Editor: Punlluv
【 quả đào: Nếu không đi chơi thoát mật thất đi, bốn người chơi trò này, tớ sẽ nghĩ cách đưa Tần Lễ Sơ đi......】
Hạ Đào thời điểm gửi xong tin nhắn, chỉ cảm thấy chồng trước của bạn tốt dùng ánh mắt dị thường liếc qua cô một cái, bất quá cô chột dạ, cũng không dám cùng Tần Lễ Sơ đối diện, chôn đầu như rùa rụt cổ, nhìn chằm chằm di động.
Cố tình lúc này, bạn thân lại nhắn tin lại ——
【 Lộc Lộc: Cậu mở lời đi, tớ sẽ tán thành. 】
Hạ Đào chỉ cảm thấy áp lực thật lớn, hít sâu một hơi, ra vẻ lơ đãng mà mở miệng: "Gần đây có chỗ chơi trò thoát khỏi mật thất không tồi, ăn cơm xong không có việc gì đi chơi chung có được không, mọi người nghĩ sao?"
Nói xong, Hạ Đào nhìn về phía Tần Lễ Sơ: "Chắc là Tần tổng vẫn muốn tăng ca, anh không đi được đúng không?"
Nhắc tới cái này, Hạ Đào nháy mắt lại không chột dạ.
Tần lão cẩu lần nào cũng lấy chuyện tăng ca mà thả Lộc Lộc nhà cô chơi một mình!
Cô ánh mắt kiên định mà nói: "Tần tổng nếu muốn tăng ca, chúng tôi cùng học trưởng Lâm có thể đi cùng nhau cũng được."
Lâm Dịch Thâm nói tiếp: "Không không không, anh Sơ không cần tăng ca, anh đã nhiều năm chưa từng chơi mật thất, còn rất hoài niệm, cùng đi đi. Cũng phải đến 9 giờ tối rồi, hai người các em đi đơn độc một mình cũng không an toàn. Anh Sơ, đúng không?"
Lâm Dịch Thâm điên cuồng mà đưa mắt ra hiệu cho Tần Lễ Sơ.
Tần Lễ Sơ nói: "Vậy đi đi."
Anh bất động thanh sắc mà nhìn mắt Tử Lộc.
Anh cảm thấy trong lòng như là có một bức tường, đổ lên người anh đến khó chịu, nhưng vợ trước ngồi ở bên cạnh căn bản không phát hiện ra, thậm chí còn bày mưu tính kế tách anh ra, mình thì có thể tốt đẹp ở chung với anh em chồng trước.
Tần Lễ Sơ cũng không tả nổi nội tâm mình giờ này khắc này, chỉ cảm thấy vợ trước nhất cử nhất động đều làm anh thập phần khó chịu, anh nhìn Lâm Dịch Thâm chỉ thấy chướng mắt vạn phần, muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng mà lại không cam lòng.
Nghĩ ném anh sang một bên để hai người ở riêng? Nằm mơ đi.
Tử Lộc cười ngâm ngâm mà nói: "Em lâu rồi cũng chưa chơi thoát khỏi mật thất......"
Tần Lễ Sơ chỉ cảm thấy lời này cũng là vì phụ họa Lâm Dịch Thâm, nhưng dù vậy lại nghe đến thực chói tai, từ nãy đến giờ vẫn luôn trầm mặc, bỗng lời giận dỗi trong lòng tuôn ra: "Em không thích hợp chơi mật thất, em ở trong mật thất không có chỉ số thông minh."
Tử Lộc tự nhận chính mình chỉ số thông minh không thấp, bằng không thi đại học cũng sẽ không thi nổi đại học lớn nhất trong nước như vậy.
Chỉ là bảy năm trước cô từng chơi thoát khỏi mật thất ư?
Trò mật thất vừa rồi là Hạ Đào chỉ cho cô.
Chẳng lẽ cô thật sự không thích hợp chơi mật thất? Vào mật thất chỉ số thông minh cũng bằng không?
Cô nghi hoặc mà nhìn về phía Tần Lễ Sơ.
Tần Lễ Sơ nói: "Em thời điểm học đại học, lúc vào mật thất thì cười, lúc ra thì khóc."
