Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 201: Tiêu Nhạc Bạch




Editor: Xám
Tần Cửu biết Tô Vãn Hương oán hận Bạch gia, vì thế cũng căm ghét cái tên Bạch Tú Cẩm. Chỉ là, cái tên Tô Vãn Hương này khiến nàng ta lưu luyến như vậy, lại khiến người ta bất ngờ. Hiện giờ, ở Lệ Kinh, Tô Vãn Hương đã là tù nhân số tội chồng chất rồi.
Lúc này Tô Vãn Hương xuất hiện ở đây, đối với Tần Cửu mà nói, tuyệt đối là một bất ngờ. Nàng chăm chú nhìn Tô Vãn Hương đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt căm hận, hiểu được sự thù ghét của Tô Vãn Hương với mình sâu đậm bao nhiêu. Nàng giam Tô Vãn Hương vào trong lao, hiện giờ nàng ta đã trốn thoát, đương nhiên là muốn đối phó với mình.
Tần Cửu kéo thật chặt chăn bông trên giường, uể oải nói: "Được, nếu ngươi không thích thì ta sẽ không gọi. Tô tiểu thư, ngươi tới tìm ta, là muốn đối phó với ta sao? Vậy thì ra tay đi, nói thật, trên đường đi, trong lòng ta vẫn luôn lo lắng, không biết sau khi gặp được tông chủ, hắn sẽ đối xử với ta thế nào. Thủ đoạn của tông chủ, chắc hẳn ngươi biết, ta vừa nghĩ đã thấy phát run, để ngươi ra tay cũng tốt."
Sự tàn nhẫn vô tình của Liên Ngọc Nhân, người trong Thiên Thần tông đều biết, không có lý do gì Tô Vãn Hương không biết. Nếu như nàng ta biết, lựa chọn tốt nhất chính là giao mình cho Liên Ngọc Nhân hành hạ mới đúng.
Tô Vãn Hương chạm vào kiếm trong tay, tay run lên nhè nhẹ, mũi kiếm chỉ về phía cổ họng Tần Cửu.
Tần Cửu tựa người vào gối, xoa ngón tay hơi rét run của mình, cười tủm tỉm nói: "Vậy thì, cứ ra tay đi!"
Ỷ Hồng lại hoảng hốt kêu lên một tiếng, chạy vội tới phía trước Tần Cửu và Tô Vãn Hương, đưa tay nắm lấy mũi kiếm, vội vàng nói: "Tô môn chủ, bọn ta phụng mệnh bắt lấy nàng ta, nhất định phải tự mình giao đến tay tông chủ."
Tô Vãn Hương không nhìn Ỷ Hồng, đôi mắt sắc bén nhìn Tần Cửu đầy uy hiếp, trong mắt hoàn toàn u ám, "Ngươi yên tâm, ta sẽ để các ngươi mang thi thể đi."
Một tiếng cười giễu lạnh lùng, lại đến từ Ôi Thúy.
"Vậy tông chủ bắt ả ta có còn gì thú vị đâu, lẽ nào muốn tông chủ quật xác hay sao? Tô môn chủ đã vào nhà lao một chuyến, ngược lại đã can đảm lên, dám cả gan không nghe lời tông chủ nữa rồi. Cái tông chủ muốn là người, không phải thi thể, bọn ta còn phải báo cáo nhiệm vụ đấy."
Tay Tô Vãn Hương run lên, Tần Cửu biết tạm thời Tô Vãn Hương sẽ không xuống tay với nàng nữa, nàng hà hơi, có chút thất vọng mà nói: "Tô tiểu thư, nếu như ngươi muốn ra tay thì nhanh lên một chút, cả đường đi, ta không ngủ ngon được mấy giấc, bây giờ lại mệt mỏi không chịu nổi. Nếu như ngươi không ra tay, ta muốn đi ngủ rồi." Nói xong, bèn quay lại nằm thẳng xuống giường, trùm chăn.
Trời càng lúc càng lạnh, hiện giờ, đối với nàng mà nói, sưởi ấm là quan trọng nhất.
