Editor: Mai Tuyết Vân
Tạ Tuệ Tú và Vân Gia Duyệt đều phải giữ dáng, Vân Tiếu Hòe và Ngụy Tử Trác cũng chú ý thực phẩm tốt cho cơ thể, bình thường đồ ăn hằng ngày ở nhà đều được người làm chuẩn bị cẩn thận. Hôm nay ở huyện nhỏ lại không có cách nào tỉ mỉ như vậy, vì thế chỉ đơn giản gọi vài món chay và hai món mặn.
Thịt cá không tốt cho hệ tiêu hóa.
Còn từ trước đến này Phồn Tinh đều là...Không thịt không vui!
Sau khi dùng cơm xong, Phồn Tinh lặng lẽ lấy cuốn sổ đen trong túi ra, ngoại trừ bà ngoại thì đều ghi tên tất cả lên.
Mời khách ăn cơm lại không cho thịt, thật keo kiệt.
Nếu Vân Tiếu Hòe biết được vì chút thịt mà bị ghi thù, sợ rằng sẽ tức hộc máu.
Ngụy Tử Trác lại càng là...
CMN! Nếu hắn biết cô ngốc này ngày thường đều chậm chạp nhưng lại vì một bữa cơm không thịt mà cho hắn vào sổ đen, hắn nhất định sẽ thổ huyết mà chết! Hiểu rõ cái gì gọi là tai bay vạ gió không?
*
"Đây là nơi tồi tàn nào vậy? Phòng thế này mà để người ở sao?"
Đi đường dài mệt mỏi, người nhà họ Vân định nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau sẽ giải quyết chuyện học cho Phồn Tinh. Nhưng trong mắt Vân Gia Duyệt bị nuông chiều từ bé thì khách sạn tốt nhất huyện giống như ổ chó vậy.
Không, thậm chí còn kém hơn chuồng chó nhà bọn họ!
Ít nhất thì chuồng chó vẫn dùng gỗ lim thượng hạng tỉ mỉ dựng thành nhà nhỏ. Bên trong trải thảm chăn và đồ chơi đều là thứ tốt nhất.
Không hiểu sao Vân Gia Duyệt lại oán hận Phồn Tinh.
Nếu không vì cuộc điện thoại kia, vì sao cô ta phải đến huyện nhỏ này?
Đầu óc đã ngu dốt không học được thì đừng học nữa. Cần gì phải cưỡng cầu như thế làm gì?
Đây là lần đầu tiên Phồn Tinh ở khách sạn, tò mò đi tới đi lui trong phòng, sờ cái này cái kia. Sau đó đứng dưới vòi sen trong phòng tắm, táy máy vặn vặn.
Sau khi sờ lung tung, chốt khóa mở ra.
"Rào rào." Tiếng nước chảy vang lên, nước từ vòi hoa sen xả xuống.
Phồn Tinh bị ướt sũng:...
Trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn.
Hạt nước theo hàng mi cong vút rơi xuống, Phồn Tinh rất lâu sau mới có phản ứng.
Sau đó cảm thấy rất thích thú, yên lặng vặn mở vòi sen...
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Tiếu Hòe dẫn người đến trường học đứng đầu huyện.
Ông ta lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, tích góp được nguồn nhân lực không thể khinh thường. Trong sở giáo dục của tỉnh có người quen cũ của ông ta, tiện miệng chào hỏi một tiếng, tên Phồn Tinh đã được đưa vào danh sách trường đứng đầu huyện.
Hôm nay trước tiên đưa Phồn Tinh đi làm quen, sau hai ngày nữa sẽ chính thức khai giảng, lập tức nhập học là được.
Vợ chồng Vân Tiếu Hòe và Vân Gia Duyệt một nhà ba người đi phía trước. Vân Gia Duyệt nũng nịu ôm chặt lấy tay cha mẹ.
Hiểu lòng con không ai bằng cha mẹ, bày ra địa vị của mình trong nhà, khiến người khác biết mình không thể chen ngang.
Phồn Tinh chậm rãi đi phía sau, hoàn toàn không để tâm đến chút thủ đoạn này.
Toàn bộ tâm tư của Vân Gia Duyệt đều đặt lên người vợ chồng Vân Tiếu Hòe, thế nên không nhìn thấy được ánh mắt của Ngụy Tử Trác lại thi thoảng dừng lại trên người Phồn Tinh.
Ngụy Tử Trác cảm thấy hắn cũng không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy mới lạ mà thôi.
Rõ ràng dung mạo giống hệt Gia Duyệt, nhưng tính cách ngây thơ khờ khạo lại hoàn toàn khác biệt.
Gia Duyệt là một công chúa nhỏ, tuy rằng khi làm nũng sẽ biết làm nũng, nhưng bên trong lại tràn ngập sự kiêu ngạo.
Còn cô tuy trời sinh thiểu năng, nhưng cũng không có cảm giác như trẻ con ba tuổi.
Trước kia hắn đã từng nhìn thấy trẻ thiểu năng, miệng thì chảy nước miếng, mắt đảo qua đảo lại thường cười ngây ngô, vừa nhìn đã khiến người khác phiền chán.
Nhưng Vân Phồn Tinh ngoại trừ phản ứng chậm chạp, còn lại rất...Đáng yêu.