Tử Lộc chấn kinh rồi.
Lá gan của cô lại bé như vậy sao sao?
Cô hoang mang mà nhìn về phía Hạ Đào.
Hạ Đào một người nghiện party, tiệc tùng đều có mặt, mật thất chơi không biết bao lần, nhưng cô lại chưa từng chơi với Tử Lộc, giờ phút này nhìn Tần Lễ Sơ mà thấy khiếp sợ.
...... Thiệt hay giả? Tử Lộc nhà cô lại nhát gan như vậy sao?
Nhưng vì giữ gìn mặt mũi bạn thân, cô lời lẽ nghe có vẻ chính đáng mà nói: "Có thể là mấy người gặp phải mật thất tương đối đáng sợ thôi, lúc tôi cùng Lộc Lộc chơi mật thất, đều là Lộc Lộc phụ trách giải mã, một đường đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi, thời gian thoát ra còn phá kỷ lục. Khẳng định là lúc ấy Lộc Lộc gặp tình huống không tốt, nếu không tin, đợi lát nữa có thể xem biểu hiện của Lộc Lộc."
Hạ Đào vì mặt mũi bạn thân, ngay sau liền liên hệ với ông chủ địa điểm mật thất.
Ông chủ kia là bạn của Hạ Đào, biết Hạ Đào muốn mang bạn đến chơi mật thất, còn gọi điện riêng, biết được yêu cầu cửa Hạ Đào, còn đem đáp án của các cửa cho Hạ Đào biết.
Ăn cơm xong, dưới yêu cầu mãnh liệt của Lâm Dịch Thâm, bốn người chia làm hai chiếc xe tiến tới địa điểm.
Hạ Đào cùng Tử Lộc một chiếc.
Lâm Dịch Thâm cùng Tần Lễ Sơ một chiếc.
Hạ Đào đang đợi giao thông chuyển xanh thì đưa đáp án mật thất cho Tử Lộc xem.
Hạ Đào nói: "Chồng trước của cậu cư nhiên nói cậu chỉ số thông minh thấp, chúng ta đợi lát nữa vào đó nghiền anh ta!"
Tử Lộc như vậy nhưng lại không đọc đáp án, cô đối với chỉ số thông minh của mình đầy tin tưởng, khinh thường việc sử dụng thủ đoạn để thắng chồng cũ. Lại nói, cô căn bản cũng không cảm thấy quá quan trọng đối với sự công nhận của chồng cũ mấy.
Mà trong chiếc xe khác, người ngồi ghế phụ, Lâm Dịch Thâm tận tình khuyên bảo: "Anh Sơ, anh không thể nói với vợ mình không có chỉ số thông minh như vậy được, dù gì anh cũng phải cho vợ mình chút mặt mũi chứ, anh nói như vậy ngay trước mặt bạn thân cô ấy, không những vậy còn có người ngoài như em, đối với cô ấy chắc chắn sẽ không vui. Mà mày học muội lòng dạ rộng mở, nếu là mấy cô gái so đo từng li từng tí khác, lúc này có thể đã giận tận trời cao rồi."
Tần Lễ Sơ trầm mặc mà lái xe.
Lâm Dịch Thâm tiếp tục khuyên bảo: "Đợi lát nữa chọn mấy mật thất thật khủng bổ, đàn em nói sợ, anh phải biểu hiện ra sức mạnh của bạn trai, ở trong mật thất bảo vệ cô ấy kín không một kẽ hở, đáng tiếc ông chủ mật thất là bạn của Hạ Đào, bằng không chúng ta có thể mướn riêng người đến dọa đàn em, anh sẽ giống như anh hùng bảo hộ cô ấy, đến lúc đó mấy cái giận dỗi nháy mắt sẽ bằng không."
Tần Lễ Sơ cùng Tử Lộc chơi qua mật thất, đó là hồi năm ba đại học.
Lúc ấy là lớp hoạt động.
Hai người kết hợp thành một tổ, anh không biết Tử Lộc dựa quan hệ như thế nào, cuối cùng cô và anh hợp thành một tổ.
