Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 232: Thời khắc quan trọng




Mộ Như chịu đựng sự khó chịu khi nhét tờ báo cũ vào trong quần áo, giũ tờ báo còn lại trải xuống sàn rồi ngồi lên đó, nghĩ nếu trời không lạnh thì sàn nhà chắc không lạnh đến thế.
Thế nhưng trời vẫn lạnh, tờ báo cũ nhét vào sau xem ra chẳng có tác dụng gì như tờ báo cũ dùng để ngồi, cô cuộn mình trên tờ báo, lạnh đến mức hai hàm răng cứ gõ vào nhau.
Tại sao lại lạnh như vậy? Cô đã sống ở Tân Hải 19 năm, dường như cô chưa bao giờ trải qua một mùa đông lạnh giá như vậy, dường như cô cảm thấy tim mình sấp đóng băng.
Cô không biết bên ngoài trời có phải là ít sao hơn không, vì ánh sáng trong phòng cũng dần mờ đi. Cùng với cái lạnh cực độ, đột nhiên, cô cảm thấy như mình đang ở trong địa ngục, đầu trâu mặt ngựa đang đối mặt với cô với nụ cười trên môi.
Cô không ngừng xoa tay, cố gắng tiếp thêm hơi ấm cho mình, bàn chân tê dại không ngừng di chuyển, cố gắng không để bản thân chìm vào giấc ngủ nữa, bởi vì cô lo lắng một khi đã ngủ say, cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Đôi chân tê dại dần dần không còn tê vì cử động, cô từ từ đứng dậy, xoa xoa hai tay không ngừng, trong lòng thầm niệm: Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi chỉ mới 19 tuổi, còn muốn học đại học, còn muốn làm họa sĩ, hơn nữa còn chưa có gia đình, chết thế này sẽ không mãng nguyện!
Có lẽ chính vì trong lòng có suy nghĩ mạnh mẽ như vậy nên cô mới thường xuyên đi lại khi lạnh, đói, mệt và khát, nhưng chỉ một mình đi lại thì dường như không thể làm nóng cơ thể nên cô phải làm các động tác lớn hơn một chút.
Vì vậy, cô bắt đầu tập thể dục nhịp điệu dữ dội, nhưng trong bóng tối, cô không dám buông thả, vì sợ mình sẽ vô tình va vào đầu, nên cô chỉ có thể dùng tay và chân để di chuyển một chút.
Nhưng mà, vốn là đói bụng nên rất dể kiệt sức, cô đã dần dần yếu, hiện tại cô tập thể dục nhịp điệu chịu không nổi, cho nên hai phút đồng hồ liền cảm thấy hoa mắt, chóng mặt không nhảy lên được, giống như không ngừng xoay người, nhưng tay và chân của cô vẫn rất lạnh, nhưng trán càng ngày càng nóng, cái cục u trên đầu dường như không biến mất, khi cô nhảy, mạch đập của cục u dường như càng lúc càng nhanh.
Cô chống hai tay lên tường, ổn định thân thể sắp ngã xuống, chậm rãi đi về phía cửa sổ nhỏ để thông gió, bởi vì thân thể dựa vào tường, cô đột nhiên cảm giác như có thứ gì đó rất cứng ép lên ngực cô.
Cô sửng sốt một hồi, sau đó vội vàng vươn tay vén quần áo bên trong áo ngực lên, vừa chạm vào điện thoại di động, cô phản ứng dữ dội, hóa ra là điện thoại di động, cô đã không sử dụng nó trong một thời gian dài.
Từ khi dọn ra khỏi chỗ ở của Trịnh Nhất Phàm, cô đã tắt điện thoại di động vì không muốn Trịnh Nhất Phàm tìm thấy cô, cũng như không muốn gây thêm rắc rối cho Trịnh Nhất Phàm.
Sau khi đi làm ở chợ hoa, ngày nào cô cũng bận đi sớm về muộn, cũng không cần liên lạc với ai nên dần dần quên mất điện thoại di động.
Chiếc áo khoác cô mặc là đồng phục của hầu gái khi còn ở nhà họ Tịch, trong áo khoác có một cái túi nhỏ, cô luôn để điện thoại di động không dùng đến trong chiếc túi này mà cô thậm chí không thể nhớ ra.
Chiếc điện thoại này lúc bình thường thật sự vô dụng nhưng hiện tại lại là sợi dây cứu mạng cô, khi lấy điện thoại ra, cô không ngừng cầu nguyện, mong rằng vẫn còn pin, mong rằng vẫn có thể gọi điện được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.