Trở về nhà khi trời vừa chập tối. Diệp Liên Tuyết mở điện sáng cả căn nhà, cô nghĩ mình nên duy trì thói quen này, bù đắp lại phần nào đấy cái tật lúc nào cũng để nhà tối đen của Quách Thừa Tuyên.
Hắn chưa về, mặc dù đã qua giờ tan tầm khá lâu rồi. Cô cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì sai cả. Mấy ngày hôm nay hắn thực sự bận rộn, hết chuyện này đến chuyện kia xảy đến, cô muốn hắn không quan tâm đến thì cái tên này cũng cứ hết mực muốn xen vào. Bây giờ hắn buộc phải ôm nhiều chuyện về mình như thế, chắc chắn hôm nay sẽ tăng ca rồi.
Diệp Liên Tuyết tắm rửa rồi đi vào nhà bếp. Cô mở tủ lạnh, bên trong tối giản đến mức kì cục. Vốn muốn báo đáp hắn bằng một bữa cơm nhưng nhìn cái nơi thiếu thốn này xem. Cô thở dài. Thôi thì đành ra cửa hàng một chuyến vậy.
Khu nhà ở của Quách Thừa Tuyên là khu căn hộ hạng sang bậc nhất thành phố này, thế nên không quá khó để tìm kiếm một siêu thị. Diệp Liên Tuyết lựa một vài món đồ, định bụng tối nay sẽ nấu cơm.
“Em thực sự đã chuẩn bị tốt cho cuộc sống hôn nhân rồi sao?”
Cô đang lựa bắp cải, trên người mặc một chiếc áo khoác có mũ rộng rãi vừa vặn che đi khuôn mặt. Và rồi có người đang đứng cạnh cô, cũng vờ như đang lựa bắp cải và bắt chuyện.
Diệp Liên Tuyết sững người khi nghe thấy giọng nói gần trong gang tấc đó, cô cực kì máy móc quay sang. Người đàn ông kia vẫn cực kì tự nhiên lựa bắp cải ở trên quầy, khi ánh mắt người đó chạm phải ánh mắt của cô, một nụ cười nhẹ nhàng nở. Nhưng Diệp Liên Tuyết lại cảm thấy ớn lạnh.
Cô vội cúi đầu, toan định rời khỏi đó nhưng người kia nhanh hơn đã giữ tay cô lại. Một số người nhìn về phía này bằng ánh mắt cực kì hiếu kì, Diệp Liên Tuyết cũng không thể làm lớn chuyện đến mức cố gắng giằng ra rồi bỏ chạy. Nhưng cô phát ghê sợ cái khuôn mặt đang cười như có như không kia của Mạc Tử Duy.
“Sao lại bỏ chạy? Chẳng phải từ trước đến nay em đều luôn tự tin dẫu có rơi vào tình huống nào hay sao?”
Cô gỡ tay Mạc Tử Duy đang nắm lấy cổ tay mình ra, cảm giác khó chịu lan tràn. Cô đang bài xích người đàn ông này, cực kì bài xích, cực kì phản đối. Gã ta cũng không làm khó cô, vội buông cô ra ngay trước khi mọi chuyện dần trở nên khó xử.
“Thật bất ngờ khi nhìn thấy em cùng một người đàn ông chung sống, hơn nữa còn rất vui vẻ nữa. Bảy năm rồi, tôi vẫn nhớ em, tệ thật!”
Diệp Liên Tuyết nhìn gã, ánh mắt dâng tràn sự kinh tởm không giấu diếm một chút gì. Người này dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt cô, dùng những lời lẽ không có cách nào nuốt trôi được để nói với cô. Thực sự cô rất muốn bỏ chạy khỏi đây, nhưng cô sợ rằng gã ta sẽ bám theo mình.
Cô không nói được, bây giờ cô đang tự cảm thấy điều này thật tệ hại biết bao nhiêu. Giữa nơi đông đúc người như thế này, cô muốn hét lên để cầu cứu rằng tên trước mặt mình là một kẻ bệnh hoạn. nhưng cô không làm được. Cô cứ đứng ở đó, nhìn gã, đem toàn bộ sự chán ghét đến vô cùng cực, qua ánh mắt, gửi đến gã.
Trong lúc cô nghĩ mình sẽ đứng đây đến chết thì thật sự may mắn làm sao, Quách Thừa Tuyên xuất hiện. Hắn đem dáng vẻ lạnh lùng, tiêu sái bước đến bên cạnh cô, không cần nói nhiều lời, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo cô kéo về phía mình, ánh mắt cực kì sắc bén nhìn Mạc Tử Duy.
Diệp Liên Tuyết lúc này đã cảm tạ trời phật biết bao nhiêu khi Quách Thừa Tuyên thực sự xuất hiện đúng lúc như thế này. Chắc hẳn là hắn đã đọc được mẩu giấy nhắn mà cô đã để lại trên bàn rằng mình sẽ đi siêu thị nên mới xuống đây tìm. Phải rồi! Đây là vùng an toàn của cô, là nơi duy nhất cô có thể dựa dẫm, thật tốt đẹp biết bao nhiêu.
“Xin lỗi cậu đây, vợ tôi không biết đã đắc tội gì với cậu, tôi xin phép thay cô ấy xin lỗi. Cũng đến giờ cơm rồi, tôi có thể đưa vợ tôi về rồi chứ? Nếu cậu còn có điều gì còn cảm thấy khuất mắc thì cứ liên hệ đến tôi theo địa chỉ này, tôi sẽ giải quyết chuyện với cậu. Được chứ?”
