Diệp Liên Tuyết mệt mỏi quăng túi hành lí rồi nằm phịch xuống giường. Cô đã trở về ký túc xá, một cách âm thầm, lặng lẽ giống hệt như lần cô chọn rời khỏi đây.
Bởi vì Bạch Ly đang vướng vào chuyện không hay, kiện tụng đủ thứ nên cả căn phòng bây giờ vẫn được xem như chỉ có mỗi mình Diệp Liên Tuyết ở. Càng tốt! Trong lúc tâm trạng cô đang cực kỳ tồi tệ thế này thì thật sự chẳng mong có thêm bất kì ai thích vo ve lải nhải bên tai cô đâu.
Mở điện thoại lên, dòng tin nhắn kia cô chưa từng tắt, nó hiện đơn độc trên màn hình, giống như là lời nhắn đến từ địa ngục với đầy tư vị chết chóc.
Người đó gọi cô là thiên thần.
Còn gã ta chính là ác quỷ.
Lần này gặp lại chắc chắn mọi việc sẽ không còn đơn giản như bảy năm trước. Diệp Liên Tuyết có dự cảm rằng việc hắn mai danh ẩn tích suốt bảy năm qua thực chất vẫn luôn luôn nhắm đến mục tiêu chính là cô.
Không hiểu vì cái lí do gì người đó lại nhất quyết bám lấy cô chẳng buông.
“Tôi về ký túc xá một thời gian, có chuyện gì thì nhắn cho tôi.”
Cô gửi cho Quách Thừa Tuyên một tin nhắn thông báo, gọn lỏn, chẳng dài dòng. Chuyện đêm qua tưởng như là một bước đệm mới, không ngờ lại là mở đầu cho một chuỗi ngày lạnh nhạt khác. Diệp Liên Tuyết lắc đầu, chắc là ông trời không muốn giữa hai người có vấn đề tình cảm phát sinh.
“Đột nhiên rời đi như thế có phải là có chuyện gì xảy ra hay không?”
Hắn trả lời lại như thế, tốc độ phản hồi rất nhanh, khiến cho Diệp Liên Tuyết cũng phải bất ngờ. Cô biết hắn sẽ không chấp nhận được chuyện này, khi mà đêm hôm qua suýt chút nữa thì hắn đã thổ lộ với cô gần hết.
“Diệp Liên Tuyết, sao chúng ta không thể bỏ hết tất cả mọi thứ không hay để vì nhau nhỉ? Tôi không muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này nữa rồi.”
Những lời hắn nói giống như đã sẵn sàng để cùng cô bắt đầu một cuộc sống khác, khi hắn đã chấp nhận cuộc hôn nhân này. Và rồi chuyện xảy đến, giống như là một con quỷ nguyền đang chực chờ đến giây phút đáng lẽ ra Diệp Liên Tuyết sẽ yên tâm mà lao đến cắn xé cô.
Diệp Liên Tuyết thở dài, càng nghĩ đến Quách Thừa Tuyên cô càng cảm thấy mình có lỗi với hắn, cô trả lời tin nhắn, một cách bình thản nhất, ngắn gọn.
“Không có chuyện gì đâu. Thời gian này có thể tôi sẽ khá bận, nếu cần gì đến tôi thì cứ nhắn tin nhé!”
Như thế này có lẽ là cách tốt nhất rồi. Cô đặt điện thoại sang một bên, sửa soạn lại một chút chỗ giường ngủ của mình. Đây vốn dĩ là nơi cô phải thuộc về thôi, không thể nào cứ tham lam ở bên cạnh Quách Thừa Tuyên mãi được nhỉ?
Đến tối, Diệp Liên Tuyết quyết định ra ngoài. Không biết có phải bởi vì trong lòng cô đang không trống trải hay là ở một mình quá ngột ngạt nên cô mới quyết định ra ngoài hóng gió. Trời tối nay gió lớn, cô mặc một chiếc áo nỉ bông, quạnh quẽ đứng trước khu ký túc xá.
Cô nhìn thấy chiếc xe ô tô xa hoa đỗ ở một góc khuất, đáy mắt khẽ rung rinh. Cô biết chiếc xe đó là của ai, nhưng vẫn phải vờ như là không biết. Trong lòng cô khó chịu, hẳn là hắn cũng như thế đi.
Quách Thừa Tuyên lại hút thuốc. Hắn đứng tựa người vào xe, hút thuốc ở trước khu ký túc xá nữ. Trời nổi gió. Hắn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang đứng ở trước khu, cách xa hắn cả con đường.
Cô đang giấu điều gì trong lòng thế? Hắn tự hỏi. Trong đầu bây giờ chỉ toàn là cảm giác nóng bỏng tối hôm qua, khi mà cô và hắn chẳng màng gì đến việc có thích hợp hay không mà trao cho nhau nụ hôn say đắm. Bây giờ hắn đứng ở đây, gió lạnh rít gào, giống như đục khoét vào trong tâm khảm hắn, lạnh lẽo, khó chịu.
Hắn rất muốn đi đến đó, muốn đứng trước mặt cô chất vấn xem những chuyện gì đã diễn ra, nhưng hắn không làm như vậy. Hắn lặng yên đứng nhìn, ánh mắt dán chặt vào thân ảnh mong manh bé nhỏ.
