Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 22:




Edit: Ling_, OhHarry
***
“Anh Cố, cảm ơn anh vì chuyện hồi nãy ạ…”
Tôi quay sang, người vừa cất tiếng là một cô gái sở hữu khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu tựa đóa phù dung.
Hồi nãy, tôi vừa chụp poster xong thì có một nhóm cung nữ đi ngang qua, cô gái này vô tình vấp phải váy nên suýt ngã, mà tôi cũng chỉ đỡ cô ấy theo bản năng. Tôi chẳng còn lăn tăn trong lòng sau khi hoàn tất cảnh quay khó nhằn nhất nữa, nhưng tôi không ngờ cô ấy lại chủ động tới cảm ơn mình.
Tôi cười đáp: “Chuyện nhỏ thôi mà, lần sau cẩn thận nhé.”
Đôi gò má cô ấy ửng hồng, nụ cười trên môi rụt rè hệt như một con nai tơ.
“Vâng, lần sau em sẽ cẩn thận hơn ạ!”
Tôi cúi xuống đọc kịch bản, một lúc sau, tôi vẫn cảm thấy có người đang đứng trước mặt mình nên mới ngước lên thì thấy cô gái đó vẫn chưa đi.
Vì cô ấy ngập ngừng mãi nên tôi đành chủ động hỏi: “Còn chuyện gì nữa à?”
Cô cắn chặt môi: “Anh Cố, về sau nếu em có thắc mắc gì về vai diễn thì có thể hỏi anh được không ạ?”
Kỹ năng diễn xuất của tôi thuộc hàng kém nhất nếu so với các diễn viên khác trong đoàn phim, vốn dĩ bản thân cũng không học hành đến nơi đến chốn nên tôi thực sự không biết có thể dạy cho cô ấy những gì.
Nhưng dáng vẻ này của cô ấy khiến tôi nhớ đến Cố Nghê.
Mặc dù tôi và Cố Nghê chỉ chênh nhau vài tuổi nhưng tôi coi con bé như con gái mình hơn là em gái. Chúng tôi đang cãi vã nên quan hệ không còn khăng khít bền chặt như hồi bé nữa, nhưng nếu con bé xin tôi chuyện gì thì nhất định tôi sẽ đồng ý với nó.
Chúng tôi là máu mủ ruột già, cũng là điểm yếu duy nhất trên đời này của nhau.
“Có thể chứ…” – Câu chối từ định nói ra miệng lại thành lời khác. “Nhưng tôi không am hiểu lắm đâu, cô đừng hỏi cái gì cao siêu quá.”
Cô ngại ngùng cười: “Vâng.”
Cô nói cô tên Sở Yêu, cái tên này quả là đặc biệt, tôi xác nhận lại vài lần, cô ấy đo eo của mình cho tôi xem: “Anh nhìn này, có phải eo của em nhỏ lắm đúng không? Vì vậy mới gọi là Sở Yêu.”
*Yêu: eo.
Các nghệ sĩ hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật thường lấy nghệ danh riêng để ra mắt công chúng thay vì tên thật, thậm chí có người còn chọn nghệ danh là “Kinh qua đại sư làm pháp khai quang, tập hợp mọi linh khí của đất trời”, đây là lần đầu tiên tôi gặp người lấy đặc điểm cơ thể làm nghệ danh.
Dẫu vậy, cách đặt tên mới mẻ, độc đáo này lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng, biết đâu sự nghiệp của cô ấy lại phất lên nhờ cái tên này thì sao.
Đợi cho Sở Yêu đi rồi, Văn Văn mới lại gần tôi thì thầm bàn luận: “Anh Đường, anh tránh được cô ả thì tránh nhé, người ta mồi chài gần nguyên cái đoàn phim này rồi đấy. Cô ả này cũng có dã tâm ghê cơ, anh cẩn thận kẻo bị người ta kéo vào tròng bởi cái chiêu ‘thiến nữ u hồn’ kia.”
Tôi buồn cười hỏi: “Thiến nữ u hồn là sao?”
