Editor: Punlluv
Đọc truyện tại Wattpad: Leonapizz để có thông báo cập nhật chương sớm nhất.
__
Trong mắt cô toát ra ánh sáng, cả người tức khắc trở nên thật rực rỡ và lấp lánh.
Cô trước đó vẫn luôn thể hiện cảm xúc với người khác..
Cũng không biết từ khi nào, cô bắt đầu giấu mọi cảm xúc không để lộ ra ngoài.
Từ khi cô mất trí nhớ tới bây giờ, cô luôn để lộ tâm sự, cảm xúc, không hề giấu giếm, giống như hồi còn là một thiếu nữ 18 tuổi.
Tử Lộc dừng nghe điện thoại.
Tần Lễ Sơ hỏi: "Có chuyện gì mà vui vậy?"
Cô thu hơn phân nửa ý cười, chỉ khách khí cười lại, nói: "Cũng không có chuyện gì lớn, ấy, anh mau ăn đi, anh không đói sao?"
Tần Lễ Sơ nhìn món ăn trên bàn, trong lòng nặng trĩu.
Hắn chọn một chiếc đũa thủy nấu thịt bò, nói: "Ngươi cũng ăn đi."
Anh gắp một miếng thịt bò nấu, nói: "Em cũng ăn đi."
Tử Lộc đáp lại, cầm đôi đũa lên.
Cô ăn cũng không nhiều, chỉ gắp mấy món mặn, cơm cũng không ăn quá hai đũa, rồi cuối cùng liền buông chiếc đũa trong tay
Anh hỏi: "Không ăn nữa à?"
Tử Lộc gật gật đầu: "No rồi."
Cô cầm lấy di động nhìn thời gian.
Tần Lễ Sơ hỏi: "Có việc?"
Tử Lộc "Ai" một tiếng, nói: "Đúng là có chút việc, thật ngại quá, hôm nay đến trễ như vậy, hiện tại lại có việc...... Bữa cơm này là em mời anh, coi như là chút đáp lễ cho vụ mua quần áo. Mấy ngày nay em không lấy chuyển phát nhanh, không biết anh không những trả bộ quần áo hôm đó mà còn trả luôn cả mấy món thử qua. Em mặc dù không biết chúng ta trước kia như thế nào, nhưng hiện tại chúng ta đã ly hôn, anh mua quần áo hay tặng quà như vậy dễ dàng khiến cho người khác hiểu lầm. Mọi người đều là người trưởng thành rồi, chuyện gì cần rõ ràng thì nên rõ ràng....."
Tần Lễ Sơ hỏi: "Đây là lí do em mời anh ra đây?"
Tử Lộc nói: "Đúng vậy, chính là muốn cùng anh nói chuyện rõ ràng...... Có lẽ anh cũng chỉ vì thói quen như hồi trước mà thôi, vì thế chuyện này sẽ dễ dàng làm cho người khác hiểu lầm..."
Tử Lộc xách túi lên: "Hôm nay làm anh đợi lâu thật sự ngại quá! Xin lỗi anh nhé. Em hiện tại có việc gấp cần rời đi, lần sau sẽ lại mời anh một bữa khác."
Tử Lộc tới cũng vội vội vàng vàng, mà đi cũng vội vội vàng vàng.
Cả phòng bao riêng, cuối cùng chỉ còn lại một mình Tần Lễ Sơ.
Anh ăn một miếng thịt bò nấu, ngày xưa món này quả thực rất ngon, nhưng giờ phút này, đối với anh miếng thịt bò nấu này lại như chẳng còn hương vị nào nữa.
Anh buông chiếc đũa xuống, cả người bất động trên chiếc ghế.
Cũng không biết trải qua bao lâu, điện thoại của Tần Lễ Sơ vang lên.
Là cuộc gọi của Lâm Dịch Thâm.
Anh thong thả lấy lại tinh thần, ấn nghe.
Trong màn hình mơ hồ có thể nghe được âm thanh ồn ào chói tai, còn Lâm Dịch Thâm ở trong một căn phòng tương đối yên tĩnh, xung quanh cũng không có ai.
