“Cô nhóc nhà cậu đích thị là cần phải đi xả xui đi! Một tháng gặp liền tù tì hai ba chuyện lớn như thế, tôi thực sự mở mang tầm mắt đấy!”
Phó Duật nói, trên môi nở nụ cười giảo hoạt.
Vẫn là trong gian nhà tối đen của Quách Thừa Tuyên, mượn tạm ánh đèn sáng rực của thành phố chiếu sáng cho cả căn phòng tối, hắn đang ngồi đối diện Phó Duật, lại uống rượu.
“Cậu điều tra chuyện này giúp tôi chưa?” - Hắn hỏi, vào ngay vấn đề chính, không đi lòng vòng giống như cách tên bạn thân của mình vẫn thường hay làm.
Phó Duật lại cười, bây giờ cứ có chuyện gì đụng đến Diệp Liên Tuyết là hắn nhất định sẽ giống như giẫm phải nước sôi, cứ nhất quyết muốn hấp tấp, thực sự không đợi được. Và Phó Duật còn tự hỏi rằng nếu như không phải anh, sẽ có ai có thể chịu đựng được những điều vô lý đến nghịch thiên như thế này của Quách Thừa Tuyên kia chứ?
Ngẫm lại cũng chỉ có anh mà thôi.
“Điều tra ra được rồi chứ, cậu nghĩ tôi là ai? Hỏi tôi mấy câu này thực sự là đang hạ thấp năng lực của ông đây đó!”
Anh quăng một tập tài liệu mỏng xuống bàn, thong dong bắt chéo chân uống rượu. Xem kìa! Cái tên Quách Thừa Tuyên chắc chắn là không thể nào đợi được lúc này, anh cảm nhận đúng ấy chứ, từ ngày có Diệp Liên Tuyết, hắn thực sự là thay đổi khiến cho cả anh cũng không nhận ra nữa là.
“Nói là điều tra nhưng thực ra cũng chỉ cần động tay vào một xíu là ra ngay, đối tượng không có ý định giấu đi danh tính của mình. Người này mới đấy, nhưng cũng khá cũ. Mới chính là lần đầu hắn ta chạm trán trực tiếp với chúng ta, còn cũ thì là tôi đã từng điều tra về hắn rồi.”
Quách Thừa Tuyên chau mày đọc lướt qua những gì mà Phó Duật mang đến, ánh mắt hắn khi chạm phải cái tên Mạc Tử Duy kia giống như có lửa đốt, thực sự muốn gặp trực tiếp con người đấy để xem hắn ta rốt cuộc là thần thánh phương nào. Hai nữa chính là muốn tự tay mình giết hắn.
“Mạc Tử Duy?” - Hắn đọc cái tên này lên, một chút cảm giác quen thuộc gợi nhớ về. Hắn đã từng nghe thấy cái tên này rồi.
“Quen không? Người này không đâu xa xôi chính là cái người mà mấy tháng trước cậu đã từng nhờ tôi điều tra qua rồi. Khi đó tên này ẩn danh, dùng địa chỉ IP ảo để gửi tin nhắn đến cho cậu. Nội dung cụ thể của tin nhắn đấy là trò cười thôi, cái ảnh Diệp Liên Tuyết đi ăn cùng với anh trai mình đấy!”
Quách Thừa Tuyên nhớ ra rồi. Hóa ra Mạc Tử Duy đã xuất hiện từ lần đấy. Xâu chuỗi với sự việc lần này, hắn có cảm giác rằng tên này thực sự không phải là một kẻ dễ xơi, hơn nữa tâm cơ của hắn ta cũng thâm sâu khó lường.
Hơn nữa cái gã tên Mạc Tử Duy đó cũng biết được mối quan hệ của Diệp Liên Tuyết và hắn, chắc chắn lần này gây hấn hẳn là muốn nhắm đến mối quan hệ này.
Thật sự là một tên quỷ kế! E rằng hắn ta đã có sự chuẩn bị trước từ rất lâu rồi cho lần hành động này. Nếu như Quách Thừa Tuyên không đề phòng vạn nhất, chắc chắn hắn ta sẽ không từ thủ đoạn gì để đạt được mục đích này đâu.
“Biết được đối phương là ai rồi vậy cậu định làm gì? Tên đó cũng học trong học viện của cậu đấy!”
Ý của Phó Duật đương nhiên là hắn hiểu, nhưng nếu bây giờ hành động e rằng chỉ đang đánh rắn động cỏ mà thôi. Hắn không muốn Diệp Liên Tuyết biết được mình đang nhúng tay vào chuyện này, phải hành động một cách kín kẽ hết sức có thể.
“Học ở học viện thì cứ để cậu ta học ở đó đi, bây giờ ra tay trước có khi sẽ không hay đâu. Điều mà tên này muốn chính là Diệp Liên Tuyết, nếu chúng ta khinh suất, e rằng Diệp Liên Tuyết sẽ phải gánh toàn bộ hậu quả.”
