Hôm Nay Trời Trong

Chương 12:




Trần Mộc Tình nằm mơ, cô mơ thấy mình có con với Tần Thâm, bé con cực kỳ nghịch ngợm, nhảy nhót lung tung vô cùng ồn ào, cô ngồi xổm ở nơi đó mắng bé, sau khi cô mắng xong, Tần Thâm đã ôm bé đi, anh hỏi bé: “Sao con cứ chọc mẹ giận thế.”
Bé con mím môi không hé răng, một hồi lâu sau mới giảo biện: “Bố chưa từng chọc mẹ giận sao?”
Giọng điệu Tần Thâm bình thường, giống như đang kể lại một câu chuyện vô cùng bình thường: “Chưa từng.”
Bé con trong mơ không nói lại anh, thế là quay sang nói: Mẹ hư.
Sau đó Tần Thâm đánh bé một cái.
Trần Mộc Tình chỉ ngồi xổm ở đó cười, cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Khi Trần Mộc Tình tỉnh, cô hỏi y tá xem hôm nay là năm nào, chị y tá chỉ đồng hồ điện tử trên tường, thời gian vẫn là trước lúc vào đại học, cô có phần thất vọng mà “Ồ” một tiếng, thật sự là mơ!
Từ nhỏ đến lớn chất lượng giấc ngủ của cô đều rất tốt, không thường xuyên nằm mơ, càng miễn bàn mơ thấy ai, nhưng gần đây cô liên tục mơ thấy Tần Thâm.
Cô nghĩ tới nghĩ lui nhưng không nghĩ ra, bởi vậy từ bệnh viện về nhà, cô bèn nói với bố mẹ một tiếng, lên đường đến thành phố B, mẹ đưa cô đi, dọc đường vừa lái xe vừa tám chuyện, mẹ hỏi cô gần đây sao lại thế này với Tần Thâm.
Trần Mộc Tình ũ rũ hỏi: “Mẹ cũng muốn mắng con à?”
Cô cảm thấy như thể mình đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì đó.
Tưởng Khiết liếc cô qua kính chiếu hậu, cuối cùng hiếm khi nghiêm túc nói: “Mẹ không mắng con, mẹ chỉ nhắc nhở con, bác Tần của con rất vừa ý Chu Sơ Tình, một nửa nguyên nhân là bởi vì bác Chu của con, nửa còn lại là vì tính cách Chu Sơ Tình rất tốt, bằng cấp cũng cực kỳ xuất sắc.”
Tần Hạc Khanh rất thích Trần Mộc Tình, nhưng làm con dâu thì lại là chuyện khác.
Trần Mộc Tình bĩu môi: “Cô ta cũng chỉ làm hài lòng trước mặt người lớn thôi.”
Tưởng Khiết phớt lờ cô, bà tiếp tục: “Dì Tư Việt của con chỉ có một đứa con trai, yêu cầu gì cũng sẵn sàng đáp ứng, bà ấy cũng kỳ vọng rất cao vào nửa kia tương lai của con trai mình.”
Lục Tư Việt cả đời này đều phải mạnh mẽ, tham vọng nghề nghiệp cũng nặng, không có yêu cầu gì với việc con trai tìm bạn đời, nhưng ai mà không mong con mình có một bến đỗ tốt.
Trần Mộc Tình cúi đầu, cảm thấy bệnh cảm của mình vẫn chưa khỏe, đầu óc mê man.
Tâm trạng cũng không tốt.
Tưởng Khiết nghiêng đầu, nhìn thoáng qua con gái, biết trong lòng cô không thoải mái, nhưng không lên tiếng an ủi. Con gái mình mình hiểu, không phải bà sợ cô một dạ hai lòng, đang độ tuổi vừa vặn, yêu đương hẹn hò bao nhiêu cũng chẳng sao cả. Tuy bà không cách nào mở miệng giải thích với Lục Tư Việt, nhưng cho dù Trần Mộc Tình gây họa cho Tần Thâm, vậy đương nhiên bà vẫn đứng về phía con gái.
Ngược lại bà sợ hai người họ đi quá xa.
Bởi vì bà đã biết Tần Thâm thích Tình Tình từ lâu rồi.
Vào mùa hè năm thứ hai trung học, Tần Thâm tới tìm Trần Mộc Tình, anh đưa bài thi cho cô, ngồi ở chỗ kia kèm cô đề toán. Môn toán của Trần Mộc Tình cực kỳ kém, học không được là mệt rã rời, mệt thì sẽ muốn ngủ mà tư thế ngủ lại không tốt, tay nắm chặt bút viết rồi lại ném đi. Có lẽ cô cảm thấy không thoải mái, cô với tay bắt được cổ tay anh, sau đó đan mười ngón thật chặt vào khe hở ngón tay của Tần Thâm. Dường như cô đã tỉnh, cô mở to đôi mắt nhìn anh mỉm cười, nhưng lại như thể chưa tỉnh, nhắm mắt lại tiếp tục ghé lên bàn ngủ luôn, chỉ có tay vẫn còn nắm tay anh.