Rời đi không phải là một điều tốt, nhưng trong trường hợp này nó là điều tốt nhất rồi. Hắn không chất vấn Diệp Liên Tuyết vì sao lại rời đi, hắn cũng không hề gặng hỏi cô nhiều chuyện. Hắn đương nhiên hiểu được cô cũng đang như hắn, thực sự cảm thấy vô định.
“Đang ở đâu thế? Cô nhóc nhà cậu lại có chuyện lớn rồi à?”
Hắn nghe điện thoại từ Phó Duật, ánh mắt vẫn dán chặt vào hình bóng của cô. Phải! Xảy ra chuyện lớn, nhưng lần này có vẻ như hắn sẽ không được phép can dự.
“Duật! Giúp tôi tìm ra người đó đi.” - Hắn nói, tiện tay quăng đầu lọc thuốc lá xuống đất.
“Hmm, dễ thôi. Lát nữa ở nhà cậu nhé! Tôi sẽ đến!”
“Được!”
Hắn lại châm một điếu thuốc nữa, một cách khó khăn khi trời đang gió lớn. Và hắn nhìn thấy cô đang đi về phía này.
Diệp Liên Tuyết không thích người xung quanh mình hút thuốc. Cô càng không thể nào nhìn được tên đàn ông đang đứng trước ký túc xá châm lửa hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác như hắn. Và cô không ngăn cản bản thân mình đến cạnh hắn, không trốn tránh.
Quách Thừa Tuyên nhìn cô, trong gang tấc, hắn rất muốn đem cô gắt gao ôm vào trong lòng mình.
Diệp Liên Tuyết lấy bao thuốc từ tay hắn, vốn tưởng là cô sẽ vứt nó đi. Nhưng không. Cô lại rút trong bao ra một điếu thuốc, đưa nó lên miệng và rồi châm lửa.
Đây là lần đầu tiên Quách Thừa Tuyên nhìn thấy cô hút thuốc, một cách thật thuần thục, không một động tác nào dư thừa.
Hắn không hỏi, không chất vấn. Giờ phút này có muốn chất vấn bao nhiêu hắn nghĩ là cũng không đủ. Và hắn lặng yên đứng bên cạnh cô, khi mà khói thuốc lượn lờ xung quanh hai người, khi mà gió rít gào thổi tung mái tóc dài của cô lên.
“Lạnh đấy! Mau vào trong nhé!” - Hắn mở lời trước, không đầu không đuôi, chỉ là truyền đạt những gì mình muốn nói.
Diệp Liên Tuyết nhìn hắn, đáy mắt tồn đọng biết bao nhiêu là khổ sở, cô đang kìm nén, và cô biết hắn cũng như vậy.
“Chuyện kết hôn, anh có suy nghĩ lại hay không?”
Hắn bất ngờ, cô xoay mặt đi chỗ khác, tránh để cho hắn nhìn thấy được sự bất đắc dĩ mà mình không tài nào che giấu được. Cô không muốn để hai người phải sống mãi trong nghi ngờ, nếu đã không thể đặt lòng tin một cách trọn vẹn nhất, cô thà là đừng tin.
“Chuyện này để nói sau đi.” - Hắn trả lời, lòng rối ren như tơ vò, không biết đường thoát.
“Có nhiều chuyện tôi rất muốn giải thích nhưng không biết dựa vào đâu để nói ra với anh hết. Thời gian này tôi sẽ giữ yên lặng, chắc là cho đến khi sóng gió qua đi. Anh suy nghĩ kĩ nhé! Bởi vì tôi chưa bao giờ xứng đáng với anh.”
Vì một chuyện thế này để ảnh hưởng đến hôn nhân, Quách Thừa Tuyên rất muốn hỏi cô cảm thấy đáng hay không. Nhưng rồi hắn nhìn thấy được biết bao nhiêu thống khổ trong mắt cô, hắn lại thôi.
“Mau trở vào nghỉ ngơi đi. Tôi đợi chuyện này được đưa ra ánh sáng, chân tướng chỉ có một thôi mà đúng không. Nếu đã không thay đổi được điều gì thì vẫn nên chấp nhận nó.”
Diệp Liên Tuyết mỉm cười, không biết là đang an tâm hay cười khổ. Cô quăng đầu lọc thuốc lá xuống, nhìn dưới đất vương vãi biết bao nhiêu là đầu lọc. Quách Thừa Tuyên đã hút bao nhiêu thuốc rồi? Hắn rốt cuộc đã đứng đây từ bao lâu? Khi hắn tan làm? Hay khi cô nói rằng mình sẽ trở về đây sống?
Quách Thừa Tuyên dần thay đổi, để trở nên thích hợp với cô, cô cũng đang dần thay đổi, nhưng đối với hắn lại khập khiễng đến khó chịu. Cô không nói gì, chỉ rời đi khỏi đấy, yên lặng, giống như cách mà cô đột nhiên đến đây.
Hắn nhìn theo bóng lưng cô đi xa dần, nhiều lần muốn gắt gao ôm lấy nhưng cuối cùng lại chẳng được. Hắn rất muốn hỏi, rốt cuộc cô có xem trọng cuộc hôn nhân này giống như hắn hay không?