Phó Duật gật gù. Thực ra nếu xét từ góc nhìn của anh thì chỉ cần tìm ra được đối tượng, anh hoàn toàn có năng lực khiến cho hắn phải chịu trận ngay tại thời điểm đấy. Nhưng trường hợp này là của Quách Thừa Tuyên, anh cùng lắm cũng chỉ là người cộng sự, người quân sư cho Quách Thừa Tuyên mà thôi. Chuyện này anh đứng ở ngoài, nhưng nếu đề phòng vạn nhất, anh vẫn sẽ nhúng tay vào nếu như cần sự giúp đỡ.
“Xem ra đã có cái tên khiến cho Quách tổng đây phải sốt sắng mất ăn mất ngủ rồi nhỉ?”- Anh buông ra một câu bông đùa, cố cứu lấy tình thế đang cực kì căng thẳng ở đây. Thử tưởng tượng nếu như mà cái tên Mạc Tử Duy đó đang ở chỗ này chắc chắn Quách Thừa Tuyên sẽ giết chết cậu ta không chừng.
Quách Thừa Tuyên thở hắt ra một hơi, càng nghĩ, hắn càng cảm thấy sầu não. Hắn đã tìm được người mình muốn bảo vệ rồi nhỉ? Nhưng phải làm sao khi người đấy cứ gặp nguy hiểm gì là lại luôn tìm cách đẩy hắn ra xa đây?
“Sao thế? Cô nhóc kia cũng không ở đây nữa, chẳng lẽ hai người vì chuyện này mà cãi nhau sao? Đến nỗi cô bé đó dọn về ký túc xá, để lại cậu ở đây?”
Quách Thừa Tuyên trừng mắt nhìn cái tên Phó Duật bắt đầu giở cái giọng suy luận kia, thực tình không có cách nào nói nổi. Nếu đã cãi nhau thì cũng đành đi, đằng này lại là im lặng rời đi, đến khi gặp nhau cũng chỉ là nhìn nhau, chẳng có lấy một lời giải thích. Không hiểu sao Quách Thừa Tuyên cảm thấy chuyện này nếu vào tai Phó Duật chắc chắn sẽ trở thành một chuyện hài.
“Không cãi nhau, chỉ là cô ấy muốn tự mình giải quyết chuyện này thôi, có lẽ thế…” - Hắn đem cốc rượu một hơi uống cạn, giống như là đang rất muốn giải tỏa chuyện này.
Phó Duật vừa nhìn đã thấy được Quách Thừa Tuyên chắc chắn có tâm sự. Cái sự tình gì đang diễn ra đây nhỉ? Một người muốn tự giải quyết chuyện nên tự giác cuốn gói rời khỏi, một người vì muốn bảo vệ người kia nên cũng tự mình đi tìm hiểu mọi chuyện rồi quyết tự mình hành động. Phó Duật nén cười, thực sự cái kiểu này thật giống như trong mấy phim truyền hình máu chó mà anh hay xem, không ngờ là có ngày cũng được chứng kiến ở ngoài đời thực.
Mà người đó lại còn là tên bạn thân có EQ cực kém của anh nữa cơ.
“Mà hai người không nói chuyện với nhau cụ thể à? Ý tôi là cô ấy có muốn giải thích gì về chuyện này với cậu không?”
Quách Thừa Tuyên lắc đầu cười khổ: “Nếu giải thích thì cũng đã mừng. Cô ấy cứ vậy đi luôn, đi trong âm thầm rồi mới thông báo đến cho tôi. Haiz, người phụ nữ này, không biết là cô ấy có trái tim hay không?”
Phó Duật nhún vai, trường hợp này khó quá, không thuộc phạm trù hiểu biết của anh nên anh cũng đành bó tay thôi. Ai bảo một người đã không tinh tế như Quách Thừa Tuyên còn gặp phải một oan gia trời đánh như Diệp Liên Tuyết kia chứ. Anh còn tự nhủ trong lòng rằng cái ngày để hai con người này thực sự hiểu nhau hẵng còn xa lắm, chắn chắn là như vậy luôn.
Diệp Liên Tuyết nằm trên giường, cô không ngủ được. Trằn trọc suốt từ nãy đến giờ, mỗi lần nhắm mắt, cảm giác bất an cứ vậy lại bao trùm lấy cô.
Sợ hãi. Đây là cảm giác mà Diệp Liên Tuyết không cho phép bản thân mình mắc phải. Với cô, sợ hãi chính là đầu hàng. Nhưng bây giờ cô lại đang sợ hãi, cực kì sợ hãi.
Dòng tin nhắn kia cứ như một quả bom hẹn giờ treo lủng lẳng trên đầu cô, giống như đòi mạng, viễn cảnh u tối giống như bảy năm về trước lại sắp sửa được tái hiện lại. Cô ngồi dậy, thất thần, cô vớ lấy điện thoại, đã ba giờ sáng rồi.
Hôm qua, cũng vào lúc này, cô cảm từ bất an trong mơ tỉnh giấc, và rồi Quách Thừa Tuyên đã xoa dịu cô. Hôm nay cô ở ký túc xá một mình, lại bất an nhưng chẳng còn cách nào xoa dịu được nữa.