Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 568:




“Haiz, nhìn xem, tôi cứ nói làm sao cô ta có tài như vậy được.” Gia chủ nhà họ Mộng cầm lấy bức thư mà Đan Minh
đưa tới, tặc lưỡi: “Hóa ra là đi đường ngang ngõ tắt? Bây giờ bị lộ ra ngoài, phải gặp tai ương thôi.”
Nhà họ Mộng đã dành tất cả nguồn lực của họ để nuôi dưỡng một thiên tài vô song như Mộng Thanh Tuyết.
Doanh Tử Khâm chỉ là một người bà con họ hàng xa của nhà họ Diệp, trước khi tham gia Đan Minh cũng không có. Т𝘳uyệ𝓷‎ hay‎ luô𝓷‎ có‎ 𝘵ại‎ ﹏‎ ТRÙMТ‎ R𝖴𝑌ỆN.𝐕N‎ ﹏
sự phụ nào dạy dỗ, sao có thể có trình độ luyện chế đan dược cao như thế được.
Nếu là như vậy, tất cả mọi chuyện đều đã có thể lý giải.
Mộng Thanh Tuyết vừa uống thuốc xong, ngồi trên xe lăn đi ra, sau khi nghe thấy thì hơi tò mò: “Bố, bố đang nói gì
thế?”
“Chính là Doanh Tử Khâm, thiên tài luyện chế đan dược mới vào Đan Minh kia.” Gia chủ nhà họ Mộng đưa ra một
bức thư: “Bên Đan Minh nói rằng, cô ta đầu độc chết một người bằng thuốc. Bây giờ nghi ngờ cô ta là tà y, nên mời
nhà họ Mộng chúng ta đến để tham gia cuộc họp.”
Nói xong, ông ta lại cảm thán một tiếng: “Cũng may, nhà họ Mộng chúng ta không mời được cô ta.”
Mộng Thanh Tuyết hơi ngạc nhiên:“Hạ độc chết người bằng thuốc sao?”
Cổylà để cứu người,dù là người có tội tày trời thì cũng không liên quan đến cổy,cùng lắm là không chữa khỏi bệnh.
Mộng Thanh Tuyết mím môi:“Điều đó là không thể,cô ta …”
“Đang khám nghiệm tử thi,vẫn chưa biết kết quả thế nào,bố phải tham dự cuộc họp chiều nay.”Gia chủ nhà họ Mộng nói:“Nếu cô
ta đúng là tàythì Đan Minh sẽ có trách nhiệm tìm ra thế lực đằng sau cô ta,sau đó phải nhổ cỏ tận gốc.”
Các tà y cũng có giao lưu với nhau và tạo thành một nhóm riêng. Giới cổ y cũng cho rằng bọn họ là một tổ chức có
thủ lĩnh. Nhưng bởi vì có quá ít ma1nh mối nên thật sự không thể nào đoán được ai là tà y.
Gia chủ nhà họ Mộng đoán chừng, dù là nhà họ Mộng thì cũng sẽ tồn tại tà y.
Ch0ỉ cần có thể tìm được một tà y, là có thể khai quật ra được cả đám.
Đáng tiếc là, vào năm ngoái, khi nhà họ Phục bắt trở về kẻ phản đồ Thạch 6Phượng Nghị kia, bà ta chết quá nhanh,
không thu được bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Cũng bởi vì cái chết của bà ta mà những tà y khác cũng cẩ0n thận hơn. Trong suốt hơn một năm qua, không có tà y
nào xuất hiện.
Như vậy mới càng đáng sợ hơn. Không ai biết được có phải các tà y này đa4ng lên kế hoạch gì đó hay không.
“Thanh Tuyết, chuyện này không liên quan gì đến con, giờ con hãy về nghỉ ngơi cho khỏe.” Gia chủ nhà họ Mộng5
nói: “Những người mời con đến khám bệnh, bố đã bảo quản gia từ chối hết rồi, sang năm mới con hẵng tiếp tục
khám bệnh.”
Mộng Thanh Tuyết khẽ mấp máy môi: “Vâng thưa bố.”
Sau khi sự việc xảy ra, mặc dù chưa có kết luận nhưng Đan Minh cũng rất nhanh chóng đến nhà họ Diệp để tìm
người.
Chỉ có điều, Doanh Tử Khâm không ở đó.
Cô đã dẫn Phục Tịch đến Để đồ dạo phố.
Mặc dù Phục Trầm có một chiếc điện thoại di động 2G nhưng đây là lần đầu tiên anh ta ra ngoài nên thấy rất tò mò.
Điều quan trọng nhất là anh ta mặc trường bào, để tóc dài, hơn nữa, anh ta lại có ngoại hình đẹp, người qua đường
đều tưởng anh ta là diễn viên, còn muốn đến chụp ảnh cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.