Không biết là vô tình hay cố ý, cảm giác ranh giới của cô rất yếu, luôn không có ý thức về sự đúng mực.
Bà đi đưa trái cây, vừa khéo đứng ở cửa nhìn được, bà đang định đi vào cản thì thấy Tần Thâm im lặng nhìn cô một lát, sau đó chậm rãi nắm lại tay cô. Anh duỗi tay lấy một chiếc chăn ở đằng sau ra, một nửa nhét dưới đầu cô, một nửa che hai bàn tay đang siết chặt, rồi lật xem bài thi bằng một tay.
Lúc ấy bà sợ hãi, bà Tưởng đã tranh luận với ông Trần vài câu về việc có nên ngăn cản vấn đề con cái yêu sớm hay không.
Cuối cùng quyết định nhẫn tâm chia cắt hai người trước, giảm bớt bất cứ khả năng nào cô đi gặp Tần Thâm.
Sau đó bà phát hiện, Trần Mộc Tình hoàn toàn không có suy nghĩ, nhưng thật ra Tần Thâm lại vô cùng để tâm đến cô.
Cho nên dường như Trần Mộc Tình không hề phát hiện cách làm của bà, bà thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc ấy bà chỉ cảm thấy, không thể yêu sớm và là Tần Thâm thì càng không thích hợp.
Khi còn nhỏ có thể nói một câu thân càng thêm thân, nhưng con cái càng ngày càng lớn, cá tính hoàn toàn trái ngược hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dĩ nhiên quan hệ của bà và Tư Việt không tồi, nhưng thật sự để Tình Tình đến nhà họ Tần, bà cũng không hoàn toàn yên tâm được.
Trời sinh tính tình của Trần Mộc Tình đã ương bướng, là con gái, bà cảm thấy điều này không có gì không tốt. Tuy nhiên hai người lớn nhà họ Tần đều là người bảo thủ quy củ, tính cách lại mạnh mẽ, Tần Thâm thì là người có tính tình lạnh lùng, bây giờ còn thêm một bà mẹ kế muốn sinh con, bà cảm thấy không tốt.
Nhưng Trần Mộc Tình không có suy nghĩ gì, bà cũng không suy xét nữa, vốn nghĩ chờ sau khi thi đậu đại học từng người tách ra, dần dần cũng hết tâm tư. Ai ngờ vừa mới tốt nghiệp, Trần Mộc Tình đã điên cuồng chơi đùa với Tần Thâm khắp nơi không hề để ý, chỉ mấy ngày ngắn ngủi như vậy, tâm tư của cô đã cực kỳ phát triển lên.
Nhưng nói xong, bà lại cảm thấy có lẽ mình nghĩ quá nhiều, vì thế bà thở dài: “Tình Tình, dì Tư Việt của con sang tên cho Tần Thâm một căn nhà, mẹ cũng mua cho con, chờ con tốt nghiệp, con muốn đi nơi nào sống lâu dài thì mẹ mua một căn khác. Nếu mẹ là con, thì mẹ sẽ tìm một chàng trai trung thực an phận cưới về nhà.”
Bà biết con người Trần Mộc Tình, ép buộc là vô ích, cô chính là người có mới nơi cũ, có khát vọng mới, cũ sẽ không còn hứng thú.
Trần Mộc Tình khiếp sợ nhìn thoáng qua Tưởng Khiết: “Mẹ, mẹ tìm bố con không phải cũng có ý tưởng này đâu nhỉ?”
Tưởng Khiết cười một tiếng, chẳng ừ hử gì cả.
Trần Mộc Tình còn thật sự ngẫm nghĩ, có hơi động lòng.
Nhưng chợt không khỏi nhớ tới giấc mơ tối qua, có thể cưới Tần Thâm về không ta?
Trông anh có vẻ rất trung thực an phận.
*
Tần Thâm trung thực an phận đang tắm rửa, vốn anh định ở ký túc xá, nhưng ký túc xá là tòa nhà cũ, vừa nóng vừa ngộp, tắm rửa cũng rất khó khăn.
Thế là anh nộp đơn xin dọn ra ngoài ở.
Anh vẫn chưa nói cho Trần Mộc Tình, bởi vì tối hôm qua cô còn đang truyền dịch, anh cảm thấy không vội.
Trần Mộc Tình đến dưới toà nhà mới liên lạc với anh, nhưng anh đang tắm, không nghe thấy. Cô cho rằng anh còn đang ở trường học.
