“Ngày hôm qua A Tuyết đã đến gặp cái tên kia rồi sao?”
Trong văn phòng của Quách Thừa Tuyên ở tầng cao nhất của tòa nhà Quách thị, Kỷ Thương đang ngồi trên sofa, khí thế cực kì tự nhiên giống như đang tán gẫu cùng một người bạn lâu năm.
Thư ký mang theo trà nước vào, khẽ đánh mắt nhìn người đàn ông với khí chất học thức uyên thâm tỏa sáng đang ngồi ở đấy, không nhịn được cảm thán thầm mấy câu trong lòng. Đúng là người làm giáo sư sẽ có phong thái cực kì khác biệt, thực sự chính là hào quang không một ai có thể sánh bằng.
Quách Thừa Tuyên đợi thư ký rời đi rồi mới cẩn thận rót trà vào trong tách, có chút nhún nhường người đàn ông đang ngồi ở đây. Hắn nghĩ dù sao thì Kỷ Thương cũng sẽ trở thành anh vợ của hắn trong một tương lai gần nhất thế nên hắn cũng chẳng cần phải đề phòng hay suy nghĩ lăn tăn về anh ta làm cái gì. Hơn nữa cũng nên có chút nhượng bộ nếu không về sau cái chức “em rể” của giáo sư này cũng sẽ không có dễ làm.
“Cái tên đó rất thông minh, gã ta không cho cô ấy mang theo tôi hay anh, còn lại bất kì ai cũng được. Có vẻ như người đó cũng biết sợ sệt trước thế lực của chúng ta.”
Kỷ Thương bưng tách trà nóng còn hơi khói nghi ngút, chầm chậm thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm, để vị trà thơm mang hậu vị nhẫn nhẫn tan trong miệng: “Vẫn như ngày trước, chỉ là một con chuột nhắt thích học đòi làm đại vương.” Gượm một chút, anh lại hỏi: “Ngày hôm qua ai cùng A Tuyết đến đó? Chắc cũng phải là bậc tinh anh nhỉ? Có vậy thì Quách tổng đây mới có thể để cho A Tuyết đến đó chứ.”
Quách Thừa Tuyên cười. Nói Kỷ Thương thông minh sáng suốt nhất trong những người mà hắn từng gặp quả thực là không có sai. Trừ bỏ việc hắn vẫn cứ đau đáu nghi ngờ rằng anh có phải là Thánh thủ hay không thì chí ít, người đàn ông này vẫn luôn khiến cho hắn cực kì thưởng thức.
Đúng thật là được hợp tác cùng với những người có đầu óc, tâm cơ rõ ràng cùng với ý tử thể hiện hẳn hoi ra như Kỷ Thương thực sự khiến cho hắn thoải mái hơn nhiều.
“Hôm qua Phó Duật đã đi cùng với cô ấy. Anh yên tâm đi, không chỉ riêng là ở thành phố này đâu, Mạc Tử Duy nếu như có hẹn ở bất kể nơi nào thì Phó Duật cũng sẽ là người bảo vệ an nguy cho cô ấy một cách an toàn tuyệt đối nhất.”
Kỷ Thương có chút sửng sốt: “Phó Duật có phải là thiếu gia độc nhất của Phó gia trong truyền thuyết đó hay không? Anh ta sẵn sàng ra mặt vì A Tuyết ư?”
Ở thành phố này nhắc đến Phó Duật chỉ có một cái tên duy nhất sẽ hiện lên mà không cần phải lăn tăn suy nghĩ làm gì cho mệt. Phó Duật và nhà họ Phó chính là gia tộc quyền uy trong truyền thuyết, là một gia tộc tuy lớn nhưng không bận tâm mấy về những mối quan hệ xã giao hay thân thuộc. Mà người duy nhất mà đệ nhất thiếu gia nhà họ Phó có quan hệ qua lại chắc chỉ có mỗi mình Quách Thừa Tuyên mà thôi.
Nhìn kha khá người cứ tỏ ra sùng bái và thần thánh hóa Phó Duật, đôi khi Quách Thừa Tuyên khi suy nghĩ đến cũng cảm thấy có chút buồn cười. Ở ngoài đường cái tên họ Phó kia là thiếu gia được ai ai cũng mến mộ, nhưng mấy ai biết cái tên đó thật sự chỉ là một tên ngớ ngẩn, dễ dụ đâu. Hoặc cũng có khi là Phó Duật chỉ dễ dụ khi người đó là Quách Thừa Tuyên.
“Phó Duật cũng khá thân thiết với A Tuyết thế nên chuyện ngày hôm qua cũng chẳng tính là nhờ vả gì. Cái tên đó chỉ cần có thể đi theo nghe bát quái thì cái giá nào cậu ta cũng sẽ đồng ý mà thôi.”
