Editor: Mai Tuyết Vân
Hai người vừa đến đã cãi nhau, nhưng Lý thị buột miệng đã không chịu đưa người lên huyện.
Người trong thôn đều nhìn ra sự thật, không hẹn cùng nhau lắc đầu.
Lòng dạ thật độc ác, lời Mộc Lão Tam nói không sai, nếu là trẻ con nhà nào bị bệnh nghiêm trọng như vậy, cho dù là đập nồi bán sắt, cũng phải đưa đến y quán trên huyện xem bệnh.
Còn dùng dằn như thế, muốn lấy mạng đứa trẻ sao?
Từ Hán Ngưu và Tần thị cũng không cứng rắn, vừa nhìn đã biết không dám chống lại mẫu thân.
Cuối cùng Lý thị kiên quyết nói: "Ông có tiền mà, ông đưa nó vào huyện đi! Không phải muốn nó làm con rể ông sao? Ông chữa khỏi bệnh cho nó, người cứ về Mộc gia các người, dù sao thì nhà chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy."
Bề ngoài thì giống như bà ta tức giận mà nói bừa, nhưng thực tế trong lòng Lý thị đã tính toán rõ ràng.
Lang trung đã nói bệnh nặng như vậy, nằm lâu như thế nhất định đã tổn thương đến căn cơ.
Dù có trị hết, sau này cũng không thể làm việc nặng nhọc.
Vai không thể khiêng, tay không thể xách, chẳng khác gì lão tổ tông phụng dưỡng trong nhà.
Nông dân không thể làm việc nặng, chẳng khác gì một phế vật. Huống chi bị thương đến căn cơ, sau này cứ ba năm sẽ lại bệnh một trận, vẫn sẽ phải tốn bạc chứ sao.
Lý thị nghĩ đến việc dù đưa Từ Thụy Khanh vào thành chữa bệnh thì sau này cũng không thể làm việc như trước, cho nên mới muốn tiết kiệm chút bạc.
Không nhắc tới tiền thì thôi, nhắc tới tiền, Mộc Lão Tam liền...
Thật đáng khinh!
Cần có tiền thôi chứ gì?
Trong tay ông có tám trăm lượng, là nhân sâm núi do nữ nhi nhặt được.
Trong tay ông còn có hai trăm lượng, là vàng nữ nhi ông nhặt được trên đường.
Dù sao cũng không phải tiền mồ hôi nước mắt nhà mình làm ra, muốn xài thế nào thì xài thế ấy.
Ông cũng muốn vung tiền mua con rể mà, chi bằng tiêu tiền trên người Từ Thụy Khanh.
Nhưng tiền đã bỏ ra, thì người nhất định phải là của Mộc gia ông.
Sau này thấy tiểu tử Từ gia tốt lên, muốn trèo cao cũng đừng hòng.
Trong mắt người trong thôn, lời Lý thị nói vừa rồi chỉ là nói bừa mà thôi.
Bà nói ông trị hết bệnh thì về nhà ông, nhưng tóm lại vẫn là người nhà Từ gia, chẳng lẽ thật sự có thể nói với bà ta, ông tiêu tiền trị bệnh cho tôn tử bà, thì bà bán người cho ông ấy sao?
Chuyện này thật quá mất mặt rồi.
Nhưng Mộc Lão Tam cố tình không cần thể diện.
Ông chỉ biết, hình như khuê nữ ngốc nhà mình rất thích Từ Thụy Khanh, ông cần phải nghĩ cách đưa người về nhà.
Vì thế quyết định rất nhanh, làm lớn chuyện này!
"Được, là do bà nói đấy. Phiền mọi người mời Lý chính và tộc trưởng Từ gia đến đây."
Người dân vây xem cũng không chê chuyện càng lúc càng lớn, thực sự có người nhanh chóng mời Lý chính và tộc trưởng Từ gia đến, còn có vài vị trưởng lão Từ gia cũng chạy đến.
Người ta vừa đến đã nghĩ tới sĩ diện, muốn đè chuyện này xuống.
Cuối cùng thấy Mộc Lão Tam oai phong lẫm liệt đứng ở chỗ đó, ông là thợ săn, sát khí trên người rất nặng, cho nên không ai dám nói gì.
"Vốn là chuyện nhà các ngươi, ta là một ngoại nhân không có tư cách nhúng tay. Nhưng khuê nữ nhà ta vì cứu tiểu tử Từ gia nhà các ngươi mà thanh danh bị hủy, tiểu tử Từ gia chính là con rể nhà ta."
"Bây giờ con rể nhà ta sắp chết, không thể mặc kệ được."
Cũng chỉ có Mộc Lão Tam nuôi khuê nữ ngốc mới dám nói ra những lời quá quắt như vậy, thanh danh của khuê nữ không quan trọng, bắt con rể về nhà mới là quan trọng nhất.
Ánh mắt những người khác không kiềm được đặt lên người Từ Thụy Khanh.
Chậc, tiểu tử Từ gia đúng là quá thê thảm.
Bộ dạng ốm yếu như vậy, có thể không sống được bao lâu.
Ngươi xem, khuê nữ ngốc nhà thợ săn Mộc, còn có thể trực tiếp bế hắn đến đây. Chắc là bệnh đến mức gầy nhom rồi.
Đại lão:... Hình như bọn họ không ai biết, sức khỏe của cô thì phải.