Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 44:




Edit: OhHarry
***
Tịch Tông Hạc thu lại ánh mắt mình, anh cúi xuống, nhìn tôi với vẻ kỳ lạ. Chúng tôi nhìn nhau chằm chặp như vậy một lúc, rồi anh toan nói gì, nhưng chưa kịp mở miệng thì tôi đã ôm ghì lấy mặt anh, chồm lên để nuốt trọn lấy đôi môi ấy, và không cho anh bất cứ cơ hội từ chối tôi.
Đầu lưỡi len vào miệng anh một cách nhịp nhàng, anh giật lùi nửa bước theo quán tính rồi ôm choàng lấy eo tôi, ổn định lại tư thế của cả hai.
Lời đọc thoại trìu mến của Giang Mộ vẫn tiếp tục vang lên bên phía ngoài cửa: “Tiểu Hạc, em chưa từng quên anh…”
Tôi cắn nhẹ vào môi Tịch Tông Hạc, không ngừng cọ sát hông lên nơi hạ bộ anh. Ngay sau đó, nhịp thở của anh trở nên dồn dập một cách rõ rệt, cánh tay vắt qua eo tôi càng ghì siết hơn.
Tôi kéo vạt áo anh ra, đặt lòng bàn tay nóng hôi hổi lên cơ bụng anh rồi từ từ trượt xuống, sau đó luồn tay vào khe hở của cạp quần, tìm đến nơi đang nhanh chóng phồng cứng lên.
Tôi nắm lấy “chú rồng” đang thức tỉnh của anh, nhưng chưa kịp tuốt thì eo Tịch Tông Hạc đã giần giật, rồi anh chộp lấy tay tôi.
“Anh làm gì vậy hả?” Anh ngoảnh mặt, thì thầm vào tai tôi.
Không gắt gỏng, nghe như đang cố tình trêu chọc tôi thì hơn.
Biết mà còn hỏi, đồ cáo già này.
Tôi di chuyển ngón tay, cọ xát, nghịch ngợm thứ kia, rồi thỏa mãn khi lắng nghe những tiếng rên rỉ nghẹn ngào anh gằn ra từ sâu trong cuống họng mình.
Tôi ghé sát vào người anh, đặt môi mình lên cổ anh, hôn miết: “Nghe bảo lúc bị sốt ấy, trong này nóng lắm…” Nói xong, tôi thè lưỡi, liếm cổ anh dọc lên trên.
Anh giật thót mình, không biết là do lời nói hay do hành vi của tôi. Bộ đồ ngủ của tôi vốn rộng thùng thình, trong lúc vô thức, anh đã ôm ghì lấy tôi, rồi dần dà luồn tay vào trong quần ngủ, chịn miết vào hai bên mông.
Chúng tôi lảo đảo bước về phía giường, giật phăng quần áo, nóng nảy như thể những con người đang ngày đêm khát nước, giờ đây chỉ mong vắt kiệt nước của nhau để lập tức tưới mát cho cơ thể và tâm chí gần như đang hấp hối của chính mình.
Tôi ngửa mình nằm dưới thân anh. Thật tốt khi lần này anh đã biết cách thực hiện màn dạo đầu, khi ngón tay mảnh khảnh của anh đâm xuyên qua nơi “cửa ngõ” để tiến vào, tôi không kìm được mình nữa mà ưỡn ngực lên, rên rỉ một cách phóng túng.
Chắc Giang Mộ đã nghe ngóng được động tĩnh, anh ta dừng lại một chút rồi cất tiếng hỏi: “Tiểu Hạc, anh có đó không?”
Dường như Tịch Tông Hạc không hài lòng với tiếng rên rỉ của tôi, anh nhét thêm một ngón tay vào, đâm thọc một cách thúc bách khiến tôi phải bấu chặt lấy ga giường và không dám hét quá lớn.
“Anh ơi… Hức… Có nóng không?”
Tôi mơ màng nhìn Tịch Tông Hạc, cố gắng cạnh tranh với Giang Mộ để giành lấy sự chú ý của anh.
