Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 216: Cô sống ở đây sao?




Đông Phương Vũ suýt chút nữa thì quên mất mình vẫn đang cầm điếu thuốc trên tay, ánh mắt chỉ nhìn thẳng vào người phụ nữ nhỏ bé đang đi tới, cho đến khi tàn thuốc trên tay rớt xuống ngón trỏ và ngón giữa, anh mới phản ứng lại, anh nhanh chóng ném gần một nửa điếu trong tay xuống đất rồi giẫm nát đầu nó.
Nhìn thấy người phụ nữ đi tới với chiếc túi hàng, có lẽ cô đang suy nghĩ điều gì đó nên cúi gằm mặt đi về phía trước một cách chậm rãi, cho đến khi ngẩng đầu lên cách anh một mét, lúc này cô mới phát hiện ra cô đã dừng chân ở cửa.
Cô cứ như vậy đứng cách anh một mét, không xa không gần, như giải thích cho mối quan hệ giữa họ, chị dâu và em chồng, không xa không gần.
Hai mắt đối diện nhau, trầm mặc yên lặng, chỉ bình tĩnh mà nhìn nhau, nhất thời không ai chủ động lên tiếng.
"E hèm," Đông Phương Vũ ho khan hai tiếng rồi hắng giọng nhàn nhạt hỏi: "Chà, Mộ Như, cô sống ở đây sao?"
Thực ra, tôi đến gặp anh họ của tôi là Trịnh Nhất Phàm để lấy bản thảo mà ban đầu tôi nhờ anh ấy gõ. Tôi rất bất ngờ khi thấy cô ở đây.
Chỉ là, lúc này lời nói đã hoàn toàn thay đổi, giọng điệu phát ra mang theo vẻ trách móc, như thể anh đã đặc biệt đi tìm cô.
Vốn dĩ, Mộ Như đã rất bất ngờ khi nhìn thấy Đông Phương Vũ ở đây, chỉ là sau khi nghe giọng điệu trách móc của anh, Mộ Như mới phản ứng lại, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, đứng im tại chỗ, khóe miệng co rút lạnh lùng, chỉ còn sự thờ ơ cùng xa lánh.
"Đông Phương nhị thiếu gia, chúng ta cũng không quen nhau. Chúng ta cũng không phải là thân thích hay bạn bè, cho nên tôi sống ở đâu cũng không cần nói cho anh biết."
Giọng Mộ Như vừa yếu ớt vừa xa cách, như thể không phải phát ra từ miệng cô mà là từ sâu trong một ngọn núi xa xôi, giọng nói không cao, nhưng với lòng quyết tâm và cái tôi cao, cô đã không một chút yếu đuối hay vật vã.
Đôi lông mày của Đông Phương Vũ theo bản năng cau lại, anh cảm thấy không thoải mái khi xưng hô của cô với anh là Đông Phương nhị thiếu gia, anh cảm thấy đặc biệt có ác cảm với cách xưng hoi này.
Anh tên là Đông Phương Vũ, những người quen biết anh thường gọi anh là A Vũ.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô sẽ khẽ run lên mỗi khi cô gọi cái tên này, có lẽ đây là bởi vì tình cảm giữa anh và cô không còn là quan hệ chị em thông thường nữa mà là một mối quan hệ sâu sắc hơn như vậy.
Khi cô còn ở Nhất Thốn Mặc, khoảng cách giữa cô với anh cũng giống như khoảng cách giữa hai người họ bây giờ, không gần cũng không xa, nhưng anh cũng sẽ có cơ hội thỉnh thoảng đến gần cô.
Bây giờ, khi anh đến đây tìm cô, cô vẫn cách anh một khoảng cách không xa, thật ra chỉ cách một mét, nhưng anh đột nhiên cảm thấy Tịch Mộ Như đứng trước mặt anh dường như rất gần, nhưng thật ra lại ở rất xa.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là cô khi nhìn thấy anh lại trợn tròn mắt, anh biết cô đối với anh không có tình yêu, nhưng lúc này, tại sao trong mắt cô ngay cả hận anh cũng không có?
Mộ Như đứng đó, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa, vẫn còn lưa thưa trên trán vài sợi tóc, bộ quần áo cô mặc rất đơn giản, có lẽ đây là những bộ quần áo lúc trước của cô.
Cô rõ ràng đã gầy hơn rất nhiều, khuôn mặt trắng nõn vẫn rất trắng, nhưng không còn là trắng nõn mà là trắng nhợt không chút máu, đôi mắt to tròn vốn dĩ đen như ngọc trai sáng ngời lại càng thêm nhợt nhạt, khuôn mặt cô càng thêm nổi bật, như thể chỉ còn lại đôi mắt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.