Hôm Nay Vai Phản Diện Rất Ngoan

Chương 133: Ðại học sĩ, trông coi phu nhân của ngài (74)




Editor: Thương Thương
Beta: Mai Tuyết Vân
Mà Giản Hân Hân, cũng có chút lừa mình dối người.
Nếu thật sự hy vọng phủ Tướng quân không giẫm lên vết xe đổ, thật ra hoàn toàn có thể hủy diệt Thiệu Huyền Viễn.
Việc gì phải hao phí công sức tiếp cận hắn, dùng mọi thủ đoạn diệt sạch tình địch?
Có loại người, rõ là hèn hạ.
Đã ngã xuống hố một lần, khi đi qua lần thứ hai lại chẳng ngần ngại nhảy xuống lần nữa.
Mà Giản Hân Hân còn làm một việc rất trơ tráo, lúc phủ Tướng quân quyết định vứt bỏ nàng ta, nàng ta tức giận không thôi... Vạch trần tất cả những chuyện dơ bẩn của phủ Bình Nam tướng quân ra ngoài.
Vứt bỏ nàng ta đúng không, không cho nàng ta sống dễ chịu nữa đúng không?.
Vậy mọi người đừng mong sống tốt lành!
Lúc biết được việc này, Phồn Tinh nghiêng đầu.
Còn có loại chuyện này?
Nhưng rất nhanh, sự chú ý của Phồn Tinh không còn đặt trên chuyện Giản Hân Hân, số lần bông hoa nhỏ đến phủ Tần Quốc công tìm cô càng ngày càng nhiều, cô phải...
Cô phải ít tiếp xúc với hắn.
Bởi vì mỗi một lần tiếp xúc, dường như sẽ từng chút thấy hắn đáng yêu hơn trước.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô có chút lo lắng sẽ thích hắn.
Thích, sẽ chết.
Chết, không sợ.
Nhưng sẽ đau……
Quá đau!
“Hôm nay ta tình cờ gặp thương nhân Tây Vực bán chì vỏ ốc, chì vỏ ốc thượng đẳng, để nàng dùng là tốt nhất.” Từ Thụy Khanh luôn chọn lúc Tần Tư Cổ không có mặt, hai người Tần Tư Ngọc và Tần Tư Bách đều đã bị đẩy đi chỗ khác, duy nhất đại công tử, giống một lão phụ thân, sống chết muốn đề phòng hắn.
Phồn Tinh chớp chớp mắt, “Chì vỏ ốc là cái gì?”
Từ Thụy Khanh mặt không đổi sắc nói: “Để vẽ lông mày.” Tiểu nương tử của hắn ngốc như vậy, trước nay chưa từng sử dụng các loại son phấn. Không phải để hắn quan tâm nhiều hơn sao?
“Nhưng ta không biết dùng.”
Sau đó Từ Thụy Khanh cầm lên, thản nhiên nói: “Không có việc gì, ta, ta có thể giúp nàng vẽ lông mày. Nàng lại gần đây, ta giúp nàng vẽ lông mày, để nàng càng xinh đẹp.”
“Ngươi, làm sao có thể chứ?” Đại lão tò mò hỏi.
Giống như đang tự hỏi, vì sao con đường học tập của hắn khác cô? Hắn học được từ đâu?
Từ Thụy Khanh đối mặt với tiểu nương tử chăm chỉ học hỏi: ...
Vấn đề này, đúng là không phải loại phá phong cảnh bình thường.
“…… Ta học.” Hơn nữa còn là tập vẽ trên mặt mình trước.
Nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, cả người Từ Thụy Khanh liền không được tự nhiên.
Dù hắn chết, cũng sẽ không nói tỉ mỉ quá trình hắn học vẽ lông mày cho cô biết!
Trong tay Từ Thụy Khanh cầm chì vỏ ốc, dỗ Phồn Tinh đến gần chút, gần chút, sau đó lại gần thêm một chút...
Sau khi Đại lão tiến sát càng gần, mới phát hiện, Từ Thụy Khanh hơi cúi người, khoảng cách giữa hai người lúc đó, chính là mặt đối mặt!
Hắn tỉ mỉ vẽ lại, mặc hơi thở quyện vào cùng một chỗ với Phồn Tinh, trong lòng lại đang cười trộm.
Cảm thấy thân mật như vậy, thật tốt.
Hắn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, làm cho hắn nhịn không được có ý nghĩ xúc động muốn hôn cô.
“Ngươi, cách xa ta một chút.” Phồn Tinh có chút không được tự nhiên mà vặn vẹo.
“Không thể.” Lúc trước hắn niên thiếu ngây thơ, từ sau khi trở thành Trạng Nguyên, đã trầm ổn hơn một chút. Nhưng bây giờ hắn như một đứa trẻ: “Nàng là nương tử của ta, ta lại gần nàng, thì làm sao?”
“Ta không những muốn gần nàng như vậy, về sau còn gần hơn nữa. Ta còn có thể...” Tầm mắt của Từ Thụy Khanh dừng lại trên môi của Phồn Tinh, giống như một cánh hoa xinh đẹp, “Còn có thể bất ngờ hôn nàng như thế này!”
Dứt lời, một nụ hôn rơi xuống môi Phồn Tinh.
Từ Thụy Khanh không nhúc nhích.
Phồn Tinh cũng không nhúc nhích.
Ngơ ngác mà nhìn hắn, trái tim nhảy lên kịch liệt, dường như……
Bắt đầu đau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.