Bảo vệ dưới lầu không cho cô vào, cô bị vặn hỏi mười phút, cuối cùng để lại chứng minh thư rồi mới được vào.
Lúc Trần Mộc Tình nhập mật mã vào nhà vẫn còn bực mình, cảm thấy gần đây mọi việc của mình không thuận lợi.
Căn hộ không lớn, hai tầng.
Trần Mộc Tình lục tủ giày xem, vậy mà tìm được một đôi dép lê mình có thể đi, cô nghĩ thầm có thể là Tần Thâm chuẩn bị, vì thế nhịn không được vui vẻ một chút.
Cô bỏ hành lý ở phòng khách, cảm thấy vừa buồn ngủ vừa mệt, Trần Mộc Tình mò vào phòng bếp đun nước sôi trước, sau đó vừa lướt điện thoại vừa soạn tin nhắn.
Dường như có dấu vết từng có người ở.
Cô đang thắc mắc thì nghe được tiếng phát ra từ nhà vệ sinh, trong đầu hiện lên vài suy nghĩ và cuối cùng dừng lại: Tần Thâm?
Trần Mộc Tình bước tới, nhìn thấy bóng dáng của anh cách một lớp kính mờ.
Hình như không quá lịch sự.
Nhưng vậy thì sao?
Trần Mộc Tình gõ cửa, tiếng tắm vòi hoa sen ngừng lại, giọng nói của Tần Thâm mang theo vài phần khàn khàn: “Trần Mộc Tình?”
Ngoại trừ cô, không ai có thể đi vào.
Anh luôn thích gọi cả họ lẫn tên của cô, chưa từng gọi bất cứ biệt danh nào của cô, những người lớn thân thiết một chút sẽ gọi cô là Tình Tình, giống bọn Lý Úc thích trêu ghẹo gọi cô là Trần Tiểu Hồng. Chỉ có mỗi Tần Thâm, mỗi lần đều kêu cả họ lẫn tên cô, như thể hai người không thân thiết.
Đột nhiên cô cảm thấy rất không vui.
Hình như tất cả mọi người đều cảm thấy cô không nên trêu chọc anh, cô là một đứa con gái một lòng hai dạ, là kẻ lừa dối tình cảm sáng nắng chiều mưa đứng núi này trông núi nọ, là kiếp nạn của anh.
Nhưng rõ ràng cô không hề làm gì, mà đã bị kết tội.
Tần Thâm quấn khăn tắm ra mở cửa, hơi nước ngập tràn trong phòng trắm, khuôn mặt của anh lại rõ ràng, anh nhíu mày, nhìn thấy cô dường như không vui lắm: “Sao bây giờ đã tới?”
Anh muốn hỏi, bệnh của cô đã khỏi chưa.
Nhưng có lẽ vì Trần Mộc Tình đã nghe nhiều tiếng phản đối, nên cảm thấy giọng nói của anh cũng như đang chất vấn: Cậu tới làm gì?
Trần Mộc Tình ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy anh không nhã nhặn và làm hài lòng như trong mơ nữa.
Anh không thích cô ư?
Không đâu, ngay cả Lý Úc cũng đã thừa nhận anh thích cô, Tiếu Tiếu cũng suy đoán anh vẫn luôn thích cô mà.
Bản thân Trần Mộc Tình cũng cảm nhận được, anh thích mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chỉ là tựa như lời Lý Úc nói, có lẽ anh vẫn chưa phân biệt được kia là sự yêu thích của anh trai đối với em gái, hay là sự yêu thích của đàn ông với phụ nữ?
Nhưng sao lại không phân biệt được chứ? Yêu là chiếm hữu, là liều mình quấn lấy, là dục vọng quay cuồng.
Tần Thâm khua tay trước mặt cô: “Ngẩn người gì đó.”
Nói rồi, anh kéo khăn tắm lên trên, giống như bị mắt cô nhìn sẽ mất đi sự trong trắng vậy.
Trần Mộc Tình bỗng nhiên tiến lên một bước, nhón chân, chăm chú nhìn đôi mắt anh: “Lý Úc nói cậu không phân biệt được sự yêu thích đối với mình là loại nào, thật thế à?”
Tần Thâm cụp mắt nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng không đáp lời.
Trần Mộc Tình gật đầu, cô không lùi lại, cũng không tiến thêm bước nữa, chỉ nhìn anh như thế, như có phần tổn thương, lại như đang mông lung: “Tối hôm qua tớ mơ thấy cậu, tỉnh lại thì cảm thấy vô cùng khó chịu, bọn họ đều nói tớ, nhưng chỉ là tớ thích cậu thôi mà.”
Yết hầu của Tần Thâm lăn lăn một chút, vẫn bất động nhìn cô.
Sự áy náy trong nháy mắt nuốt chửng anh.
