Hôm Nay Trời Trong

Chương 41:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Tần Thâm trở về thì đã là nửa tháng sau, nửa đêm Trần Mộc Tình đang ngủ say, có người kéo chăn của cô, con người trong lúc thả lỏng hết mức rất dễ bị hoảng sợ, cô gần như giật nảy mình, lập tức nhảy khỏi giường, ánh mắt bối rối, sợi tóc ngố (*) trên đầu vẫn dựng đứng.
(*)Ảnh minh họa: Kiểu tóc mũi khoan” của Ran Mori trong “Thám Tử Conan” nay...
Như vậy rõ ràng là bị kích động, Tần Thâm không nhịn được cười, nhéo mặt cô an ủi: “Là anh.”
Trần Mộc Tình vẫn còn choáng váng, trái tim đập thình thịch, khi cô phản ứng lại thì “tay đấm chân đá” anh, cơn tức giận khi tỉnh dậy và nỗi khiếp sợ vì bị dọa vẫn còn: “Anh làm gì mà lén la lén lút, nửa đêm còn muốn hù chết ai thế?”
Cô vừa mới nằm mơ, mơ thấy mình đi trên sa mạc, vừa khát vừa đói, sa mạc mênh mông không nhìn thấy điểm cuối, mặt trời chói chang thiêu đốt bờ cát, cô bước đi với tâm trạng cực kỳ nôn nóng, không tìm được phương hướng.
Lúc này bị dọa tỉnh mới nhận ra mình thật sự khát và đói vô cùng.
Bụng cô réo ọc ọc.
Tần Thâm cúi đầu nhìn cô, biết cô ngủ rất dễ bị giật mình, nhưng sau khi giải quyết xong việc anh không muốn ở lại thêm một giây nào, vội vã trở về suốt đêm, nhìn thấy cô rất khó nhịn không gây ra động tĩnh để tìm một chút cảm giác tồn tại.
Tần Thâm hối hận vì làm cô giật mình, anh giơ tay định ôm cô, lại nghe thấy tiếng bụng cô kêu.
Ban đầu anh không muốn cười, nhưng không nhịn được nên lại ăn một đá.
Cô lẩm bẩm: “Buổi tối em ăn cơm quá sớm thôi.”
Anh vốn buồn ngủ đến nỗi đau cả đầu, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy buồn cười, anh bước xuống giường, khoác tạm một chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Thật ra Trần Mộc Tình không giận lắm, nhưng cô tưởng anh bị cô chọc giận nên bỏ đi, cô không nhịn được mà kéo anh lại, vừa hơi lo lắng vừa có phần oán trách: “Anh đi đâu đấy? Sao anh lại thế này, đi vội vội vàng vàng, về cũng vội, nói chuyện không hợp ý cũng muốn rời đi?” Hôm nay cô vừa xem một bộ phim luân lý gia đình, bộ phim ấy cãi vã rất kịch liệt.
Sao bọn họ lại cãi nhau?
Đúng, Trần Mộc Tình nhíu mày: “Nếu anh bước ra khỏi đây, anh sẽ, sẽ không, không bao giờ quay về được nữa đâu!” Nói được một câu mà lắp ba lắp bắp, hoàn toàn không có khí thế.
Tần Thâm xoay người, cười đến mức mặt sắp cứng đờ. Vì để bắt được anh, cô nhoài cả người ra khỏi giường, nếu anh bước thêm một bước về phía trước thì cô sẽ ngã xuống đất.
Anh ôm lấy cô, đặt cô trở lại giường, đùng một cái làm suy nghĩ của cô sụp đổ: “Ngày nào em cũng nghĩ cái gì trong đầu vậy, anh cũng đói bụng, vốn dĩ anh định chịu đựng một lát nữa trời sẽ sáng, ai ngờ em còn kỳ quái hơn anh, ở trong nhà mà có thể đói thành thế này. Anh vào phòng bếp làm vài món cho em ăn.”
Đã trễ như vậy, cũng không dễ gọi dì dậy nấu cơm.
Lúc này Trần Mộc Tình mới yên tâm, cô khẽ “Ồ” một tiếng: “Anh không nói sớm.”
Cô đá dép lê đi rửa mặt, anh xắn tay áo xuống tầng nấu mì.
Trong nhà yên tĩnh, bọn nhỏ và bảo mẫu đều đang ngủ.
Anh mới đi được nửa tháng, nguyên liệu nấu ăn đa dạng trong bếp đã giảm mạnh, thêm vào đó là rất nhiều đồ ăn vặt và mấy món kỳ lạ.
