Edit: OhHarry
***
Duyên phận là một điều vô cùng tuyệt diệu.
Trước đây, tôi và Tịch Tông Hạc từng phải diễn cảnh yêu đương trước mặt người khác theo hiệp ước đã kí. Bây giờ, cũng vì một bản hợp đồng mà chúng tôi buộc phải thể hiện thái độ cư xử ôn hòa trước ống kính.
Quanh đi quẩn lại vẫn phải diễn trò.
Ekip sản xuất giữ thông tin rất kín, phải đến tới nơi, chúng tôi mới biết ai là khách mời của chương trình. Nếu biết trước rằng tôi cũng tham gia, nhất định Tịch Tông Hạc đã bồi thường phí vi phạm hợp đồng cho bên sản xuất rồi.
Chúng tôi giả vờ nói chuyện với nhau mấy câu, bắt tay một cách lịch sự rồi chẳng tìm ra thêm chủ đề nào để bắt chuyện nữa. Bầu không khí lặng ngắt khiến Tào Hi nấp sau máy quay cũng phải ngao ngán.
“Tôi lên nhà ngắm nghía cái đã.” Tôi đánh tiếng với Tịch Tông Hạc, sau đó đặt hành lý ở hiên rồi nhảo ngay lên tầng.
Tầng trên có tổng cộng năm phòng, tất cả đều được xây theo hạng phòng tiêu chuẩn, cửa sổ được thiết kế và lắp đặt sao cho có thể hứng được lượng ánh sáng mặt trời ở mức hợp lý nhất. Đồ nội thất gỗ xếp thành hàng, bộ ga giường, vỏ chăn in họa tiết hoa mẫu đơn theo phong cách nông trang, phía ngoài mỗi cửa sổ đều treo một chiếc đèn lồng lớn màu đỏ, vẻ cổ kính toát lên sự mộc mạc lẫn dung dị của chốn thôn quê.
Họ thực sự nghiêm túc với việc thực hiện show về chủ đề nông trại…
“Chúng ta có năm thành viên cố định à?” Tuy không có ai ở trong phòng, nhưng tôi biết rõ lúc nào mình cũng cần duy trì bản thân ở trạng thái ghi hình, camera gắn trong góc sẽ quay lại toàn bộ cử chỉ và biểu cảm của tôi.
“Nếu xếp hai người một phòng thì cũng chỉ tiếp đãi được năm người một lúc thôi nhỉ?” Tôi xòe năm ngón tay ra, cười nói, “Căng thật đấy, nếu không buôn bán được gì thì chắc chết đói hết cho xem.”
Xem xét phòng ốc xong xuôi, tôi chợt nghe thấy tiếng ồn ào vọng lên từ tầng dưới, đoán chừng là thành viên khác đến nên tôi đành vội vàng chạy xuống nhà.
Vừa ra tới cửa, tôi đã nghe thấy một giọng nói khá quen thuộc, đến khi trông tận mặt người đó thì chỉ biết chửi thầm trong lòng.
Tôi cười gằn, ôm lấy cậu ta: “Trùng hợp thật nhỉ, không ngờ lại gặp được cậu ở đây đấy, Đỗ Vũ ạ.”
“Em chào anh Cố.” Có nằm mơ Đỗ Vũ cũng không ngờ mình sẽ đụng mặt hai “ông chủ nợ” ngay trong show tạp kỹ này, nụ cười trên môi cậu ta đã méo xẹo cả đi.
Tôi phát hai cái thật mạnh vào lưng cậu ta: “Hợp tác vui vẻ nhé.”
Cậu ta ho húng hắng một tiếng, cười khan đáp: “Hợp tác vui vẻ.”
Nếu chương trình muốn các khách mời thể hiện cảm xúc chân thật thì cứ xếp cho ba chúng tôi đứng cạnh nhau là “chuẩn” nhất.
Tịch Tông Hạc nhìn mấy con gà đang kiếm ăn trong sân rồi đột nhiên cất tiếng: “Tôi đói.”
Bây giờ cũng sắp đến giờ ăn trưa. Vì là chương trình trải nghiệm kinh doanh nên chúng tôi phải tự mình xử lý mọi việc.
Tôi đứng dậy, thử vào phòng bếp kiểm tra xem thế nào, tuy tủ lạnh trống trơn nhưng gạo, dầu, mắm, muối và dấm đều đã được chuẩn bị đầy đủ.
Tôi trở ra sân, thấy Đỗ Vũ và Tịch Tông Hạc đang ngồi dưới chòi nghỉ ngơi, mỗi người ngoảnh một hướng, trông thoáng qua cũng hiểu quan hệ giữa cả hai xa lạ đến mức nào.
“Có hai tin tức.” Tôi vỗ tay để họ nhìn sang, “Chúng ta có gạo, nhưng không có thức ăn.”