Cái danh xưng “vợ tôi” thốt ra từ trong miệng hắn kì thực chẳng có lấy một chút gượng gạo nào khiến cho cả Diệp Liên Tuyết lẫn Mạc Tử Duy cũng phải lấy làm bất ngờ. Nhưng thực tình thì Diệp Liên Tuyết cũng không khỏi rung động khi nghe thấy điều này từ hắn.
Hắn lấy danh thiếp đặt vào trong xe đẩy hàng của Mạc Tử Duy, lại chẳng nói thêm lời nào, trực tiếp kéo tay cô đi thẳng. Không ít người hiếu kì nhìn về phía này, ai nấy cũng đều trầm trồ vì hai người đàn ông tiêu sái đang cố tranh giành một cô gái bí ẩn như Diệp Liên Tuyết. Thật tình! Đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra. Được hai chàng trai điển trai phong độ như thế tranh giành thì hẳn cô phải là cô gái tuyệt với và xinh đẹp lắm nhỉ?
Về đến nhà, khí đó Quách Thừa Tuyên mới thực sự buông tay Diệp Liên Tuyết ra, kì thực vừa rồi hắn đã thực sự rất căng thẳng. Hắn có cảm tưởng cứ như nếu hắn buông tay cô ra một khắc thì cái tên đó ngay lập tức sẽ đến và đem cô đi mất vậy. Cũng giống như lúc hắn nhìn thấy cô đứng ngây ngốc ra ở siêu thị nhìn cái tên đó mà chẳng biết đường trốn tránh, khi đấy hắn đã rất xót xa.
Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy sự mệt mỏi của Quách Thừa Tuyên, không hiểu sao Diệp Liên Tuyết có chút áy náy. Hẳn là hắn đã phải lo lắng lắm khi đến siêu thị tìm cô, sau khi mệt mỏi từ công ty tan làm về nhà.
“Tôi sẽ làm bữa tối… anh hẳn là chưa ăn tối ở bên ngoài đâu nhỉ?”
“Ừm, em cứ làm đi.”
Hắn nhắm mắt dưỡng thần, Diệp Liên Tuyết cũng chẳng nghĩ ngợi gì, bắt tay vào bếp làm cơm. Thi thoảng cô vẫn đánh mắt ra sofa, chỉ thấy hắn vẫn như vậy mãi, có lẽ hắn thực sự cần được nghỉ ngơi.
Ngày hôm nay Mạc Tử Duy công khai tìm đến cô, như một sự tuyên chiến sau hai chiếc tin nhắn không có phản hồi kia. Điều này cũng khiến cho Diệp Liên Tuyết không khỏi đề phòng, lần một rồi cũng sẽ có lần hai, gã ta có thể theo dõi nhất cử nhất động của cô, biết được cô đến siêu thị để mua đồ thì chắc chắn không phải là người tầm thường. Cô thở phào một hơi, thật may vì có Quách Thừa Tuyên.
Bên eo đột nhiên siết chặt. Diệp Liên Tuyết bàng hoàng khi nhìn thấy Quách Thừa Tuyên tự lúc nào đã tiến đến đằng sau lưng cô, không một tiếng động, cũng không nói một lời nào, cứ vậy mà ôm lấy khi cô đang nấu nướng. Hắn gục đầu vào hõm vai cô, một cảm giác ngứa ngáy khó tả dâng lên khiến cho Diệp Liên Tuyết cảm thấy ngượng ngùng. Cảm giác này kì lạ lắm! Nó là cảm giác cô chưa từng trải qua một lần nào trong đời.
“Về sau đừng rời khỏi tầm mắt của tôi được không? Tôi thực sự rất sợ, A Tuyết, tôi sợ gã đó sẽ bắt em đi.”
Nếu như ngày trước hắn cứ sợ sệt rằng cô dính đến chuyện gì không hay thì sẽ gây ảnh hưởng đến thanh danh của Quách gia thì nay hắn lại có nỗi sợ lớn hơn chính là sợ cô gặp phải chuyện gì không hay. Hắn không biết loại thay đổi này rốt cuộc hình thành từ lúc nào nhưng hiện tại hắn biết rằng hắn thực sự không muốn mất cô một chút nào.
“Tôi chỉ muốn làm một bữa cơm cho anh mà thôi. Tủ lạnh không có đồ ăn, tôi buộc phải đi siêu thị…”
“Về sau em cần thứ gì cứ việc nói với tôi. Đừng nghĩ rằng tôi đang giam lỏng em nhưng em thực sự không được rời khỏi nơi này, A Tuyết. Tôi chỉ có thể tin tưởng khi em cùng ra ngoài với Kỷ Thương hay Phong Dã Thiệu mà thôi. Thứ lỗi cho tôi nhưng tôi không thể nào để em tự do được đến khi chuyện này kết thúc. Em cũng thấy rồi đó, nguy hiểm ở khắp mọi nơi xung quanh em.”
Cô đã hiểu được những gì Quách Thừa Tuyên trăn trở. Hắn vốn có thể bá đạo cưỡng ép cô ở lại đây, trong lồng giam sơn son thếp vàng của hắn nhưng hắn không làm như thế. Hắn cầu xin cô, bằng thứ ngữ khí dịu dàng nhất có thể vì hắn không muốn bức ép cô. Hắn đã thay đổi đến như thế đó chỉ để cô có thể chấp thuận hắn. Vậy cô còn trăn trở gì về hắn nữa đây?