Văn Văn giải thích cho tôi một cách nghiêm túc: “Là học Nhiếp Tiểu Thiến chứ sao, bề ngoài thì ngây thơ vô tội, vô cớ ra vẻ nũng nịu với anh, nhưng trong lòng chỉ muốn hại mấy tên thư sinh mềm yếu lòng dạ đơn thuần như anh đó!”
Tôi cuộn tập kịch bản lại, gõ vào cái đầu chứa đầy suy nghĩ trời ơi đất hỡi của con bé: “Sao em lại nghĩ anh là Ninh Thái Thần nhỉ, nhỡ anh là Hắc Sơn lão yêu thì sao? Cô ấy cứ thả mồi là anh bị lừa chắc? Em coi đàn ông bọn anh là gì hả, nhân sâm vạn năng chứ gì?”
Văn Văn ôm trán lầm bầm trong miệng: “Em thấy lắm tên đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới lắm, anh không bị lừa thì cũng có tên ngốc khác bị lừa thôi.”
Hoạt động trong ngành công nghiệp điện ảnh, đặc biệt là phim trong nước, dù cách sắp xếp thời gian có thông minh đến mấy cũng khó tránh khỏi những lúc khối lượng công việc bị quá tải. Mà dù vậy, chúng tôi cũng không được phép phàn nàn, vì ai cũng đều bận rộn như thế. Nếu mà oán giận thì sẽ bị coi là cố ý hoạnh họe, mắc bệnh ngôi sao, danh tiếng giảm sút.
Giang Mộ và Tịch Tông Hạc là sao hạng A đã không nói, một diễn viên nhỏ miễn cương coi là sao hạng C như tôi đây càng không có tư cách nói câu gì.
Việc khổ sở chờ đợi một hai tiếng để có được một cảnh diễn hay là điều bình thường, những diễn viên đóng vai phụ được mời đến có khi còn phải chờ cả ngày, khi nào buồn ngủ quá thì tìm tạm một góc vắng vẻ đánh một giấc.
Tôi đã đợi hai tiếng cho cảnh tối nay rồi, các nhân viên trong ekip vẫn đang sắp xếp ánh sáng và đạo cụ, xem chừng còn phải đợi tiếp.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Tôi cảm thấy bí bách vô cùng nên đành bảo với Văn Văn một câu rồi đi ra ngoài hút thuốc.
Đến khi hút xong một điếu, tôi lại muốn xả hàng tồn trong bàng quang nên nhấc chân chạy vào nhà vệ sinh.
Điều kiện của trường quay có hạn nên nhà vệ sinh được dựng hơi sơ sài, tường sơn một lớp màu xanh nhựa, dãy dành cho nam nằm bên trái, còn nữ nằm bên phải, đứng cách xa hai mét mà tôi vẫn ngửi thấy mùi khai.
Đã cộng tác trong cùng một đoàn làm phim thì đi đâu cũng có khả năng chạm mặt nhau.
Vừa bước qua cửa nhà vệ sinh nam, tôi đã thấy Tịch Tông đứng ngay trước bồn tiểu, anh ấy nghe thấy tiếng động thì nghiêng gò má liếc tôi một cái. Trong nháy mắt kia, tôi chợt cảm thấy lúng túng, nhưng đâu thể đi ra ngoài chỉ vì lý do này chứ, thành ra tôi phải bước tới vị trí cách anh hai cái bồn để đi tiểu.
“Hai hôm nữa là đến cảnh quay cuối cùng của anh đúng không?”
Tay tôi run lên khiến nước tiểu suýt bắn xuống giày.
“Ừm.” Nhân vật của tôi không có nhiều thoại, nên bao giờ phim ra rạp, tôi mà được lên hình tầm mười lăm phút thì chắc phải nhảy cẫng lên cảm tạ trời đất  rồi.
Mạch phim chủ yếu triển khai qua vai diễn của Tịch Tông Hạc và Giang Mộ, trên danh nghĩa thì Lạc Liên được chọn vào vai nữ chính, nhưng thực chất nhân vật này cũng chỉ đóng vai trò như một chất xúc tác.
Tiểu xong, tôi đang định kéo khóa quần lên thì bỗng cảm nhận được làn nóng rần rật phả vào gáy mình.