Tịch Tông Hạc gập ngón tay lại, cọ vào điểm nhạy cảm của tôi, có vẻ như anh đã nhìn thấu được trò xiếc của tôi nên không muốn hợp tác cùng tôi trong “trận chiến lấy lòng” này, anh chỉ tập trung vào việc trêu đùa cơ thể tôi mà chẳng đưa ra bất cứ ý kiến nào.
Tôi run lẩy bẩy, hai chân dang ra hết cỡ giờ không khép lại được vì bị kích thích quá mạnh.
Phía ngoài hành lang đã không còn tiếng của Giang Mộ, và cũng chẳng còn ai quan tâm đến anh ta nữa.
Khoái cảm ngày càng tích tụ, nhiệt năng cơ thể còn chưa hạ xuống nay lại bị thổi bùng lên bởi ngọn lửa dục vọng khiến cơ thể như muốn tan ra thành tro bụi. Tôi nắm lấy ngón tay đang không ngừng đốt cháy bên trong cơ thể mình của Tịch Tông Hạc, muốn đẩy anh ra nhưng toàn thân đã kiệt sức.
Tôi khép hai chân lại, đồng thời kẹp chặt “cửa sau”, mày nhíu gắt gao vì bị dày vò bởi cơn ham muốn nhục dục. Dù tôi có khóc lóc, run rẩy thế nào đi chăng nữa thì vẫn bị anh làm ngơ, anh vẫn đều đặn đốt cháy cơ thể tôi theo tần suất của riêng mình, rồi đưa tôi lên đỉnh điểm của cơn sung sướng.
Từng đợt tinh dịch trắng đục trào ra từ hạ bộ tôi, tôi thở gấp, lồng ngực phập phồng lên xuống, vì siết chặt mà cơ đùi trở nên vô cùng đau nhức, rồi ngã choài sang một bên một cách yết ớt.
Mặc dù mắt vẫn mở và thần trí hẵng còn tỉnh táo, nhưng toàn thân tôi lại như đang bồng bềnh, lơ lửng giữa biển mây, cơ thể rệu rã chẳng còn chút sức lực, đầu óc trống rỗng hệt như một quả óc chó bị tách vỏ.
Tịch Tông Hạc dang hai chân tôi ra, anh ve vuốt phần đùi non tôi bằng ngón tay cái nhầy nhụa chất dịch.
“Đừng…” Tôi run rẩy, lại cau mày, cơ thể vừa trải qua cao trào chối từ cái động chạm của anh theo bản năng.
“Hồi nãy còn ôm chặt tôi than lạnh, giờ lợi dụng tôi xong thì đá luôn chứ gì?”  Nói vậy nhưng anh vẫn thu tay về.
Anh chen người vào giữa hai chân tôi, cúi xuống, liếm láp, gặm cắn xương quai xanh của tôi. Tôi hé hờ mắt, ngửa cổ ra sau để anh mơn trớn dễ dàng hơn.
Thình lình, anh phả hơi thở nóng rực lên cổ tôi, hỏi bằng giọng khàn khàn: “Đau không?”
Thói quen và cách đặt câu hỏi này khiến tôi mở choàng mắt, nhưng chưa kịp nói gì thì ngay giây tiếp theo, “con rồng” hung ác kia đã phá “cửa” rồi đâm sâu vào cơ thể tôi, chẳng có lấy một chút thương tiếc. Tôi trợn trừng mắt, há hốc miệng trong khi còn không thể bật ra âm thanh.
Lần này, anh chẳng còn đoái hoài đến tôi nữa, anh hạ người xuống và bắt đầu thúc dập vào người tôi. Tôi bám lấy lưng anh, cào anh vì cảm giác khó chịu bên trong cơ thể.
“Đau… Em đau…” Con rồng này cũng không hơn gì mấy ngón tay, mới vào thì thấy hơi đau, nhưng dần dần rồi sẽ quen hơn. Thế nhưng tôi vẫn không kìm được, chỉ muốn than khóc trước mặt anh, ngay cả khi chỉ nhoi nhói một chút thì vẫn muốn kêu gào như thể rất đau.
Trước đây, mỗi lần anh ấy hỏi tôi câu này ở trên giường, tôi đều trớn mắt, tưởng anh là đồ biến thái không bằng. Ai dè, quay đi ngoảnh lại, tôi lại thấy vui vẻ không thôi vì vấn đề này.