Tịch Tông Hạc nhàn nhã chớp mắt: “Không có thức ăn à?”
Đỗ Vũ hô lên: “Không có thức ăn thì sao mà ăn cơm được chứ! Hay chúng ta thử đi loanh quanh xem sao? Nhưng mà ai nấu đây, em rào trước là em chỉ biết úp mì tôm thôi nhé.”
Tịch Tông Hạc hất cằm về phía tôi: “Anh ta nấu.”
Tôi đón nhận ánh mắt sửng sốt của Đỗ Vũ rồi gật đầu một cách dè dặt.
Con gà đang gióng cổ gáy bên cạnh đã thu hút sự chú ý của tôi, cùng lúc đó, Tịch Tông Hạc cũng ngoái sang. Anh tăm tia mấy con gà kia suốt từ nãy tới giờ, tôi khoanh tay trước ngực, bảo: “Hay đi bắt một con gà về luộc?”
Cả hai người đồng thời nhìn về phía tôi, Tịch Tông Hạc nheo mắt, hỏi: “Ai bắt?”
Ở đây thì kiếm đâu cho ra chân giúp việc để anh công tử quen thói được nuông chiều kia sai khiến cơ chứ.
Tôi ngồi xuống chiếc xích đu mây hình giọt nước ở bên cạnh, chuồi mình vào một cách thoải mái rồi bảo: “Tôi là đầu bếp, tôi chỉ phụ trách việc nấu ăn, những chuyện còn lại tôi không quan tâm.”
Tôi cười khà mấy tiếng, mặc cho sắc mặt anh ngày càng sa sầm.
Có cứng đầu đến mấy thì cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước hiện thực, anh nghiến răng nghiến lợi, xắn tay áo lên, hít một hơi thật sâu rồi sải bước về phía đàn gà ri ngờ ngẫn chưa hiểu sự đời.
Thấy Tịch Tông Hạc đã bắt tay vào làm việc, Đỗ Vũ chỉ đành “ngậm đắng nuốt cay” chạy theo.
Tôi đung đưa xích đu, xem cách hai người họ bắt gà mà cười ngặt nghẽo.
Chừng mười phút sau, phía ngoài cổng lại rộn lên tiếng nói cười, một cô gái có thân hình mảnh khảnh với lớp trang điểm tươi tắn đang kéo hành lý đi vào.
Tôi từng thấy khuôn mặt này trên các tạp chí, cô ấy là người mẫu nổi tiếng trong hai năm trở lại đây, nhờ sở hữu khí chất xuất chúng nên rất được ưu ái trên các sàn diễn thời trang quốc tế. Một siêu mẫu ở tuổi đôi mươi.
Tôi đứng dậy, chủ động đi ra bắt tay với cô ấy: “Xin chào.”
Trông cô ấy khá ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt đã được nén xuống một cách nhanh chóng: “Chào anh, em là Ân Hân Lam.”
Giọng cô rất nhẹ nhàng, ngữ điệu nhỏ nhẹ, mềm mại chỉ có ở phụ nữ Giang Nam.
Tiếng động ồn ào bên nhóm Tịch Tông Hạc khiến An Hân Lam không thể làm ngơ. Cô ấy nhìn họ với vẻ sửng sốt rồi cất tiếng hỏi tôi: “Họ đang làm gì thế?”
“Bắt bữa trưa của chúng ta.”
An Hân Lam sực tỉnh, sau đó trợn trừng hai mắt, thốt lên bằng giọng khó tin: “Kia là Tịch Tông Hạc và Đỗ Vũ ư?”
Một tổ hợp kì dị bao gồm Tịch Tông Hạc, ngôi sao điện ảnh được săn đón nhất hiện nay, Đỗ Vũ, diễn viên trẻ mới nổi, và tôi, một tên vô danh vừa được “đánh bóng” tên tuổi nhờ scandal cách đây không lâu.
“Ừ.” Lông gà mắc vào tóc của Tịch Tông Hạc, trông khốn đốn vô cùng, tôi vừa nói dứt câu thì đúng lúc anh suýt ngã lăn ra đất vì đống cứt gà dưới chân. Tôi sốt sắng, toan chạy ra đó, nhưng người đứng trước mặt tôi đã nhanh hơn, cô ấy chạy tới chỗ Tịch Tông Hạc, ân cần hỏi họ có bị làm sao không.
Tịch Tông Hạc thở hổn hển, trong tay là con gà phải khó khăn lắm mới bắt được. Con gà đập cánh, vuốt chân móc vào quần áo anh.
Tịch Tông Hạc nhăn nhó giơ con gà ra xa rồi chong mắt nhìn sang. Anh liếc thoáng qua An Hân Lam: “Không sao.” Rồi lại nhìn tôi.
