất nhanh, sau khi gia chủ nhà họ Từ uống thuốc, sắc mặt bắt đầu chuyển biến tốt hơn.
Từ phu nhân vô cùng vui mừng.
Bà ta cúi đầu, suy nghĩ một chút, nháy mắt một cái với quản gia.
“Doanh tiểu thư, sau khi cân nhắc, chúng tôi vẫn quyết định sẽ không thả người nữa.” Quản gia hiểu ý: “Hay là cô
và tiểu thư Diệp Linh cứ ở lại nhà họ Từ luôn nhé, nhà họ Từ sẽ cung cấp tài nguyên tốt nhất cho các cô.”
Nếu nhà họ Từ có thể có thêm một người như vậy trợ giúp, thì các hệ phái khác sẽ không dám động đến họ rồi.
Nói không chừng trong tương lai, nhà họ Từ sẽ trở thành đại gia tộc ở giới cổ võ.
Doanh Tử Khâm đột nhiên nở một nụ cười, rất lạnh lùng: “Thả người hay không, không phải các người nói là
được.”
Ngay khi có động thổ, sắc mặt của gia chủ nhà họ Từ vốn đang có chuyển biến tốt, bỗng nhiên tái đi, phun ra một
ngụm máu, ngã xuống.
Từ phu nhân hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến gia chủ nhà họ Từ, bởi vì bà ta cũng không có khả năng tự bảo
vệ mình: “Cô … cô tu luyện đồng thời cổ y và cổ võ?!”
Chuyện này sao có thế?!
“Đúng.” Doanh Tử Khâm đá bay quản gia đang bất tỉnh, hơi nghiêng đầu, khóe mắt lạnh lùng: “Tôi đồng thời tu
luyện cổ y và cổ vũ.”
Từ phu nhân sợ hãi kêu một tiếng: “Ngũ trưởng lão!”
Một ông già từ ngoài cửa đi vào.
Ánh mắt Doanh Tử Khâm khựng lại. Cổ võ giả cấp tông sư.
Với thực lực hiện tại của cô, nếu chỉ dựa vào tu vi cổ vũ thì e là không đối phó được.
Cô cầm trên tay ba cây kim châm.
“Song tu cổ y và cổ võ sao? Lợi hại, đúng là lợi hại đây! Y thuật thì không biết nhưng tu vi cổ vũ của cô hơn hẳn
tiểu thư Thanh Gia.” Ngũ trưởng lão cười lạnh một tiếng: “Cô nhóc, nếu ta nói tin tức cô song tu cố võ và cố y với
nhà họ Tạ, cô đoán xem bọn họ sẽ làm thế nào?”
“Lão tổ tông nhà họ Tạ sẽ đích thân ra tay, giết chết cô!”
Nhà họ Tạ tuyệt đối sẽ không để một thiên tài tuyệt thế như vậy xuất hiện.
Ngũ trưởng lão chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Cô có biết lão tổ tông nhà họ Tạ có tu vi bao nhiêu không? Gần
bốn trăm năm đấy! Đừng nói là cô, cho dù là cổ võ giả có tu vi ba trăm năm cũng phải quỳ trước mặt ông ta.”
Lông mi của Doanh Tử Khâm hơi rũ xuống.
Đây là lý do khiến cô luôn giữ phong độ thấp và dần dần phát huy khả năng của mình.
Bao gồm cô, cũng bao gồm Phó Quân Thâm.
Tuổi tác chỉ có thế, có tu luyện nhanh đến mấy cũng không thể bù đắp được khoảng cách thời gian lớn như vậy.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, nhẹ nhàng nhưng tàn nhẫn, đậm mùi sát khí.
“Thật ngại quá, ông sẽ không có cơ hội để tung tin này ra ngoài đâu.”
Sắc mặt của Ngũ trưởng lão biến đổi: “Kẻ nào?!”
Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, một tay đút túi, dáng vẻ bất cần đời, nhưng khí thế ngút ngàn.