Trước đây anh không thường nấu ăn ở nhà, tất nhiên nguyên liệu nấu ăn cũng không phải do anh chọn mua, nhưng khi bảo mẫu mua đồ ăn sẽ cố ý hỏi thăm xem dạo gần đây ăn cái gì. Trần Mộc Tình không lo liệu việc nhà, phần lớn đều là anh lo, anh vừa mới đi không được mấy ngày, cô đã hành động không gò bó như mấy đứa trẻ.
Tần Thâm thở dài, chọn vài thứ dễ làm, sợ cô chờ lâu sẽ đói. Anh như quay lại thời điểm mình vừa đi, không biết rời xa anh cô sẽ sống như thế nào.
Lúc ấy anh hận không thể gửi tin nhắn mỗi tiếng một lần, trong đầu anh có vô số chuyện, một người em họ ra nước ngoài cùng anh không khỏi trêu chọc: “Chị dâu không phải trẻ con ba tuổi, trong nhà có bảo mẫu và tài xế, bố mẹ anh và bố mẹ chị ấy đều ở nhà, anh họ, anh đừng quá lo lắng.”
Cô là người quên trước quên sau, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chưa từng lo lắng về những việc vặt đó, anh nhớ rằng ngay cả Tưởng Khiết cũng từng dạy bảo anh: “Tay chân của con bé không gãy, con để con bé làm chút chuyện sẽ không giết nó đâu, cả người toàn là tật xấu.”
Anh chỉ cười: “Không sao.”
Thật ra cũng không thể nói là thói hư tật xấu, người nào cũng có thứ mình không am hiểu và không am hiểu. Chẳng qua cô không thích những việc nhà lặt vặt đó, còn anh thì không giỏi lắm, nhưng vừa khéo xử lý thành thạo thôi.
Mỗi lần cô bị bố mẹ mắng cũng không tức giận, mặt dày mày dạn: “Không còn cách nào, anh ấy yêu con mà.”
Sau đó cô bị quở trách là mặt dày đến nỗi không có chừng mực.
Một lát sau cô bước xuống cầu thang, từ tần suất dẫm lên sàn nhà của cô là có thể nghe ra cô đang rất vui.
Vì thế anh cũng không nhịn được cười.
Anh nhớ lúc mới kết hôn, ngày nào Lý Úc cũng than ngắn thở dài, nói ngày nào anh cũng bị đối phương ức hiếp, sớm muộn gì cũng có ngày không chịu nổi. Nhưng tháng trước ăn cơm cùng nhau, Lý Úc đã thấy cực kỳ rõ: “Hai người đúng là trời sinh một cặp.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có lẽ cô vui vì anh đã về, nhưng càng có thể là vì anh đã trở lại, có thể làm bữa khuya cho cô. Con người cô rất dễ thỏa mãn, rất dễ vui vẻ, cũng rất dễ tràn ngập say mê với cuộc sống, đó chính là thứ anh thiếu và khao khát.
Thói quen thích ăn bữa khuya này vô cùng xấu, cô bắt đầu có từ lúc mang thai, nhưng khi ấy cô nôn nghén rất nặng, cũng kén ăn, anh không thể không đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
Hơn nửa đêm Tần Thâm lái xe ra ngoài, tất cả cửa hàng đều đóng cửa, anh mở cửa sổ lái xe từ từ dọc theo lề đường, mua một món tráng miệng mà cô muốn ăn tại một quán mở 24/24 ở ngoại ô. Lúc về nhà cô chỉ ăn một miếng đã bắt đầu thấy buồn nôn, anh ăn thay cô. Trần Mộc Tình hơi áy náy, cô kéo anh rồi nói: “Anh để đó đi, mai em lại ăn.”
Anh bảo: “Nếu ngày mai em muốn ăn, anh sẽ đi mua lại cho em.”
Anh rất dễ mềm lòng với Trần Mộc Tình.
Thậm chí anh có thể xụ mặt dạy dỗ Tiểu Ngư và Miểu Miểu, chỉnh đốn rất nhiều thói quen xấu của hai nhóc, nhưng không làm được điều đó với Trần Mộc Tình.
Bởi vì xót, cũng bởi vì không nói lại cô.
Cô luôn có cách ngụy biện thế này thế kia. Lúc còn đi học, ngay cả giáo viên anh cũng có thể phản bác vài câu, vào công ty cũng chỉ có anh nói cho người ta á khẩu không nói nên lời, ngược lại mỗi lần trở về nhà đều bị cô chặn họng đến nỗi không có lời gì để nói.