“Đau thì mới chừa được,” Anh chống tay hai bên đầu tôi, lớp lông tơ anh ánh ánh giọt nước, anh thở hổn hển, đuôi mắt đỏ bừng lên vì hưng phấn, “Ai bảo anh dụ dỗ tôi trước làm gì.”
Hai chiếc nốt ruồi son xinh đẹp đậu trên xương quai xanh anh giăng qua giăng lại trước mắt tôi.
Trông thì giống hệt nhau, nhưng thật ra, nếu quan sát kỹ vẫn có thể nhận ra sự khác biệt. Chẳng qua hai chiếc nốt ruồi này có kích thước bằng nhau nên trông giống như hình xăm vậy. Thậm chí còn có tin đồn rằng anh đã sang tận Thái Lan xin thầy bói hộ, nếu muốn được nổi tiếng, anh buộc phải chấm hai chiếc nốt ruồi son trên xương quai xanh. Đồn thổi được đến mức ấy thì cũng hay thật, nếu không biết anh ghét mấy trò tử vi bói toán này thì chắc tôi cũng tin răm rắp theo họ.
Mồ hôi túa ra trên cơ thể theo nhịp điệu của cuộc tình ái đầy đọa lạc. Tay chân giao nhau, mồ hôi nhễ nhại, thấm ướt đẫm phần ga giường lót dưới thân.
Anh thừa hiểu tôi làm vậy là vì có chủ đích, cũng thừa biết tại sao tôi lại làm như vậy, nhưng anh vẫn ở lại, điều này có nghĩa là… anh không ghét tôi đến mức ruồng rẫy tôi ư?
Tôi vẫn đang bị sốt nên chẳng còn sức mà chống đỡ đến hết “trận” nữa, sang hiệp hai đầu óc đã mơ mòng, chỉ khi bị kích thích mạnh bạo mới thốt ra tiếng rên rỉ, còn những lúc khác, tôi chỉ biết trôi theo dòng chảy, để mặc mình say đắm cùng anh giữa biển trời dục vọng.
Giữa lúc mê mẩn, hình như anh còn nói với tôi rằng bên trong tôi nóng lắm, tôi hôn mút anh sướng rơn lên được, sau đó tiếp tục phát ngôn đủ thứ bậy bạ khiến tôi chỉ muốn đạp phăng anh xuống dưới đất.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi những đốm nắng chói chang hắt qua cửa sổ. Tôi mở choàng mắt dạy trong trạng thái hoảng loạn, vội vàng ngó mắt nhìn đồng hồ đặt trên bàn, thấy mình chưa bị muộn mới thở phào nhẹ nhõm
Không biết có phải do hôm qua đổ nhiều mồ hôi khi “vận động” hay không mà giờ tỉnh dậy, tôi bỗng cảm thấy sảng khoái vô cùng, đầu óc không còn choáng váng, tay chân cũng khỏe khoắn hơn.
Tôi vén chăn lên và lặng lẽ rời giường, vừa chạm chân xuống đất thì bất chợt, một cánh tay rắn chắc choàng tới từ phía sau, ôm ghì lấy eo tôi.
“Đi đâu?” Giọng của Tịch Tông Hạc pha chút lười biếng và đờ đẫn vì đang ngái ngủ.
“Sáng nay em có chuyến bay, giờ mà không dậy thì trễ chuyến mất.”
Anh đáp “ừm” một tiếng rồi rụt tay về, thậm chí còn không buồn mở mắt, đêm qua nằm thế nào thì bây giờ giữ y nguyên như thế.
Tôi nhếch môi, đứng lên rồi lại ngồi xuống, ngả người nằm xuống cạnh anh: “Sau này cho em gặp con thường xuyên nhé?”
Anh nhắm nghiền mắt, hàng mày khẽ nhích. Tôi biết ngay là chuyến này “đi tong” rồi, quả nhiên, anh chẳng nói được lời hay ý đẹp nào.
“Đừng có mà được voi đòi tiên.” Anh cựa mình, quay lưng lại với tôi.
“Làm” cho sướng thân mình rồi lại trở mặt.
