Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 570:




Vẻ đẹp này lẽ ra không nên tồn tại.
Việc khám nghiệm thi thể của gia chủ nhà họ Từ được tiến hành ngay bên cạnh. Các cổ y đã quen với việc nhìn thấy
xác chết, nên không cảm thấy gì cả.
Không bao lâu sau, vị cổ y phụ trách khám nghiệm cầm báo cáo đến: “Phó minh trưởng, đã có kết quả khám
nghiệm.”
Phó minh trưởng cầm kết quả, liếc nhìn, sắc mặt tối sầm lại.
Ông ta vung tay lên, ném tài liệu lên bàn, nói nhỏ: “Các người cùng xem thử đi.”
Tài liệu nhanh chóng được truyền đi một vòng, sau đó trở về tay của phó minh trưởng.
Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, gia chủ nhà họ Từ quả thực là bởi vì uống viên thuốc do Doanh Tử Khâm
luyện chế nên mới đột ngột qua đời.
Lần này, Lý đường chủ cũng không biết phải mở miệng thế nào, có chút lo lắng.
Ông ấy tin tưởng Doanh Tử Khâm không phải là tà y.
Thế nhưng thay vì dùng thuốc để cứu người, cô lại giết người, đây quả thực là một điều cấm kỵ trong giới cổ y.
Nếu như không bị phát hiện thì tất nhiên sẽ có thể lấp liếm cho qua, nhưng bây giờ, chuyện này đã được công bố ra
toàn thế giới cổ y.
Chắc chắn to chuyện.
Mặc dù Doanh Tử Khâm không phải là tà y, nhưng nếu cô đã làm chuyện này, nhất định sẽ trở thành đối tượng mà
người trong giới cổ y muốn tiêu diệt.
“Đúng là loại tà y!” Tứ trưởng lão đột ngột đứng dậy: “Phó minh trưởng, nhất định phải lập tức bắt lại!”
Phó minh trưởng khoát tay, nhìn về phía cô gái: “Cô còn gì muốn nói không?”
“Ừm.” Doanh Tử Khâm chậm rãi nói: “Các người điều tra sai rồi, tôi không hề hạ độc.”
“Vẫn còn già mồm à? Chẳng lẽ kết quả khám nghiệm tử thi là giả?” Nghe cô nói như thế, Tứ trưởng lão tức giận:
“Muốn giữ lại mạng sống thì mau khai ra sư phụ và các đồng môn của cô.”
Nếu như không phải vì tà y, một nhà bốn người của con trai ông ta đã không chết thảm thương như vậy.
Tà y quá nham hiểm và phải bị tiêu diệt toàn bộ.
Rõ ràng là tam đường hội thẩm, bầu không khí nghiêm trọng, cô gái vẫn dựa vào ghế, trông rất bình tĩnh.
Cô nghiêng đầu, có vẻ như đang mỉm cười, thản nhiên.
Tứ trưởng lão nhíu mày: “Cô cười cái gì?”
Doanh Tử Khâm chậm rãi ấn huyệt Thái Dương, nhẹ giọng nói: “Không có gì, tôi chỉ thấy là các ông già thật rồi, y
thuật không thể phát triển thêm, hiện tại chỉ có thể khám nghiệm bên ngoài của tử thi mà thôi.”
Nếu tương lai của giới cổ y chỉ dựa vào mấy thiên tài như Phục Trầm thì sớm muộn cũng sẽ diệt vong. Nhưng giới
cổ y có diệt vong hay không chẳng liên quan gì đến cô.
Chỉ có điều, một nửa cái giới cổ y này là tâm huyết của Phục Tịch, bà vẫn sống thì cô phải giúp một tay.
Cô vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người đều im lặng.
Tứ trưởng lão cười lạnh: “Còn trẻ tuổi mà đã kiêu ngạo như vậy. Cô nhìn xem các thiên tài đồng trang lứa với cô, ở
tuổi của cô, có ai kiêu ngạo thế không?”
Ngoại trừ Tạ Niệm.
Tạ Niệm không chỉ là kiêu ngạo, mà là coi trời bằng vung rồi.
Nhưng đó là cổ võ giả, giá trị võ lực cao, lại được lão tổ tông nhà họ Tạ bảo vệ.
Còn cổ y thân thể yếu, liệu có thể so sánh được không?
Ở đâu ra mà kiêu ngạo?
“Ông cầm ngân châm, đâm vào huyệt vị mà tôi bảo.” Doanh Tử Khâm không hề nhìn Tứ trưởng lão, gõ ngón tay
lên bàn, nói ra bảy huyệt rồi gật đầu: “Nhìn xem rốt cuộc ông ta đã chết thế nào.”
Nghe đến đây, cổ y phụ trách khám nghiệm tử thi sững sờ.
Ông ta nhíu mày suy nghĩ, đôi mắt chợt sáng lên.
Bảy cái huyệt vị này…
“Đủ rồi!” Tứ trưởng lão giận dữ: “Cô không chỉ già mồm mà còn muốn hủy hoại thi thể, tiêu diệt bằng chứng. Phó
minh trưởng, bây giờ ông còn muốn tra xét cái gì?”
“Nếu như cô ta không khai ra thế lực đằng sau và đồng bọn, vậy hãy dùng nghiêm hình tra hỏi đi!”
Phó minh trưởng mở miệng: “Vậy thì…”
Ông ta còn chưa nói hết, cổ y phụ trách khám nghiệm tử thi đột nhiên lên tiếng: “Phó minh trưởng, các vị trưởng
lão, vừa rồi tôi đã dùng ngân châm đâm vào các huyệt vị mà Doanh tiểu thư nói, có phát hiện mới rồi.”
“Có phát hiện mới gì?” Tứ trưởng lão căn bản không muốn nghe: “Phát hiện người này không phải chết vì uống
thuốc à?”
Cổ y kia lên tiếng: “Không phải, nhưng đúng là…”
“Không có nhưng nhị!” Tứ trưởng lão đập bàn: “Không thể chậm trễ hơn nữa, thêm một giây, sẽ thêm nhiều tai họa
nữa.”
“Chắc hẳn gia chủ nhà họ Mộng và các vị ở đây đều hiểu đạo lý này.”
Gia chủ nhà họ Mộng khẽ gật đầu: “Đúng vậy, cứ bắt nhốt vào trước còn hơn là để xông ra bên ngoài.”
Đại diện của các gia tộc khác cũng thảo luận với nhau và đều thể hiện sự tán đồng.
Phó minh trưởng nhíu mày:“Vậy thì …”
“Chuyện lớn như tàytại sao lại không mời tôi đến hỏi chuyện?”
“Hay là lâu rồi tôi không ra ngoài nên không còn quyền lên tiếng
Bên ngoài,Phục Trầm đang đỡ Phục Tịch đi vào.
giọng nói vang lên,nhẹ nhàng nhưng đủ để áp chế người khác:
trong giới cỗynày nữa rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.