Diệp Liên Tuyết thân thiết với Phó Duật, đây là điều mà cô chưa từng nói ra với ai bao giờ kể cả anh. Kỷ Thương có chút bất ngờ nhưng cũng vui vẻ, chẳng nghĩ ngợi gì. Xem ra là anh đã quá lo lắng cô sẽ không hòa nhập được với cuộc sống của giới thượng lưu rồi.
“Ban đầu tôi cứ nghĩ nếu như chỉ có tôi và Quách tổng bảo vệ A Tuyết thì cái tên Mạc Tử Duy kia sẽ biết cách loại trừ chúng ta ra. Nhưng mà bây giờ đến cả Phó thiếu gia cũng chen chân vào chuyện này thì tôi yên tâm hẳn rồi, đúng thật là Quách tổng luôn có những bước đi khiến cho người ta phải cảm thấy ngả mũ thán phục.” - Kỷ Thương mỉm cười, anh cũng dần có thiện cảm hơn với cái người đàn ông này rồi, nhất là khi những chuyện mà hắn làm cho em gái của anh luôn luôn tốt đẹp một cách đặc biệt.
“A Tuyết vẫn ở nhà sao? Con bé có được tự do ra ngoài chưa nhỉ?” - Kỷ Thương lại hỏi, đương nhiên anh cũng biết được rằng Quách Thừa Tuyên từng vì an nguy của Diệp Liên Tuyết mà bắt cô ở nhà.
“Cái này thì tôi cũng không có cản đâu. Anh cũng biết là đâu phải cứ muốn là cô ấy sẽ nghe. Thời gian đó bởi vì lo lắng cho an nguy của cô ấy nên tôi mới muốn cô ấy ở nhà mà thôi, cô ấy có đi đâu tôi cũng không có cản được. Nhưng mà chắc là cô ấy cũng chẳng muốn đi đâu đâu, tôi nghĩ vậy.”
Diệp Liên Tuyết thường rất ít khi ra ngoài, cô chính là một kiểu người thích cuộc sống tự do một mình thoải mái ở trong nhà điển hình. Quách Thừa Tuyên cũng chẳng có mấy phản đối chuyện này, càng tốt chứ sao, hắn cũng chẳng muốn cô đi ra ngoài mấy vì cái tên điên khùng kia cũng chẳng có nói là sẽ dừng lại.
Kỷ Thương mỉm cười không nói gì. Cuộc sống giữa hai người họ xem ra là hòa hợp hơn anh tưởng. Đương nhiên là Diệp Liên Tuyết chưa bao giờ kể với anh về những chuyện riêng tư như thế này của cô đâu nhưng mà khi anh cảm nhận được nó qua ánh mắt có chút dịu dàng kia của Quách Thừa Tuyên thì kể ra chuyện này cũng vui phết. Chí ít thì anh biết được em gái của anh đang có một cuộc sống tốt, xem như là một sự bù đắp vào cho quá khứ không được mấy suôn sẻ của cô.
“Tối qua tôi có đề xuất với A Tuyết chuyện đến bệnh viện để làm việc. Dù sao thì chuyện lần trước cô ấy cứu em họ của tôi cũng đủ để cho rất nhiều người thấy được năng lực nghiệp vụ của cô ấy thực sự rất cao. Nhưng có vẻ như cô ấy vẫn muốn tập trung vào việc học trước mắt nhỉ? A Tuyết nói rằng bởi vì anh và giáo sư Phong đều là giáo sư thế nên việc vượt qua hai anh chính là điều mà cô ấy muốn trước tiên đã.”
Quách Thừa Tuyên chỉ lơ đễnh bộc bạch ra một câu chuyện thường nhật bình thường nhưng Kỷ Thương lại đối với chuyện này có chút dậy sóng. Không ngờ là nhanh đến như vậy Quách Thừa Tuyên đã đưa ra đề xuất việc Diệp Liên Tuyết nên đến bệnh viện làm việc đi. Anh chỉ cười, cố gắng giữ cho tinh thần của bản thân bình ổn nhất hết sức có thể, không để cho Quách Thừa Tuyên phát giác ra bất kì điều gì lạ lùng.
“Có chuyện này sao? Tôi cũng từng đề xuất với em ấy như thế đó nhưng con bé này cứng đầu chẳng chịu. Tôi cũng không biết sao nữa nhưng hóa ra là lại âm thầm lấy tôi và A Thiệu ra làm thước đo. Haiz, điều này khiến cho người làm anh trai như tôi có chút vui mừng nhưng cũng lo sợ lắm ấy nhỉ? Sợ một ngày để em gái mình vượt mặt mình thì có vẻ vang gì đâu đúng không Quách tổng?”
Quách Thừa Tuyên cười lớn trước câu bông đùa nhạt thếch của Kỷ Thương. Anh cũng cười, chậm rãi uống nốt ngụm trà trong tách.
Anh đang nói dối, một lời nói dối mà anh cảm thấy là nó đang khá vụng về. Nhưng sẽ không đâu nhỉ? Việc Quách Thừa Tuyên nghi ngờ thân phận của Diệp Liên Tuyết sẽ không có đâu.