Tôi lườm anh một cái sắc lẹm rồi giơ ngón giữa chĩa vào lưng anh, sau đó mới nhặt quần áo dưới sàn lên mặc và ra khỏi phòng.
Dép của khách sạn tương đối mỏng nên tôi cảm thấy cộm chân khi giẫm phải một vật gì đó ở trước cửa. Tôi cúi xuống nhìn, phát hiện một chiếc nhẫn trơn vàng hồng đang nằm chơ vơ giữa tấm thảm trải sàn màu đỏ.
Tôi khom lưng, nhặt chiếc nhẫn kia lên, sau đó xoay nhẫn chầm chậm cho đến khi tìm thấy ký tự XZH — tên viết tắt của Tịch Tông Hạc ở mặt nhẫn trong.
Tiên sư nhà nó, thằng ngu Giang Mộ chơi hẳn trò này cơ đấy? Tưởng Tịch Tông Hạc sẽ cảm động rồi nối lại duyên xưa với anh ta sau khi biết anh ta vẫn giữ chiếc nhẫn này suốt năm năm ư? Nằm mơ giữa ban ngày à?
Ai mà biết chiếc nhẫn này có đúng là chiếc của năm năm trước hay không, nhỡ đâu anh ta vừa mua cái mới rồi dặn người ta khắc chữ lên cho thì sao, dù sao ở ngoài thị trường kiểu nhẫn này cũng chẳng phải quá hiếm.
Tôi nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, mở cửa, không ngó thấy ai ở ngoài hành lang mới lặng lẽ đóng cửa phòng rồi đi về.
Khi bước qua chỗ thùng rác, tôi tiện tay liệng chiếc nhẫn vào trong, sau tiếng va chạm lanh lảnh của kim loại thì im hẳn.
Rác rưởi thì chỉ nên yên vị trong thùng rác thôi. Tôi luôn giữ vững quan điểm này.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Sau khi trở về phòng và tắm rửa sạch sẽ, Văn Văn tới gõ cửa phòng tôi.
Con bé nhìn mặt tôi rồi thốt lên với vẻ kinh ngạc: “Hôm nay trông anh đỡ hơn nhiều rồi đấy, chắc khỏi ốm rồi.”
Tôi chạm tay lên mặt, hắng giọng một tiếng, nói: “Hôm qua… Khụ, đi ngủ quấn chăn kín mít, vã mồ hôi nên giờ khỏe rồi.”
Văn Văn ngây thơ nên không nghi ngờ gì, con bé đặt quần áo để lát nữa tôi mặc lên giường rồi đi thu xếp hành lý.
Thay quần áo xong, tôi bước ra khỏi phòng tắm, Văn Văn ngẩng đầu nhìn về phía tôi rồi chợt sững sờ, con bé chỉ vào chỗ dưới cổ tôi, bảo: “Anh Cố, anh…” Mặt mày con bé đỏ rực, bối rối không biết nói sao cho phải.
Tôi thử sờ lên xương quai xanh thì chợt thấy ran rát ngoài da, vội vàng chạy vào phòng tám, tôi nhìn vào gương, phát hiện ra chỗ vết sẹo trên xương quai xanh đã bầm tím cả lên. Ngoài ra còn có một vài vết cắn và vết mút khác.
Tôi kéo cao cổ áo lên để che lại vùng da đó, rồi ngượng ngùng dòm ra cửa, gọi Văn Văn: “Này, em… Ừm, tìm giúp anh cái áo cổ lọ với.”
Văn Văn hãi hùng: “Anh Cố, có phải hôm qua anh…”
Tôi phủ nhận theo phản xạ có điều kiện: “Không…”
“Chơi gái đúng không!”
Suýt chút nữa tôi đã chết sặc vì nước bọt của chính mình.
“Không, anh thề đấy!” Tôi điên tiết nhìn con bé, “Anh bị điên hay sao mà chơi gái mại dâm?”
“Thế anh…” Văn Văn vẫn không tin, “Chẳng lẽ bị dị ứng?”
Con bé lục hành lý, tìm cho tôi một chiếc áo len cổ lọ dài tay, vừa đủ để che hết xương quai xanh.
“Trẻ con đừng thắc mắc linh tinh.” Tôi giật lấy áo rồi đóng sầm cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.