Trần Mộc Tình vào phòng bếp, vì mệt mỏi nên cô ôm lấy eo anh từ đằng sau, đầu đập vào lưng anh, cô nhắm hai mắt nói: “Xong chưa?”
Tần Thâm khẽ hừ một tiếng: “Anh không phải là thần tiên, ảo thuật cũng không nhanh được như vậy.”
Trần Mộc Tình bị anh chọc cười, người run lên, eo anh bị cô siết chặt đến nỗi sắp nôn ra, Tần Thâm duỗi tay muốn cạy tay cô ra, cô lại bắt đầu diễn: “Anh không cho em chạm vào anh, có phải anh có gì đó mờ ám không?”
Tần Thâm: “Nói chuyện đàng hoàng. Em dùng sức đến mức nào, trong lòng em không đếm à?”
Trần Mộc Tình cười, cuối cùng cũng buông lỏng một chút, nhưng cô vẫn áp sát vào người anh, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh về mà không nói cho em biết, với lại sao trợ lý của anh lại như vậy, đặt vé máy bay nửa đêm cho anh.”
Tần Thâm kéo một “gánh nặng” đi qua đi lại làm việc, nhưng anh không đẩy cô ra, anh chỉ thấp giọng trả lời: “Anh tự đặt vé... Nóng lòng muốn về nhà?”
Có lẽ là như vậy, có việc quan trọng còn có thể nhẫn nhịn tính khí, giải quyết xong việc thì bắt đầu đứng ngồi không yên, muốn gặp cô, muốn ôm cô một cái thật chặt.
Trần Mộc Tình tưởng anh cố tình trêu cô, vì thế cô lại cười rộ lên lần nữa.
Hai người ngồi ăn cơm trong bếp, mặt đối mặt, Trần Mộc Tình buồn ngủ tới mức ngáp ngắn ngáp dài, nhưng miệng vẫn không ngừng kể chuyện Tiểu Ngư và Nhất Mao cho anh.
Hôm đó trời mưa, cô lái xe chở Tiểu Ngư đến nhà Nhất Mao. Lúc xe chạy vào trong sân, mẹ Nhất Mao ra đón, Nhất Mao đứng phía sau mẹ, ngoan ngoãn chào dì và anh trai. Tiểu Ngư mang quà theo, nhưng thấy Nhất Mao bước đến cậu bé lại không nói câu nào, mặt nhỏ nghiêm lại. Nhất Mao nhìn cậu bé rất nhiều lần, cũng không dám hé răng, cô nhóc muốn nói chuyện với anh trai, nên cứ mãi ngồi bên cạnh Tiểu Ngư.
Nhất Mao nói: “Anh ơi, ăn hoa quả nè.”
Tiểu Ngư gật đầu: “Ừm.”
Nhất Mao cố gắng tìm gì đó để nói: “Hôm nay em, nhìn thế một chú sóc con, ở sau vườn, rất đáng yêu.”
Tiểu Ngư lại gật đầu: “Ừ.”
Nhất Mao nắm chặt quần áo, cúi đầu nhìn chân mình, cô nhóc vắt hết óc cũng không nghĩ ra được đề tài.
Cuối cùng Nhất Mao hỏi: “Anh muốn chơi trò chơi với em không?”
Tiểu Ngư đứng dậy.
Kinh Trập nhìn bọn nhỏ rời đi, cô ấy đứng bên cạnh lắc đầu, phàn nàn với Trần Mộc Tình: “Con gái em có thể cãi nhau với bố nó một tiếng không ngừng, thế mà thấy con trai chị lại không nói nên lời.”
Trần Mộc Tình ngẩng đầu nhìn Tần Thâm: “Em như thấy được chính mình, khi còn nhỏ anh cũng rất khó chơi cùng. Lúc ấy vì để nói thêm với anh vài câu, em hận không thể viết một bản nháp liệt kê ra các điểm chính, nếu không thì em sợ không nói gì được.”
Tần Thâm bật cười: “Thật không?”
Trần Mộc Tình gật đầu thật mạnh: “Anh có thể cưới được em, quả là kỳ tích.”
Tần Thâm sửng sốt, sau đó mỉm cười gật đầu: “Cũng đúng.”