Mật thất nội dung cụ thể hắn đến nay đã không nhớ rõ.
Cụ thể các mã giải trong mật thất như thế nao đến nay anh đã không nhớ rõ.
Anh chỉ nhớ rõ là một thất rất khó khăn để giải nhưng cũng không tính là quá khó, chỉ có việc là đề tài về xác chết, bầu không khí khủng bố xây dựng cũng không tồi.
Tử Lộc an tĩnh mà đi theo bên anh, xem anh giải mã, có vừa vội vừa không giúp được gì, thấm chí cuối cùn sắp đến được manh mối cửa ra, thì lại làm rơi đạo cụ quan trọng, hai người lại phải tốn đến hơn 20 phút giữ lại trong mật thất.
Sau đó, Tử Lộc còn nhỡ kích hoạt bẫy rập, trong tủ lạnh chạy ra một xác chết đóng giả, cô bị dọa đến giật mình mà va vào người anh, ngẩng đầu lên thì đã thấy đôi mắt đầy nước, dường như sắp bị dọa khóc đến nơi.
"Anh Sơ? Anh có nghe em nói chuyện không đấy?"
"Có."
"Hình như hôm nay tinh thần anh không được tốt thì phải, là tập đoàn Tinh Long xảy ra chuyện gì sao?" . Truyện Teen Hay
"Không có."
"Vậy hôm nay anh làm sao thế?"
Phía trước là giao thông đèn.
Tần Lễ Sơ dừng chiếc xe lại, chậm rãi nghiêng đầu, nhìn vào mắt Lâm Dịch Thâm thật lâu, hỏi: "Cậu lúc cao trung có quen biết Tử Lộc không?"
Lâm Dịch Thâm không nghĩ tới Tần Lễ Sơ sẽ hỏi đến vấn đề này, ngẩn người mấy giây mới nói:
" Cũng không tính là quen biết, hồi trước khi học cao trung, chúng ta có thể gọi là khá giả, nhưng cũng chẳng phải phú nhị đại gì, chắc cũng chỉ gọi là hồng nhị đại. Đàn em tuy từ nơi khác chuyển đến, nhưng nhà ông ngoại của cô ấy, chính là Bạch gia, cũng là nghe nhiều nên thuộc, ở khu vực Quảng Thâm cực kỳ phát đạt, Bạch gia có gia thế lớn ở Cảng Đảo, chuyển tới Thâm Quyến, sau lại sấm rền gió cuốn khởi động một mảnh trời, nhân mạch đến cả người của khu chung ta đều không thể không biết. Bạch lão gia vì thương tiếc cháu ngoại, sợ cháu ngoại bị khi dễ, khi chuyển vào cũng có đánh tiếng trước đó. Tần gia nhà anh có ý định ở khu vực Quảng Thâm bên kia nên cũng có lui tới với Bạch gia đấy, bố anh khẳng định cũng chuyện này..."
Giống như nghĩ đến chuyện gì, Lâm Dịch Thâm lại nói:" Bất quá chắc anh cũng không biết, loại chuyện nhỏ như vậy, bố anh khẳng định sẽ không nói với anh, dù sao lúc ấy em trai anh Tần Minh Viễn, em họ anh Tần Tĩnh Sanh đều biết chuyện này, em họ anh lúc ấy còn nói giỡn hỏi em Tử Lộc có phải là công chúa tới Bắc Kinh học hay không, không sao lại có ảnh hưởng lớn như vậy."
Lâm Dịch Thâm lại hỏi: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
Tần Lễ Sơ: "Không thân?"
"Khẳng định không thân, em cũng chỉ biết mỗi tên của đàn em, từ xa gặp qua vài lần thôi. Bật quá em cũng đoán phỏng chừng đàn em cũng có nghe qua tên của em, rốt cuộc năm cấp ba chúng ta cũng liên tục là học sinh xuất sắc." Đề cập đến việc này, Lâm Dịch Thâm rất đắc ý mà nói: "Nghe nói lúc ấy người yêu thầm em, chắc phải chạy từ cửa lớp ta đến cổng trường, nói cách khác, ở trên đường có 10 nữ sinh, chắc phải một nửa số đó là yêu thầm em."