Sắc mặt Tô Vãn Hương biến đổi mấy lần, nghiến răng nói: "Tạm thời tha cho ngươi, ta sẽ đích thân áp giải ngươi vào núi, sẽ không cho ngươi bất kỳ cơ hội nào để chạy trốn!" Nàng ta lạnh lùng bỏ lại những lời này, xoay người đi ra ngoài.
Tần Cửu khẽ cười, thấy Ỷ Hồng và Ôi Thúy cũng đã tắt đèn, lên giường nghỉ ngơi. Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, bên ngoài là tiếng rít gào của gió lạnh, cho dù đắp chăn rất dày, nàng cũng cảm nhận được ớn lạnh đang tiến vào từng chút một. Thế nhưng, trong lòng nàng càng lạnh hơn.
Sự xuất hiện của Tô Vãn Hương, đã tăng thêm độ khó nhất định cho kế hoạch nàng muốn thực hiện. Tất cả, đều phải tính toán lại từ đầu rồi mới có thể tiến hành.
Ngày hôm sau trời chưa sáng, bọn họ đã tiếp tục lên đường. Đi đường mấy ngày liền, cơ thể Tần Cửu không chịu đựng được, đã thật sự bệnh rồi. Nàng tựa vào xe ngựa, ngồi ở đối diện nàng, chính là Tô Vãn Hương. Chỉ là, vì sợ người khác nhận ra, nàng ta đã đổi sang diện mạo khác. Khuôn mặt thay đổi không nhiều, nhưng mày mắt lại khá đổi khác, nhìn qua ngoài bóng dáng có chút giống với dung mạo ban đầu, đã hoàn toàn là một người khác rồi. Thật ra thuật dịch dung bình thường, quan sát ở cự ly cực gần, vẫn có thể nhìn ra manh mối. Nhất là dùng mặt nạ da người, không thể cười to, sẽ cho người ta cảm giác cứng nhắc. Nhưng gương mặt này của Tô Vãn Hương, Tần Cửu không nhìn ra là đã dịch dung.
Trong lòng Tần Cửu biến đổi, mơ hồ đoán được Tô Vãn Hương đã trốn thoát khỏi nhà lao như thế nào.
Nàng ta đã thay đổi dung mạo, dùng thuật dịch dung khiến người ta khó mà phân biệt thật giả.
Tô Vãn Hương luôn canh chừng xung quanh Tần Cửu, khiến nàng hoàn toàn không có chút cơ hội chạy trốn nàng.
Tần Cửu quấn áo choàng, uể oải hỏi: "Tô tiểu thư, thuật dịch dung này của ngươi thật là thần kỳ, ta nhớ ngươi từng nói, là học từ người trong tông, không biết là vị cao nhân nào?"
Tô Vãn Hương lườm Tần Cửu một cái, dáng vẻ không hề thích thú phản hồi lại Tần Cửu, "Ngươi không cần biết."
Tần Cửu híp mắt cười, thản nhiên nói: "Ngươi không nói không sao, để ta đoán thử. Lẽ nào là tông chủ?"
Tô Vãn Hương liếc Tần Cửu một cái thật nhanh, cười lạnh nói: "Tần Cửu, ngươi đã chết đến nơi rồi, đừng có tò mò như vậy. Ta từng nói, ngươi nhất định sẽ mất hết tình yêu, bi thương mà chết! Ta sẽ để ngươi giữ lại cái mạng này, nhìn những người ngươi yêu thương, từng người một sẽ chết đi như thế nào!"
Câu nói phảng phất như lời nguyền rủa này khiến lồng ngực Tần Cửu tỏa ra cơn tức giận.
Người thân của nàng, đều đã bị nàng ta hại chết. Đến bây giờ, nàng ta vẫn muốn hại chết những người thân còn lại của mình. Tô Vãn Hương thế này, đã không thể chỉ hình dung bằng từ độc ác nữa rồi.
Cho dù Bạch gia nợ nàng ta, nhưng đã sớm hoàn trả bằng máu rồi. Sau này, nên là nàng ta trả lại nợ máu cho Bạch gia.
Tần Cửu tựa vào buồng xe, nhắm hai mắt lại.
"Tại sao ngươi không nói gì?" Tô Vãn Hương lạnh lùng hỏi.
