Editor: Mai Tuyết Vân
Thích Hà nghe được bốn chữ "lão già vô lại"", trong lòng run lên.
"Chắc không thảm vậy đâu, dáng vẻ của Vân Phồn Tinh rất đẹp mà."" Gả cho một lão già vô lại cũng quá thê thảm rồi.
"Cậu biết cái gì chứ, vì bộ dạng xinh đẹp nên mới càng thảm thương hơn đấy. Nếu cậu ấy xấu thì chỉ cần gả cho một tên trung niên rồi sinh con. Còn dáng vẻ xinh xắn nên rất có khả năng sẽ bị đưa cho nhiều người xx...""
"Vì sao chỉ có thể gả cho người trung niên?"
"Các cậu ngốc thật đấy, nhìn cậu ta thiểu năng như vậy, vốn không phải người bình thường. Ngoại trừ mấy lão già trong nhà không có tiền hoặc vợ chết, ai lại muốn lấy một kẻ ngốc hả?"
Nữ sinh bắt đầu chủ đề này cảm khái một câu: "Trời, Vân Phồn Tinh thật sự quá đáng thương rồi!""
Thích Hà chỉ cảm thấy dù nghe thế nào cũng không thoải mái. Tội nghiệp hay không, ai cần cô ta lo? Nếu như quan tâm như vậy, sao không thấy cô ta làm bạn với cô ngốc?
Bàn luận sau lưng Phồn Tinh, dẫm đạp lên cô rồi tỏ vẻ thương cảm, sao mặt cô ta dày thế?
"Liên quan gì đến cô?" Thích Hà ngồi bên cạnh viết tiểu luận, bất ngờ nói một câu.
"Thích Hà, cậu vừa nói gì cơ?" Nữ sinh không nghe rõ.
Thích Hà là bạn ngồi cùng bàn với cô, nam sinh đẹp trai có ai mà không thích? Nhưng bình thường hắn không thích ồn ào, ngay cả cô ta ngồi chung bàn với hắn cũng chưa từng nói chuyện với nhau.
"Tôi nói Vân Phồn Tinh có tội nghiệp hay không liên quan gì đến cô. Có thời gian quan tâm để ý người ta sau này gả cho ai, sao không quan tâm vào bài kiểm tra của mình một chút? Bảy môn của cô cộng lại chỉ là 250 điểm, không biết về sau có tốt hơn cô ấy hay không.""
Thích Hà độc miệng, lập tức đã khiến nữ sinh kia bật khóc. Thích Hà lại lạnh nhạt, muốn khóc cứ khóc. Cô ngốc bình thường không biết bị bao nhiêu người trong sáng ngoài tối cười nhạo còn chưa khóc, còn cô ta cả tố chất tâm lý so với kẻ ngốc còn không bằng!
Nhưng những lời này, cũng đã bị Thích Hà nghe được rồi. Hắn thật sự có chút quan tâm, tương lai của cô ngốc...Vì lý do đó, Thích Hà càng tự giác nỗ lực hơn về mặt học tập.
Nói thật thì ngoại trừ chỉ số thông minh không thể so với người thường, thì sức lực của Phồn Tinh rất lớn, lại hay bạo lực nhưng cũng chẳng có khuyết điểm gì. Ở chung lâu ngày sẽ khiến người ta dễ dàng yêu thích.
Sau này hắn ngoại giao rộng, nhất định sẽ gặp được một người thích cô ngốc Phồn Tinh. Thích Hà không ngừng cố gắng, trong mắt Phồn Tinh lại thành: "Bông hoa nhỏ thật ngoan.""
Sưu Thần Hào suýt nữa cắn trúng lưỡi hộc máu chết tươi. Nó cảm thấy sở dĩ Thích Hà không thể thành công sa đọa, hoàn toàn là vì chuyện này của Phồn Tinh.
Nó vốn muốn để Phồn Tinh chăm sóc mảnh vụn linh hồn của Chiến Thần đại nhân, cuối cùng sự việc lại phát triển hoàn toàn vượt mức kiểm soát. Chiến Thần đại nhân lại trở thành công cụ, để Ngân Phồn Tinh điều khiển trái tim!
Mẹ nó, có phải không đúng chỗ nào rồi không? Không phải như vậy mà! Ký chủ thật sự...Rất bá đạo.
Sưu Thần Hào yên lặng nói xấu trong lòng, nhưng không dám nói ra miệng.
*
Chớp mắt một cái đã đến lớp 11, sau khi Phồn Tinh tự học tối xong thì về nhà, vừa ăn hạt điều vừa chậm rãi đi. Trên đường về liền cảm thấy có một luồng nhiệt nóng chảy thẳng xuống dưới. Còn đau đớn từng cơn khiến cô gái nhỏ đau đến mặt mũi trắng bệch.
Cô ôm gói hạt điều to, yên lặng ngồi chồm hổm. Đau quá, thần kinh đau đến chết lặng. Sau khi ngửi mùi hạt điều ở gần, Phồn Tinh nhai vài cái để tự an ủi.
Thích Hà chưa bao giờ đi học chung với cô ngốc, để người khác không phát hiện. Hơn nữa chính là vì, cô ngốc đi quá chậm giống như con ốc sên vậy.
Kết quả tối hôm nay ở nhà đợi hơn nửa tiếng, vẫn chưa thấy Phồn Tinh trở về.