“Anh về trước hay là đợi tôi rồi cùng về?” Vừa nói, anh vừa phả hơi lên cần cổ và vành tai tôi.
Tôi rùng mình, da gà cũng sắp nổi lên. Anh ấy dựa gần quá, dường như đã đứng sát rạt ngay sau lưng tôi.
Nếu không phải vì anh cứ đứng yên như vậy, có lẽ tôi đã tưởng anh mình đè mình ra rồi “mây mưa” luôn trong nhà vệ sinh.
“Anh muốn em ở lại chờ anh không?” Tôi xoay người, chóp mũi tọa ở vị trí đối diện với cằm anh.
Anh nheo mắt nhìn tôi trong chốc lát, tôi tưởng anh muốn hôn mình, nhưng anh chỉ lùi nửa bước, quay người đi ra ngoài.
“Thôi, anh về trước đi.”
Tôi mím môi, thầm ngán ngẩm cái thái độ như gần như xa lẫn mập mờ đó của anh.
Tôi sải chân thật nhanh, chặn bước đứng chắn trước mặt anh, sau đó trưng ra một nụ cười ngọt lịm: “Hay em chờ anh nhé, sắc trời mấy hôm nay âm u như sắp mưa ấy, chân anh sẽ đau lắm cho mà xem, sao em nỡ để anh ở đây một mình chứ.”
Tịch Tông Hạc chẳng buồn bận tâm: “Tôi không cần anh, tôi có Phương Hiểu Mẫn rồi.”
Phương Hiểu Mẫn cũng chẳng chăm sóc được cho anh.
Những ngày mưa đông là lúc Tịch Tông Hạc khổ sở nhất, gió bắc lạnh lẽo thấm vào xương tủy từ mỗi lỗ chân lông, giống như cái giũa sắc nhọn ghê rợn đục rũa anh từng giây từng phút. Hiện giờ anh chưa trải qua cảm giác đó mới thấy vô tư như vậy, nếu thử rồi, tôi cam đoan anh có khóc cũng hối hận không kịp đâu.
“Vậy em đợi anh xong việc rồi sẽ cùng về.” Tôi mặc kệ anh, vẫn tự mình quyết định.
Tôi quay người đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì đụng phải bóng hồng từ xa chạy tới.
Tôi ôm eo đối phương theo phản xạ có điều kiện, không để cho cô ngã xuống, đến khi đứng vững thì nhận ra cô nàng hấp tấp này là Sở Yêu.
Cô ta vẫn mặc trang phục của cung nữ, trang điểm tạo tóc đầy đủ, có vẻ như cũng đang đợi đến phần diễn của mình.
“Anh Cố, em xin lỗi…” Cô ta nhìn tôi với gương mặt đỏ bừng. “Em có việc gấp.”
Tư thế này khiến cơ thể chúng tôi dưa sát vào nhau, cô ta gần như nằm trọn trong lồng ngực tôi, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại trước ngực của cổ.
Tôi vội buông tay ra, đỡ cô ta lên.
“Cẩn thận chút.”
Sở Yêu lúng túng đứng lên, dường như lúc này mới thấy Tịch Tông Hạc phía sau tôi.
“Cậu Tịch…” Cô cúi đầu chào Tịch Tông Hạc.
Nhưng Tịch Tông Hạc chẳng buồn đáp lại, thậm chí anh ấy còn lười “bố thí” cho cô nàng một cái liếc mắt như thể chỉ coi người ta là cục đá ngáng đường chẳng đáng bận tâm, anh ấy huých vai tôi rồi bước tiếp về phía trước mà chẳng thèm quay đầu lại.
Tôi xoa chỗ vai bị anh đụng phải, khẽ thở dài. Biết đâu trong lòng anh, tôi cũng chỉ là cục đá ngáng đường mà anh chán ghét thì sao.
Bị anh coi thường như vậy, sắc mặt Sở Yêu từ đỏ lựng trở thành trắng bệch ra, cô cắn môi, mắt rưng rưng. Đường nét trên khuôn mặt Sở Yêu mang đậm vẻ đẹp cổ điển, tồn tại song song cả sự thanh thuần lẫn yêu kiều hệt như Nhiếp Tiểu Thiến vậy.