Lâm Dịch Thâm lại thở dài một tiếng: "Trăm triệu không nghĩ tới người được hoan nghênh như vậy, thế mà đến 27 tuổi, cư nhiên vẫn là cẩu độc thân, mà sao anh hỏi em vậy?"
"Không có việc gì." Anh lạnh lùng mà nói.
Hạ Đào cố ý chọn trong mật thất khó khăn tối cao khủng bố bầu không khí nhất đủ tang thi đề tài.
Hạ Đào cố ý chọn mật thất khó nhất, không khí khủng bố phát sợ, đủ các kiểu xác chết đều có cả.
Mật thất không gian không nhỏ, cả đoàn đi vào cũng không quá chật.
Thời điểm đi vào, Hạ Đào vốn định dựa theo lời Tử Lộc dặn, nỗ lực chia rẽ Tần Lễ Sơ, nhưng mà sau khi tiến vào, Tần Lễ Sơ giống như kẹo mạch nha, dính thật chắc bên phải Lâm Dịch Thâm.
Hạ Đào đành phải đứng ở bên phải Tần Lễ Sơ, để không gian bên trái Lâm Dịch Thâm cho Tử Lộc.
Cửa thứ nhất chính là tìm chìa khóa của ổ khóa nhỏ, mười phút sau xác chết sẽ đột kích.
Manh mối đều thực hỗn loạn, mặt tường, dưới đất đều có.
Tần Lễ Sơ kiếm tốt chưa hỏng, liếc mắt một cái liền biết manh mối ở đâu.
Anh không hé răng, ở một bên mắt lạnh nhìn.
Tử Lộc tuy rằng là trong trí nhớ của cô thì chính là lần đầu tiên chơi mật thất, nhưng là cũng thực mau liền phát hiện manh mối.
Hạ Đào đã sớm biết đáp án.
Duy chỉ có Lâm Dịch Thâm nghiêm túc mà tìm manh mỗi.
Tử Lộc tìm ra được manh mối, nhưng lúc này cô lại chờ thời điểm mọi người không để ý, trộm đem manh mối mấu chốt đến vị trí gần ngay cạnh Lâm Dịch Thâm, còn anh thì hồn nhiên không biết gì, liếc mắt một cái đã nhìn đến manh mối kia.
Lâm Dịch Thâm: "Cuối cùng cũng tìm được chìa khóa rồi!"
Tử Lộc: "Lợi hại."
Hạ Đào: "Oa, lợi hại lợi hại!"
Tần Lễ Sơ: "......"
Rời khỏi căn phòng thứ nhất thì đến căn phòng thứ 2, nhiệm vụ là đi siêu thị tìm kiếm đồ ăn.
Siêu thị sớm bị cướp sạch không còn gì, bốn người theo chỉ dẫn đến nhà kho.
Hạ Đào cố ý kích bẫy rập, sớm đã giấu đồ ăn ở chân xác chết đang khào khào giọng nói, còn Lâm Dịch Thâm bây giờ đã sợ tái mét.
Tử Lộc nhưng thật ra thực trấn định, thờ ơ mà nhìn về phía xác chết.
Lâm Dịch Thâm: "Hạ tổng, kỹ thuật diễn xác chết không tồi, làm tôi sợ chết khiếp rồi......"
Anh một quay đầu.
Đàn em đôi mắt ngập nước, cả người run bần bật, thực thương hoa tiếc ngọc đi.
...... Ai, vậy rồi anh Sơ đi đâu rồi!
Anh lại quay đầu, anh Sơ bộ dạng như thần tiên bước đi.
Tần Lễ Sơ chợt nhớ lại 7 năm trước đó.
.....Cho nên, năm đó Tử Lộc căn bản không phải gan nhỏ hay khóc? Chỉ đơn thuần muốn anh quan tâm cô hơn thôi ư?
___
Vote sao cho chương nhé mọi người!
Đọc truyện tại wattpad: Leonapizz để đọc được chương mới sớm nhất
Follow wattpad: Leonapizz để đọc được nhiều bộ truyện hay khác trong tương lai!