Ngũ trưởng lão cảm giác được nội kình dao động mạnh mẽ.
Doanh Tử Khâm lên tiếng: “Em không để cho Vân Sơn…”
“Ừm, anh biết, nhưng mà Yểu Yểu, sao em lại cho rằng anh sẽ để em một mình mạo hiểm?” Phó Quân Thâm xoa
đầu cô: “Đã nói là cùng nhau đi thả đèn hoa đăng mà.”
Doanh Tử Khâm dừng lại một chút: “Không phải là em không thể thoát ra được…”
Dùng độc, rất tiện lợi.
Ngũ trưởng lão nhíu mày nhìn Phó Quân Thâm.
Một người trẻ tuổi lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, ba nhà Lâm, Tạ, Nguyệt đều không có.
Ông ta suy nghĩ một lúc mới đột nhiên thốt lên: “Cậu… cậu chính là nhóc con nhà họ Phó đến từ thế giới phàm tục
sao?!”
Doanh Tử Khâm nhíu mày.
Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm nhướng lên, dáng vẻ phong lưu: “Hơi nổi tiếng quá, thật xin lỗi.”
“Cậu nhóc, tuổi còn trẻ mà có thiên phú cổ võ có cao như vậy, nên quý trọng.” Sắc mặt của Ngũ trưởng lão trầm
xuống: “Tốt nhất là nên khiêm tốn một chút.”
“Ừm.” Vẻ mặt Phó Quân Thâm lạnh nhạt: “Đến lúc ông phải lên đường rồi.”
Nội hình trong cơ thể dâng lên, tấn công trực tiếp Ngũ trưởng lão.
Tu vi càng cao, đòn tấn công sẽ càng dứt khoát.
Chỉ một chưởng, Ngũ trưởng lão lập tức yếu thế, ông ta kinh hãi: “Hóa ra… cậu đã là cổ võ giả cấp tông sư?!”
Một cổ võ giả cấp tông sư mới chỉ hơn hai mươi tuổi!
Vậy thì thiên phú và tốc độ tu luyện phải khủng khiếp thế nào?
Ngũ trưởng lão rất muốn truyền tin tức Phó Quân Thâm đã là cổ võ giả cấp tông sự đồng thời có một người song tu
cổ y và cổ võ lợi hại hơn Lâm Thanh Gia cho nhà họ Tạ.
Một khi nhà họ Tạ biết được tin tức này, lão tổ tông nhà bọn họ nhất định tiêu diệt hai người này, không để hai
người có cơ hội quật khởi.
Thế nhưng, Ngũ trưởng lão hoàn toàn không có cách nào để nói, không cam lòng nhắm mắt lại.
Người duy nhất còn tỉnh táo là Từ phu nhân.
Bà ta sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống đất, không còn thái độ kiêu ngạo như lúc trước, chỉ dập đầu: “Tha mạng, đại
nhân tha mạng!”
Doanh Tử Khâm bước tới, ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai bà bóp một cái.
Từ phu nhân đột nhiên mất sức, bủn rủn chân tay.
Cô không thích giết người, ngoại trừ việc đó liên quan đến nhân quả, lệ khí của cô cũng không nặng như các cổ võ
giả khác
Nhưng Doanh Tử Khâm cũng sẽ không để lại rắc rối cho mình.
“Đợi một chút.” Phó Quân Thâm đỡ lấy cô gái, ánh mắt trầm xuống: “Có cường giả.”
Người này rất mạnh, tu vi ít nhất cũng hai trăm năm trở lên.
Chẳng lẽ lại là lão tổ tông nhà họ Từ?
Nhưng gia chủ của một dòng họ gặp tai nạn đâu đủ để kinh động đến lão tổ tông?
Lão tổ tông cũng không rảnh rỗi như vậy.
Doanh Tử Khâm đưa tay lên, ấn vào đầu.
Cô lại không để ý đến điều này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.