Tần Cửu lười biếng cười một tiếng, "Bởi vì ta sẽ chỉ nói chuyện với người!"
"Ngươi...... Ngươi nói cái gì?" Tô Vãn Hương cực kỳ tức giận hỏi.
Trả lời nàng ta, là ánh mắt hờ hững đến tột cùng của Tần Cửu.
888888
Tần Cửu đã bị phong hàn, cuối cùng bị người ta bọc trong chăn thật chặt, khiêng lên Thiên Thần sơn. Nàng không muốn chạy trốn, nên an tâm ngày ngày ngủ mê mệt, một ngày, nọ, khi nàng tỉnh lại, người đã đến Thiên Thần tông.
Khi nàng ngẩng đầu nhìn thấy tấm màn thêu hoa tường vi trên đỉnh đầu, trong lòng khẽ cười lạnh lùng.
Một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng phủ lên trán nàng, Tần Cửu nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Tiêu Nhạc Bạch ngồi ở bên giường, trên khuôn mặt vẫn luôn lịch sự nho nhã nhuốm nỗi sầu. Thấy nàng tỉnh lại, hắn nhếch môi cười.
Tần Cửu có chút kinh ngạc.
Mặc dù, nàng đã biết Tiêu Nhạc Bạch là người của Thiên Thần tông từ lâu, nhưng thấy hắn như vậy, vẫn có chút sững sờ. Nhất là nhìn thấy ý cười ôn hòa ở khóe môi hắn, Tần Cửu còn thấy có chút khó mà tin nổi. Người thế này, lại là người của Thiên Thần tông dã tâm bừng bừng. Khoảnh khắc này, trong lòng nàng dâng lên cảm thán, Thiên Thần tông thật đúng là chỗ nào cũng nhúng tay, không chỉ Lâm chiêu viện là người của Thiên Thần tông, ngay cả Tiêu Nhạc Bạch cũng vậy.
"Đây là đâu?" Tần Cửu chống người dậy khỏi giường, biết mà vẫn hỏi.
Tiêu Nhạc Bạch cười ôn hòa, "Đây là một nơi bên ngoài Thiên Thần tông."
"Không ngờ, ở trên Thiên Thần sơn còn có một cứ điểm bí mật khác của Thiên Thần tông?" Tần Cửu nhẹ giọng nói.
"Đúng vậy, cho nên triều đình muốn tìm được tông chủ, còn phải tốn một chút thời gian. Nàng vừa mới tỉnh lại, hay là ăn một chút đi."
Tần Cửu ngáp một cái, lười biếng nói: "Nói như vậy ta cũng thật sự đói rồi, có gì ăn thì cứ mang lên đi."
Tiêu Nhạc Bạch nói: "Nàng thật sự không lo lắng chút nào?"
"Bị các ngươi bắt được rồi, nhiều nhất là chết, dù sao bữa cơm trước khi chặt đầu cũng phải ăn."
Một thị nữ áo xanh bưng khay đi vào, phía trên có vài món ăn tinh xảo, và một bát cháo. Những món này đều là món Tần Cửu thích ăn, nàng nhìn lướt qua thị nữ áo lục, chính là Lệ Chi trước đây hầu hạ bên cạnh mình. Chẳng trách lại hiểu rõ khẩu vị của mình như thế, nàng chớp chớp mắt với Lệ Chi, "Lệ Chi, xem ra, hai ta thật là có duyên phận."
Lệ Chi thi lễ nói: "Mời Cửu gia từ từ thưởng thức."
"Tiêu Nhạc Bạch, ngươi giữ chức gì ở Thiên Thần tông, tại sao trước giờ ta chưa nghe thấy tên hiệu của ngươi?"
Tiêu Nhạc Bạch cười nói: "Thiên Thần tông đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, ta giữ chức vị gì thì còn có ý nghĩa gì? Thật sự không ngờ, kỹ nghệ đánh đàn của nàng lại cao như thế, không nghĩ ra tông chủ bày mưu tính kế nhiều năm, cuối cùng lại bị nàng phá hỏng đại sự!"