Trần Mộc Tình tiếp tục kể về những gì mình làm gần đây, thậm chí còn nói về việc Thiển Thiển đã học được cách lấy đồ ăn vặt từ trong tủ. Lúc kéo anh lên tầng cô cằn nhằn, hai người đánh răng xong trèo lên giường cô vẫn còn đang lẩm bẩm. Tần Thâm cúi đầu hôn cô, nhỏ giọng nói rằng mình đã tắm trước khi đánh thức cô. Trần Mộc Tình lập tức hiểu ý, cô quên mất vừa rồi mình đang nói gì, trừng to mắt: “Anh không mệt à?”
Anh nhìn cô: “Vẫn ổn.”
Trần Mộc Tình kéo chăn đắp cho anh: “Anh nói chuyện này làm em không buồn ngủ nữa.”
Tần Thâm bị cô đánh mấy cái, giây tiếp theo một bàn tay luồn vào áo anh, đầu ngón tay cô lướt tới lướt lui sau eo anh rồi hướng lên trên, tựa như sư tử đang tuần tra đường phố, cuối cùng cô cào lưng anh một cái, hơi buồn bã: “Ngày mai em phải đến công ty.”
Tần Thâm dễ dàng bị trêu chọc cho nổi lửa, nhưng anh vẫn nói: “Vậy để ngày mai!”
Trần Mộc Tình cắn cằm anh: “Không được.”
Tần Thâm nắm lấy tay cô, quay người đảo khách thành chủ: “Không biết em làm sếp kiểu gì.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Thế anh xuống đi chứ!”
“Cái đó có lẽ không được.”
...
Ngày hôm sau là thời gian làm việc, Tần Thâm không nghỉ ngơi mà trực tiếp đến công ty, trước khi đi anh còn ăn cơm với hai bạn nhỏ, tiện thể lái xe đưa hai bé đến trường học.
Trên đường Miểu Miểu vịn vào ghế của bố, trộm nói với anh rằng công ty của mẹ có chút chuyện. Mấy ngày nay cô không về nhà nhiều, ngày hôm qua vẫn luôn ở công ty, giữa trưa quên cả ăn cơm, bốn giờ chiều trợ lý mới đặt cơm cho cô, vậy nên mới không ăn tối.
Tần Thâm ra khỏi công ty trước giờ tan tầm, anh lái xe đến chỗ cô. Công ty cô từng chuyển địa điểm mấy lần, mới dọn đến đây được nửa năm, anh chưa từng đến đây bao giờ, vì thế đi gặp cô còn bị ngăn lại trước quầy lễ tân và yêu cầu hẹn trước.
Tần Thâm gọi điện thoại cho Trần Mộc Tình nhưng không ai nghe, do đó anh lại gọi cho trợ lý của cô.
Trợ lý nhỏ tự mình xuống đón anh, cô ấy là một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp không lâu, điềm đạm hướng nội lại còn sợ anh, cô ấy hơi dè dặt mời anh đi lên: “Sếp của bọn em đang... Ngủ!”
Tần Thâm thở phào nhẹ nhõm, còn có thể ngủ bù, xem ra không có chuyện gì.
Trước khi anh lên tầng, Đồng Lạc gõ cửa phòng Trần Mộc Tình, Trần Mộc Tình ngồi ở chỗ đó ngáp liên tục rồi hỏi: “Lại xảy ra chuyện à?”
Đồng Lạc lắc đầu: “Không, chị thấy trạng thái của em không đúng, đến xem em, gần đây mệt hả?”
Hôm nay Trần Mộc Tình đi muộn cả tiếng đồng hồ, cô là sếp nên không ai nói gì, nhưng ngủ bù ở văn phòng không phải phong cách của cô.
Trần Mộc Tình ngừng ngáp giữa chừng, cô hơi xấu hổ sờ lông mày của mình: “Ừm... Không ngủ ngon.”
Giây tiếp theo, trợ lý gõ cửa, thò đầu vào nói: “Sếp, anh Tần tới.”
Đồng Lạc định nói gì đó, lập tức như hiểu rõ, cô ấy cười ẩn ý: “Tần Thâm về lúc nào thế?”
Tần Thâm vừa đi vừa trả lời: “Vừa về tối hôm qua.”
Đồng Lạc gật đầu, cười đứng lên: “Chị còn có việc chưa xử lý xong, hai đứa nói chuyện đi.”
Trước khi đi ra ngoài cô ấy còn đóng cửa lại.
Trần Mộc Tình đột nhiên che mặt ngã lên sofa, dáng vẻ như sống không còn gì luyến tiếc.