"Anh Sơ, anh ăn cơm chưa? Gì thế này, anh dịch màn hình điện thoại xuống đi, không phải em đang hoa mắt chứ? Sao anh ăn mặc nhìn như em trai sinh đôi kia của anh vậy? Sao tự nhiên anh lại mặc đồ thành như vậy? Em nhớ rõ từ hồi sau đại học anh đâu còn mặc kiểu này, đến chơi bóng rổ còn mặc đồ nghiêm trang cơ mà."
Tần Lễ Sơ mặt vô biểu tình hỏi: "Có việc?"
"Có có có! Em hôm nay mở party, mời mấy bạn bè thân thiết tới......" Anh vừa nói vừa di chuyển màn ảnh, một khắc sau, đổi camera từ trước ra sau, nhắm ngay màn hình quan sát, có âm thanh con chuột vang lên, phóng to vào một vị trí, "Anh Sơ, anh xem đây là ai?"
Màn hình bỗng nhiên xuất hiện một tgương mặt Tần Lễ Sơ vô cùng quen thuộc, mà hai mươi phút trước, còn ở trước mặt anh vừa ăn cơm vừa thất thần.
Lúc ấy vẫn còn mặc bộ đồ công sở, còn lúc này trên người lại là một chiếc váy đen bó sát ngắn đến đùi, cổ để lộ ra xương quai xanh gợi cảm, tóc cũng thả xuống, biếng nhác mà xõa ở trên vai.
Cô bình thường đã minh diễm phập phồng, còn trang điểm vào lại càng trở nên quyến rũ động lòng người
Tuy rằng thần sắc vẫn còn chút non nớt, nhưng là ở trong đám người tựa như đóa hoa hồng tỏa nhiệt đến nổi bật.
Cô vừa xuất hiện, liền hấp dẫn phần lớn ánh mắt các chàng trai quanh mình.
Không ít người vây quanh đi đến.
Lâm Dịch Thâm nói: "Bạn thân của đàn em cũng ở đây, ai, không biết sao em ấy lại ở đây nữa? Em đoán chắc có thể là đi cùng với người bên cạnh, Lý tiểu thư."
Tần Lễ Sơ vừa nghe cũng mới phát hiện sự tồn tại của Hạ Đào.
Hai người trong màn hình đang nhìn xung quanh.
Lâm Dịch Thâm nói: "Hai người bọn họ giống như đang tìm ai vậy."
Tần Lễ Sơ biết các cô đang tìm ai.
Anh nhìn bóng dáng thiếu nữ hoài xuân mới yêu của Tử Lộc trên màn hình, trong lòng trầm lại càng trầm hơn.
...... Đây là việc mà cô nói đấy ư?
...... Bỏ rơi anh, trong nháy mắt liền đi tham gia party của Lâm Dịch Thâm?
Lòng dạ anh như bị ai vứt rơi từ cao xuống, hụt hẫng không nguôi.
Tần Lễ Sơ cũng vào giờ khắc này mới nhận thức rõ ràng một việc __ người vợ trước này đang ngày một từng bước mà rời xa anh, cô sẽ không bao giờ quay đầu lại, kể cả có khôi phục ký ức, có lẽ cô cũng sẽ không bao giờ quay về với anh.
"À mà! Anh Sơ! Anh yên tâm! Trong cái party này, đã có em ở đây, khẳng định sẽ không để bất kì người nào ngó tới đàn em. Chỉ cần có tên nào không biết trời cao đất dày tiến tới, em lập tức đuổi hắn ra ngay khỏi cửa, đi một đuổi một, đi hai đuổi hai, đi cả đoàn thì đuổi cả đoàn."
Lâm Dịch Thâm chuyển camera trước, để anh em thân thiết kia có thể nhìn thấy sự chân thành từ trong ánh mắt của mình
Không ngờ, người anh em kia lại nhìn anh với anh mắt sắc lạnh đến run người.
Lâm Dịch Thâm: "...."
___
Vote cho chương mới nha!
Đọc truyện này tại Wattpad: Pix_Leona (Lepnapizz) để có cập nhật chương mới nhất.
Theo dõi Wattpad: Pix_Leona (Leonapizz) ủng hộ editor nha.
Chương trước càng nhiều lượt đọc thì chương sau sẽ càng được xuất hiện sớm nha!