Tiêu Nhạc Bạch ở ẩn trong cung hai năm, hẳn là không phải không có cơ hội gây bất lợi cho Khánh Đế. Nhưng hắn không làm, lại chọn ngày Nhan Túc tạo phản đột nhiên nổi dậy, chính là chuẩn bị đến ngày thực hiện, đẩy toàn bộ tội trạng giết người lên Nhan Túc tạo phản, Thiên Thần tông bọn họ sẽ trở thành tông phái hộ quốc, có thể danh chính ngôn thuận nhiếp chính. Ai mà ngờ, người tính không bằng trời tính, lại bại dưới tay Tần Cửu.
"Chỉ là, có thể đấu một khúc với Bạch Tố Huyên, ta cũng thỏa mãn rồi!" Gương mặt của Tiêu Nhạc Bạch  điềm đạm hiền hòa, giống với dáng vẻ lần hắn ở ngự tiền nói muốn lấy nàng.
Tần Cửu cười sâu xa, "Tông chủ ở Thiên Thần sơn?" Nàng tương kế tựu kế, cam nguyện cho Lâm chiêu viện bắt đi, chính là muốn mượn cơ hội trừ khử Liên Ngọc Nhân.
"Tông chủ trên núi chờ nàng, ngài biết nàng đến rồi, sẽ rất vui mừng."
"Vui mừng? Ngươi lầm rồi, e rằng hắn sẽ gấp rút muốn giết ta, ngươi cũng vậy phải không?"
"Sao lại vậy?" Tiêu Nhạc Bạch khẽ thở dài, vẻ u buồn hiếm thấy lan tràn bên môi, "Nước đầy dễ tràn, trăng tròn sẽ khuyết, thịnh cực tất suy, từ trước đến giờ vạn vật đều theo quy luật ấy. Thiên Thần tông hưng thịnh một thời, cuối cùng dẫn đến hậu quả này, cũng là tất yếu. Tông chủ cũng hiểu đạo lý này, ta nghĩ ngài ấy sẽ không trách nàng, hơn nữa chuyện vốn dĩ không nên do một mình nàng gánh vác."
Giọng điệu này của Tiêu Nhạc Bạch, nghe qua giống như nàng là một đứa bé làm sai chuyện, quay về tìm bọn họ nhận sai vậy.
"Nói như vậy, các ngươi không hề trách ta?" Tần Cửu tiện thể hỏi.
"Đương nhiên không trách nàng, ngược lại rất khâm phục nàng, nếu như nàng đồng ý, lòng của ta vẫn giống như lúc ở trước điện cầu thân!" Tiêu Nhạc Bạch bình tĩnh nhìn Tần Cửu, cả khuôn mặt tràn đầy thương tiếc, dịu dàng mà thương yêu.
Tần Cửu nhíu mày, nàng cảm thấy mình tiếp tục ở chung với Tiêu Nhạc Bạch, nói không chừng sẽ bị hắn làm dao động, người này đáng được gọi là dịu dàng vô địch. Thế nhưng, sau khi biết được bộ mặt thật của hắn, ngược lại cảm thấy người như hắn là đáng sợ nhất.
"Ta cảm thấy rất mệt, muốn nghỉ ngơi một lát. Ngươi không cần tiếp ta, chỉ cần sau khi tông chủ quay về, nói với ta một tiếng là được."
Tiêu Nhạc Bạch gật gật đầu, đắp kín chăn cho nàng, nhỏ giọng nói: "Ta đánh một khúc giúp nàng ngủ."
"Thật sự không cần đâu! Nếu như tông chủ quay về, biết ngươi đối tốt với ta như vậy, nói không chừng sẽ trách tội ngươi đấy!" Nếu như hắn đánh đàn ở đây, e rằng nàng không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Thị nữ đã sớm ôm đàn không hầu của Tiêu Nhạc Bạch đến, đặt ở trong phòng.
Tiêu Nhạc Bạch ngồi xuống đất, ngón tay nhẹ nhàng gảy dây dần, "A Cửu không cần khách sáo, cứ nghe đàn là được." Tiếng nói vừa dứt, một chuỗi tiếng nhạc đã tuôn ra từ dưới ngón tay hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.