An Hân Lam phủi mấy cọng lông gà vướng trên tóc xuống cho anh rồi ngoái lại trách móc tôi: “Sao ba anh không bắt cùng nhau chứ? Thêm một người là thêm một phần sức mà.”
Tôi khẽ cau mày, đàn ông vạn người mê đúng là sướng thật nhỉ, đi đâu cũng được người ta yêu thương, che chở kĩ lưỡng thế cơ mà. Vậy tại sao anh lại cứ luôn vướng bận trong lòng chuyện tôi có yêu anh hay không, rõ ràng có hàng tá người ngoài kia sẵn sàng dâng trọn tấm chân tình cho anh.
Tôi bước tới, nắm chặt phần cánh gà rồi xách nó lên một cách thuần thục từ tay Tịch Tông Hạc.
“Vì tôi muốn tiết kiệm sức để còn dùng dao.” Nói xong, tôi mang gà vào trong nhà.
Đến khi tôi nấu xong món canh gà và món gà kho thì thành viên cuối cùng cũng đã có mặt. Người đàn ông trung niên họ Triệu tên Cửu Tài kia đã ngoài sáu mươi tuổi, ông ấy là một diễn viên gạo cội hoạt động trong lĩnh vực điện ảnh và phim truyền hình, mọi người trong giới showbiz đều tôn kính gọi ông là “chú Tài”.
Trong lúc tôi nấu nướng, Tịch Tông Hạc và những người khác cũng không được nhàn rỗi, vì là thành viên nữ duy nhất trong show nên An Hân Lam không phải lo lắng về việc phân chia phòng ở, cô ấy xách va li lên tầng rồi bắt đầu công việc lau dọn, quét chùi.
Đỗ Vũ ra chuồng gà nhặt trứng gà mới đẻ, tình cờ phát hiện ra một cây chanh leo được trồng ở sân sau nên tiện đường hái mấy quả mang về.
Hoàn toàn có thể nhận ra rằng cậu ta đang xây dựng hình tượng của một người “chăm chỉ”, nhưng dù sao vẫn phải hợp tác lâu dài nên tôi không vạch trần sự thật rằng cậu ta không biết chọn quả chín để hái.
Về phần Tịch Tông Hạc, vừa bắt gà xong là anh chạy ào vào phòng tắm ngay. Anh tắm xong thì chú Tài đến, mâm cơm tôi nấu cũng hoàn thiện.
Năm người ngồi vào bàn, bữa cơm đầu tiên tại trang trại.
“Cạn ly!”
“Cạn ly! Sau này nhờ mọi người chăm sóc em nhiều hơn nhé!”
“Trang trại ngôi sao, cố lên!”
Mọi người bắt đầu gắp đồ ăn, chú Tài nếm thử miếng đầu tiên rồi thốt lên kinh ngạc: “Tiểu Cố, tay nghề nấu ăn của cháu tốt thật đấy!”
Đỗ Vũ và An Hân Lam vừa ăn vừa tấm tắc khen theo, chỉ có mình Tịch Tông Hạc là cúi đầu, im thít và cơm.
Tôi cười nói: “Cũng bình thường thôi ạ, cháu chăm em từ nhỏ nên mấy việc giặt giũ, nấu nướng thế này đều phải làm hết.”
Trẻ con nhà nghèo phải tự lập từ sớm. Nếu có thể, tôi cũng muốn làm một kẻ “ăn không ngồi rỗi”, không phải động tay vào bất cứ việc gì, nhưng tôi chẳng bao giờ có được một cuộc sống thảnh thơi như vậy, chẳng bao giờ.
Ăn xong, chú Tài chủ động nhận việc rửa bát, sau đó mọi người bắt đầu bàn bạc, phân chia công việc cho nhiệm vụ tiếp theo.
“Cố Đường nấu ăn giỏi nên Cố Đường làm đầu bếp nhé. Em là con gái, quét tước lau chùi cẩn thận hơn nên em có thể nhận việc dọn dẹp nhà cửa.” An Hân Lam giơ tay nêu ý kiến.
Tôi không phản đối: “Chú Tài giỏi tính toán nên có thể đảm nhận việc quản lý sổ sách.”
Những công việc đòi hỏi thể lực sẽ phù hợp với người trẻ hơn, chú Tài đã lớn tuổi rồi nên chỉ cần đảm nhận phần việc liên quan đến trí óc là được.
“Chân tay siêng năng nên tôi phụ trách giao thức ăn nhé.” Đỗ Vũ cũng tìm được công việc liên quan đến hình tượng của mình.
Hiện tại, bốn trong số năm người đã được phân chia công việc rõ ràng, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Tịch Tông Hạc, người vẫn giữ im lặng suốt từ lúc ăn cơm đến giờ.
“Hay anh… mua đồ?” Có vẻ Đỗ Vũ vẫn hơi sợ anh ấy, cậu ta hỏi với tâm trạng thấp thỏm lo âu.