Anh biết Lý Úc là vì muốn tốt cho bọn họ, nhưng hà cớ gì phải trách móc cô chứ? Vướng sâu trong vũng bùn lầy là anh, không cắt đứt nổi cũng là anh, cho dù bị cô đùa giỡn, chẳng qua cũng là anh tự chuốc lấy.
Trần Mộc Tình đột nhiên vịn eo anh, nhón chân với tới bờ môi của anh.
Cô mở to mắt, như đang quan sát phản ứng của Tần Thâm, tiếp đó cố hết sức khiêu khích anh.
Một giây, hai giây, mười giây... Một phút.
Anh nắm chặt xương ngón tay của mình, vẫn luôn không phản ứng.
Ánh sáng nơi đáy mắt Trần Mộc Tình dần mờ đi, sau đó cô lùi lại, giả vờ mạnh mẽ không sao cả, nói: “Được rồi, không phản ứng. Lần sau trực tiếp đẩy tớ ra là được, con người cậu sao ngay cả từ chối cũng không biết thế.”
Cô cúi đầu, dùng mũi chân đá mũi chân mình, che giấu cảm xúc.
Có lẽ vẻ mặt của cô quá tổn thương, Tần Thâm cảm thấy trái tim đau nhói, thế là anh khom lưng giữ gáy cô, nhéo cằm rồi hôn cô.
*
Tần Thâm bị cảm, có lẽ là bị Trần Mộc Tình lây bệnh.
Trong điện thoại, Lý Úc hỏi anh: “Vậy Trần Mộc Tình ở khách sạn à? Hay mày về ký túc xá?”
Căn hộ không có phòng cho khách, phòng ngủ chỉ có một chiếc giường, hai người này ai cũng không có khả năng ngủ sofa.
Tần Thâm che miệng ho khan vài tiếng, giọng nói khàn khàn buồn ngủ: “Không có.”
Lý Úc đã sớm quen với tính lời ít ý nhiều của anh, nghe vậy lập tức rùng mình: “Đừng nói hai đứa chúng mày ngủ chung một giường nhá.”
“Ừ.” Tần Thâm trả lời.
Ở đầu bên kia, Lý Úc đã sắp bùng nổ: “Tần Thâm, rốt cuộc mày có điểm mấu chốt không thế! Rốt cuộc mày có được không hả! Má nó, tao thắc mắc, Trần Mộc Tình cho mày uống canh mê hồn đúng không! Ngay cả danh phận mày cũng không có! Mà mày đã thất thân rồi?”
Tần Thâm hít một hơi thật sâu: “Mày im mồm đi!”
Lý Úc chậc một tiếng, giọng nói yếu đi: “Tao lười quan tâm mày, dù sao người bị ăn sạch cũng không phải tao. Ngay cả quy trình cậu ấy cũng không muốn đi, vừa lên đã ngủ với mày, chậc.”
Tần Thâm: “...”
Lý Úc vẫn nhịn không được tò mò: “Ngủ thật à?”
“Không.” Tần Thâm lại ho khan một tiếng: “... Cũng coi như đi!”
Chuyện này, anh em tốt cũng không dễ truy hỏi chi tiết, hơn nữa Tần Thâm cũng sẽ không nói, Lý Úc than thở nửa ngày, sau cùng bảo: “Thôi, vui vẻ chút, tận hưởng niềm vui trước mắt, việc này tao không bao giờ thèm quan tâm nữa, còn quan tâm nữa thì Trần Tiểu Hồng sẽ hận chết tao.”
Tần Thâm cúp điện thoại, nhắm mắt lại, cả người nóng đến kinh người, như thể vẫn đang trong phòng tắm, anh hôn môi với cô, cô sửng sốt hai giây, sau đó vòng tay qua cổ anh, cô cười, đôi mắt sáng lấp lánh, giây trước còn giăng đầy mây đen, giây sau đã là ngày trong lành nắng ấm.
Trái tim anh cũng bị cảm xúc của cô kéo qua kéo lại.
Anh vẫn thích cô cười.
Từ trước đến nay cô không hiểu lòng anh, anh cảm thấy anh cũng không có hàm súc đến nỗi không lộ ra một chút xíu nào, sở dĩ cô liên tiếp hiểu lầm anh, có lẽ không hiểu thích không phải anh, mà là chính cô.
Tựa như cô hiểu lầm rằng anh thích trời trong, nhưng thực ra đối với anh mà nói, trời âm u của anh là cô, trời trong cũng là cô.
Đầu lưỡi cô lướt qua hàm trên của anh, nhìn anh ý loạn tình mê, nhìn anh sa vào không thể tự kiềm chế, như đang xem chiến lợi phẩm của mình, cô cắn lỗ tai anh, thì thầm: “Tần Thâm, người cậu nóng quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.