Editor: Mai Tuyết Vân
Về phần Thích Hà, quả thực khiến giáo viên vừa yêu vừa hận. Hắn rất thông minh đều học trước kiến thức bài giảng của giáo viên. Nhưng chính vì thông mình, biểu hiện của hắn lại vô cùng lêu lỏng.
Lên lớp ngủ, cà lơ cà phất, hút thuốc trong wc, không nghe dạy bảo. Không chơi cùng học sinh ngoan, lại đi giao du với đám bạn ngổ ngáo.
May mắn là còn chưa đi học đã đánh nhau đấy. Bạn cho rằng Thích Hà không muốn sao? Tạm thời hắn vẫn không dám, vì hắn phát hiện mỗi lần hắn muốn đến nơi xảy ra đánh nhau, vừa ra khỏi cổng trường thì cô ngốc Vân Phồn Tinh đã chậm rãi theo sau lưng hắn.
Dường như trong yên lặng nói với hắn rằng, đừng sợ cô đi theo nhưng không làm gì đâu. Đợi khi hắn đánh người thì cô sẽ đến, vẽ rùa lên mặt hắn.
Thích Hà cảm thấy tạm thời hắn không thể mất thể diện được! Hắn về nhà, nhìn Phồn Tinh ném quần áo vào trong chậu, cau mày sau đó thở dài, rồi chấp nhận số mệnh bỏ chút bột giặt vào rồi giặt đồ.
Giặt đồ cho con gái, trước lạ sau quen, qua ba bốn lần thì không còn ngại nữa. Giặt xong sẽ phát hiện, mẹ nó, áo ngực con gái rất mềm.
*
Tiết thanh minh học kỳ một năm nhất, có người quen tìm đến nhà. Chính xác hơn mà nói là người thân của nhà họ Thích.
Nghe nói dạo này việc làm ăn của nhà họ Thích gặp chút chuyện, vì thế tiết thanh minh trở về tảo mộ, tiện thể sửa lại mộ phần tổ tiên, cầu họ phù hộ làm ăn thuận lợi.
Sau đó ông ta nhớ ra mình còn một đứa con trai như hắn, vì thế tiện thể đến xem. Thích Mộc Vũ mang theo Thích Thịnh về nhà cũ, sau khi nghe ngóng thì biết Thích Hà đã thuê nhà trên huyện, vì thế đi tìm.
"Con ở chung với người khác sao?"" Thích Mộc Vũ liếc mắt nhìn thấy quần áo phơi ngoài ban công, nữ có nam có.
Thích Hà mắt lạnh nhìn người cha trên danh nghĩa của mình: "Có liên quan gì đến ông?"
"Còn nhỏ mà trêu đùa phụ nữ, mày có tiền đồ gì chứ?" May mắn ông ta còn có một đứa con khác, nếu không gặp phải đứa bất hiếu như vậy có thể khiến ông ta tức chết.
Thích Hà nghe xong lại cảm thấy không thoải mái.
"Không phải ông đã sớm biết tôi không có tiền đồ sao?" Thích Hà cười lạnh một tiếng: "Nếu không đưa tôi về nông thôn làm gì?"
Có mẹ kế còn có ba dượng, mẹ hắn xương cốt còn chưa lạnh, Thích Mộc Vũ đã sốt ruột cưới vợ hai. Hơn nữa còn mang về Thích Thịnh nhỏ hơn hắn vài tháng. Một người đàn ông như vậy, bạn cảm thấy ông ta có ý thức trách nhiệm gì sao?
Thích Thịnh ở bên thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng khinh thường. Thật ra lần này hắn hoàn toàn không muốn trở về, đều do mẹ hắn quá cẩn thận lo rằng Thích Hà quyết chí tự lập, đến khi trưởng thành sẽ quay về giành tài sản. Thế nên mới để hắn đến xem thử.
Thật rõ ràng đây là một kẻ bỏ đi, thậm chí hắn còn không xem Thích Hà là đối thủ, đó mới chính là sự sỉ nhục với hắn!
Thích Mộc Vũ nói một câu, Thích Hà oán trách một câu.
Cuối cùng khiến ông ta mất kiên nhẫn, lập tức tát một cái lên mặt Thích Hà!
"Tao cho mày ăn mặc, còn để mày đi học, không phải để mày hỗn tao."" Thích Mộc Vũ nhìn con trai, trong lòng càng phiền chán.
Thích Hà liếm môi, nửa mặt bên đau đến chết lặng: "Lời này ông nói sai rồi, tiền ông cho tôi ăn học, đều do mẹ tôi để lại. Dựa vào phụ nữ ăn cơm mềm, ăn xong còn không muốn nhận sao?"
Thích Mộc Vũ tức giận suýt chút nữa đánh chết Thích Hà. Trước khi theo Thích Mộc Vũ rời đi, Thích Thịnh mỉm cười khiêu khích với Thích Hà.
Đồ bỏ đi!
Thích Hà nằm trên mặt đất, dựa vào chân ghế, ngẩn người hồi lâu, sau đó bỗng nhiên bắt đầu cười, cười xong lại khóc.