“Tôi đi trước đây.” Nói xong, tôi cũng không nhìn cô ta nữa mà đuổi theo Tịch Tông Hạc.
May là Tịch Tông Hạc không đi nhanh, cuối cùng tôi đuổi kịp anh ở trước cửa kho hàng.
“Sao anh không đợi em?” Tôi kéo tay anh từ sau nhưng lại bị anh vùng ra.
Tôi riết chặt bàn tay, kiên quyết bám theo: “Đừng đi nhanh thế mà.”
“Anh có ‘bông hồng đằm thắm’ kia rồi thì theo tôi làm gì nữa?”
Tôi sững người, bước chân chậm lại rồi đuổi theo thật nhanh.
“Sao ‘bông hồng đằm thắm’ kia sánh được bằng anh chứ?” Tôi cười nói, “Anh cư xử thế này khiến em tưởng anh ghen với Sở Yêu đó.”
Anh đột ngột khựng lại khiến tôi suýt đầm sầm vào tấm lưng vững chãi phía trước.
Anh xoay người, nhăn nhó nhìn tôi: “Mồm mép tép nhảy thế sao không đi làm phóng viên đi?” Anh hầm hừ khinh bỉ, “Anh đi làm diễn viên chỉ tổ lãng phí tài năng.”
Giọng điệu lạnh lẽo, cứng rắn hệt như khối băng không độ, chẳng hiểu vì sao mà anh lại cứ trưng ra thái độ thù địch như thế với tôi.
Đêm đó, Tịch Tông Hạc không buồn đoái hoài đến tôi nữa, thậm chí còn chẳng buồn gặp mặt.
Đối lập với anh, Sở Yêu được tôi “cứu giúp” hai lần nên cầm hẳn một lọ mứt chua ngọt đến chỗ tôi để cảm ơn, đồng thời muốn thảo luận với tôi về một vài vấn đề trong kỹ năng diễn xuất của cô ta.
Văn Văn thì chẳng phải nói rồi, con bé phòng Sở Yêu như phòng cướp vậy. Sở Yêu không bận tâm gì mà vẫn nói chuyện với tôi như bình thường, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Cô nàng này có chính kiến thật đấy, nhưng cô tìm nhầm người rồi.
Đến khi công việc kết thúc và trở về đến khách sạn thì đã là hai giờ sáng.
Vào thời điểm này, đa số người đi làm đều đã chìm trong giấc ngủ. Ngành nghề nào cũng có khó khăn riêng, tuy đóng phim kiếm được nhiều tiền thật nhưng làm gì có nghề nào là ngồi mát ăn bát vàng đâu.
Sau khi Văn Văn và Phương Hiểu Mẫn về tầng của mình, trong thang máy chỉ còn lại mình tôi với Tịch Tông Hạc.
Không một ai trong hai chúng tôi chịu lên tiếng, bầu không khí ôm đồm trong sự ngột ngạt, im lặng.
Ngay khi thang máy báo hiệu đã lên tầng cao nhất và mở cửa, anh đã tự mình bước ra trước.
Tôi đi theo sau anh, vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào bóng lưng phía trước, vừa thấy anh mở cửa vào phòng, tôi vội vàng sải chân vượt lên trước, mặt dày mặt dạn chen vào phòng anh.
“Anh…” Anh ấy đơ người ra, nhìn tôi bằng đôi mắt trợn trừng.
Cửa phòng chậm rãi khép lại, tự động hạ chốt.
Tôi đè anh vào tường rồi nâng mặt anh lên, kiễng nhẹ chân: “Em không muốn ‘bông hồng đằm thắm’, em chỉ muốn anh thôi.”
Chẳng đợi Tịch Tông Hạc đáp lại, tôi đã hôn lên bờ môi anh.
Thoạt đầu, anh vẫn ra vẻ chống cự, nhưng đến khi hôn sâu hơn, cơ thể nóng lên, hô hấp của anh cũng dần hầm hập.
Văn Văn nói đúng, thói đời ấy mà, đàn ông toàn suy nghĩ bằng nửa thân dưới thôi.
Ngoài miệng bảo không thích, nhưng cơ thể phản ứng thế này thì lừa được ai cơ chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.