Tần Thâm đi qua ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tay nắm lấy cổ tay của cô, kéo cái tay đang che mặt của cô xuống. Anh hơi nhíu mày bảo: “Anh nghe Miểu Miểu nói, công ty của em xảy ra chút chuyện.”
Trần Mộc Tình cong người ngồi dậy, vẻ mặt đờ đẫn gật đầu: “Đã xảy ra chuyện, chuyện siêu lớn.”
Tần Thâm tháo kính ra rồi nhéo ấn đường: “Em nói đi, anh giúp em phân tích một chút.”
Việc bên cô không phức tạp, anh vẫn có thể giúp đỡ giải quyết.
Trần Mộc Tình chỉ anh, sau đó lại chỉ vào chính mình: “Anh nói xem sao anh quá đáng thế! Ngày hôm qua trở về làm em sợ, còn không cho em ngủ, sáng sớm hôm nay em đến muộn một tiếng mà không rõ nguyên nhân, em mặt dày ngủ bù ở văn phòng, anh lại đến phá đám em.”
Vẻ mặt của Đồng Lạc rõ ràng là cho rằng tối hôm qua cô chẳng làm việc gì tốt.
Hơn nữa đúng là cô không làm chuyện tốt thật.
Tần Thâm: “...”
Trần Mộc Tình khó chịu kinh khủng: “Chấm hết rồi, hình tượng chói lọi của em bị anh bôi đen hết cả rồi.”
Tần Thâm nhịn không được nhắc nhở cô: “Vợ chồng hợp pháp, không phạm pháp. Hay là em giấu người tình ở công ty, sợ bị anh ta phát hiện thực ra em đã kết hôn?”
Điều này đổi lại làm Trần Mộc Tình im lặng, một lúc lâu sau cô mới nói: “Khả năng trả đũa của anh ngày càng thâm hậu.”
Tần Thâm “Ừ” một tiếng: “Cô Trần dạy tốt.”
Trần Mộc Tình không nhịn được cười, kéo anh đi ăn cơm.
Bên ngoài trời trong nắng ấm, ánh mặt trời chiếu lên người họ.
Trần Mộc Tình kéo anh lại và hỏi” “Nếu em thật sự giấu người tình thì sao?’
Tần Thâm nhíu mày: “Người ta nói nếu mà vợ chồng đùa giỡn rồi thăm dò nhau, hơn phân nửa đều là chuyện đã xảy ra.”
Trần Mộc Tình vội xua tay: “Em chỉ hỏi thôi, em trong sạch, không làm bất cứ chuyện gì hết.”
Tần Thâm gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Sau một hồi lâu, Trần Mộc Tình mới nhận ra Tần Thâm lại học đi đôi với hành, anh dùng cách nói ngược lại để tránh vấn đề gây tranh cãi.
Cô buồn bực nói: “Yêu đương với học sinh xuất sắc quá mệt mỏi.”
Tần Thâm nhét cô vào ghế phụ, sau đó khom lưng thắt dây an toàn cho cô, nhìn thấy dây giày của cô bị lỏng, anh tiện thể kéo chân cô đến chỗ cửa xe, cúi đầu buộc chặt lại cho cô. Lúc ngồi dậy anh mới nhéo cằm cô: “Em không nhớ chúng ta đã kết hôn rồi à?”
Anh mở điện thoại ra, mở ảnh Tiểu Ngư và Miểu Miểu cho cô nhìn: “Em xem, con cũng đã lớn thế này rồi.”
Tiếp đó anh chỉ cô rồi lại chỉ vào mình: “Em và anh.”
Anh nói chuyện nhẹ nhàng, vẻ mặt lại rất nghiêm túc, như thể thực sự giải thích với cô rằng hai người là vẫn đang là vợ chồng, vẻ nghiêm túc kia trông khá đáng yêu.
Trần Mộc Tình bị anh chọc cười, cô ngẩng đầu hôn anh một cái: “Rồi rồi rồi, kết hôn kết hôn kết hôn, anh nghiêm túc thế.”
Qua một lát, cô lại nhìn anh; “Anh còn học được cả cách đánh trống lảng rồi cơ đấy.”
“Không có, chẳng qua đều là nói yêu em một cách vòng vo mà thôi.”
Trần Mộc Tình xoa cánh tay, nghi ngờ anh bị người ta cướp xác.
Nhưng cô vẫn trả lời: “Được rồi, em cũng yêu anh.”
“Cảm ơn.”
“Không có chi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.