Không ngờ Tịch Tông Hạc lại thỏa hiệp dễ đến vậy: “Ừ.”
Dường như anh chẳng quan tâm đến bất cứ việc gì, giao cho việc nào thì gật đầu nhận việc nấy.
Đến lúc phân phòng, trong khi chưa ai kịp nói gì thì Đỗ Vũ đã chộp ngay lấy cánh tay chú Tài, nói rằng mình muốn thỉnh vấn chú về bí quyết diễn xuất để không ai tranh giành với cậu ta.
Tôi hiểu rồi, cậu ta thực sự rất sợ tôi và Tịch Tông Hạc, không biết lần trước Đỗ Vũ đã bị Đường Lệ uốn nắn thế nào.
Chú Tài nói: “Ban đêm chú ngáy dữ lắm.”
Đỗ Vũ vội vàng xua tay: “Không sao đâu ạ, cháu mang cả nút tai đi.”
Hai người họ đã quyết định, vì chỉ còn lại mỗi tôi và Tịch Tông Hạc nên đương nhiên cả hai được xếp vào chung một phòng.
Tôi thích chí quan sát biểu cảm thay đổi loanh xoành xoạch của anh qua khóe mắt.
Muốn cạch mặt tôi à, giờ thì sướng nhé.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Buổi chiều nhận đơn từ khách hàng, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, ngắm chim bắt cá, bận bịu đến tận tối mịt.
Nhờ có những người khác khuấy động bầu không khí nên chúng tôi mới không rơi vào trạng thái lúng túng, nhưng khi chỉ còn lại một mình mình với Tịch Tông Hạc, cảm giác ngột ngạt ấy như nuốt trọn lấy tất cả khiến tôi không biết phải phá vỡ sự bức bối bảo thủ này bằng cách nào.
Vì máy quay được đặt xung quanh nên tất nhiên tôi không thể nói chuyện đó của mình và anh ra được. Rõ ràng đã quen thuộc đến mức khỏa thân trên giường rồi, cớ sao còn phải giả vờ như hai người xa lạ?
“Này, anh muốn đi tắm trước không?” Tôi hỏi Tịch Tông Hạc.
Miệng mỉm cười mà lòng chát chúa.
Anh đáp lại bằng một tiếng “ừm” nặng nề rồi cầm quần áo sạch vào phòng tắm.
Anh ấy không muốn nói chuyện với tôi…
Tôi bật ra tiếng thở dài rồi đứng phắt dậy, bước về phía phòng tắm, vừa vặn tay nắm cửa, vừa hỏi: “Anh chưa cởi quần áo đúng không? Em vào lấy ít đồ nhé.”
Không đợi anh trả lời, tôi đã mở cửa lẻn vào rồi khép lại.
Tịch Tông Hạc cởi áo, phô bày vóc dáng mê hồn với cơ bụng tám múi mượt mà. Anh trân trân nhìn về phía cửa, hầm hừ hỏi tôi: “Đang làm cái gì vậy hả?”
Tôi xáp tới bên anh, cất giọng: “Sau khi buổi ghi hình kết thúc, em có chuyện muốn nói với anh…”
Nhất định phải bàn bạc với anh về vấn đề của con.
“Đừng lại gần tôi!” Anh đẩy mạnh tôi ra, vì không đề phòng nên tôi ngả người, đập thẳng lưng vào cửa khiến nó sập lại hoàn toàn.
“Anh quên lời tôi rồi à?” Giọng anh lạnh tanh, không có dấu hiệu mềm mỏng.
Tôi không quên, tôi không dám quên. Nếu có thể, tôi đã không nhún nhường rồi tự hành hạ bản thân thế này.
Trước đây, tôi cứ ngỡ rằng mình có thể làm ngơ, có thể hời hợt, rồi có thể chuyện trò vui vẻ. Nhưng chỉ là “ngỡ” mà thôi, trong một giây phút nào đó, tôi chợt nhận ra mình chẳng thể dằn nổi lòng khi phải đối mặt với thái độ ruồng rẫy, phẫn uất từ anh.
Chúng là những lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua tôi, tôi càng nhún mình, anh càng ngoáy sâu vào vết thương để nó ứa máu đầm đìa.
Một khi cánh cửa trái tim đã rộng mở thì đến ngay bản thân tôi cũng không biết cách đóng lại.
“Em ra ngoài đây. Trong này trơn lắm, anh cẩn thận nhé.” Tôi dằn giọng, thốt ra một câu chứa đầy nghịch lý rồi quay người, vặn tay nắm cửa, rời khỏi phòng tắm.
Những lời mẹ dặn tôi lúc cuối đời tuy đúng nhưng vẫn chưa đủ.
Yêu nhầm người đã khổ, mà yêu đúng người chưa chắc đã sướng.