Trước ngày diễn ra phiên tòa xét xử Bạch Ly tầm một tuần, Lục Nghị Thành bỗng dưng thấy Quách gia rút lại đơn kiện cô ta. Cụ thể là mẹ con Quách Tuệ Lâm đã rút đi đơn kiện, không còn kiện tụng Bạch Ly về tội cố ý giết người nữa. Điều này ít nhiều khiến cho Lục Nghị Thành cảm thấy đau đầu mãi không thôi.
Anh ta đã soạn ra sẵn một kịch bản chẳng có lấy một chút sơ hở nào để phen này một bước tiễn cái cô họ Bạch đầy trơ trẽn kia thẳng vào nhà tù ít nhất là năm năm nhưng bây giờ người của Quách gia lại âm thầm rút đi đơn kiện. Nếu ra tòa lần này chỉ vì tội năm lần bảy lượt phỉ báng, gây tổn hại đến nhân phẩm và tinh thần của Diệp Liên Tuyết thì cái cô Bạch Ly kia có còn tội gì nữa đâu chứ?
Cái mà Lục Nghị Thành và Kỷ Thương muốn chính là đẩy Bạch Ly vào tù nhưng xem ra lần này không được rồi. Anh đỡ trán, nhìn tờ đơn bãi kiện của Quách Tuệ Lâm gửi đến, đau đầu không thôi.
“Anh à, bên phía Quách gia rút đơn kiện rồi, bây giờ chuyện của cái cô Bạch Ly kia đang dần không đi theo chiều hướng như chúng ta muốn nữa.”
Bên kia, Kỷ Thương cũng một phen bất ngờ. Vừa mới hôm trước đây anh gợi nó lại trước mặt Quách Thừa Tuyên để hắn nhớ, vậy đây là điều mà hắn đã làm sao? Đối với cái người năm lần bảy lượt muốn hại Diệp Liên Tuyết mà chẳng màng đến tính mạng của người khác.
“Hừ! Bây giờ nếu không có đơn kiện đó thì cô ta phải chịu mức án cao nhất là bao nhiêu?” - Kỷ Thương hỏi lại, chính anh cũng không ngờ rằng chuyện tưởng chừng như đang đi theo đúng chiều hướng mà anh cùng với Lục Nghị Thành đã dày công tính toán bây giờ lại bị thành ra như thế này. Anh thực sự không thể nào ngồi yên được nữa.
Lục Nghị Thành xem xét lại toàn bộ những tội danh đã được kể lên, không bao gồm cái tội cố ý giết người của Bạch Ly, lẩm nhẩm rồi lại thở dài một hơi, nói vào trong điện thoại: “Chỉ bồi thường thiệt hại cho nạn nhân, không có phạt tù được.”
Toàn bộ những việc mà Bạch Ly làm tuy lớn nhưng động cơ của cô ta lại cực kì sơ sài, chẳng đủ để kết thành tội danh có thể khiến cho cô ta phải chịu cảnh tù tội. Lục Nghị Thành có là một luật sư giỏi đi chăng nữa bây giờ tất cả những gì có thể bới móc anh cũng đã bới móc ra toàn bộ để tăng tuyệt tối mức án của Bạch Ly rồi. Nhưng nó tuyệt nhiên chẳng cao đến mức khiến cho anh hài lòng.
Bên kia, Kỷ Thương nghe xong điều này cũng thở hắt ra một hơi. Chuyện đã đến nước này rồi thì anh cũng nên hỏi qua Quách Thừa Tuyên một tiếng vì lý do tại sao Quách gia lại vô duyên vô cớ đơn phương rút đơn kiện. Rốt cuộc là có ẩn tình gì ở đây?
“Em vất vả rồi. Cứ nghỉ ngơi rồi chuẩn bị thật tốt đi, anh nghĩ là mình nên nói chuyện với cái tên Quách Thừa Tuyên kia một lần, anh không tin là tên đó dám hai mặt với anh.”
“Anh, anh đang hợp tác với cái tên đó sao? Em thấy gã đó chẳng có chút gì đáng tin để chúng ta giao A Tuyết cho hắn cả.”
Ngay từ đầu đến giờ Lục Nghị Thành vẫn luôn luôn giữ vững thành kiến của mình đối với Quách Thừa Tuyên. Anh cũng giống như Phong Dã Thiệu và Kỷ Thương, thực sự không muốn đứa em gái duy nhất là Diệp Liên Tuyết phải chịu thêm bất cứ một tổn thương gì nữa. Huống hồ gì đối tượng kết hôn của cô lại là một kẻ nguy hiểm bậc nhất thành phố này, để mà lo lắng thì anh nghĩ nó chẳng có thừa thãi chút nào đâu.
“Dạo gần đây có một số việc mà anh buộc phải hợp tác với Quách Thừa Tuyên. Với lại em cũng biết là anh và A Thiệu cũng đang làm bác sĩ và giảng viên tại bệnh viện và học viện của hắn mà. A Tuyết cũng đang theo học tại học viện đấy thế nên bọn anh chẳng còn cách nào khác phải bám lấy nơi này thôi. Nhưng mà anh không nghĩ Quách Thừa Tuyên là một kẻ dám lừa gạt lòng tin của người khác, huống gì thời gian gần đây A Tuyết đã bắt đầu mở lòng ra với hắn ta.”
Lục Nghị Thành tròn mắt. Dạo gần đây anh vừa làm việc với cường độ cao, vừa phải lo lắng thụ lý vụ việc của Bạch Ly, đến cả thời gian hỏi thăm Diệp Liên Tuyết cũng không có, vậy mà cô đã mở lòng với cái tên Quách Thừa Tuyên đó rồi sao?
Để mà khiến một người như Diệp Liên Tuyết có thể mở lòng ra tin tưởng mình thì Lục Nghị Thành cảm thấy cái tên Quách Thừa Tuyên đó đúng thật là rất cao tay rồi.
“Dù sao thì cả anh, anh Thiệu và A Tuyết cũng nên thật cẩn thận. Em không tin là cái tên Quách Thừa Tuyên đó chỉ âm thầm đối tốt với mọi người mà chẳng cần đòi hỏi cái gì.”
“Anh biết rồi. Những việc còn lại phiền em nhé! Vất vả cho em nhiều rồi!”
Từ ngày Lục Nghị Thành rời khỏi sư môn, Kỷ Thương chưa bao giờ liên lạc lại với anh ấy, cả Phong Dã Thiệu cũng vậy. Anh biết rằng người duy nhất còn giữ liên lạc với tất cả mọi người sau khi anh em bọn họ tan đàn xẻ nghé chỉ có duy nhất một mình Diệp Liên Tuyết mà thôi. Cô là đứa em gái mà bọn họ yêu thương nhất, dốc hết tình cảm và tính mạng mình ra để bảo vệ. Cũng chính vì cô, bọn họ từ những người tưởng như đã sớm cắt đứt liên lạc với nhau lại một lần nữa gạt bỏ đi những thành kiến không đáng có trong lòng mình về người kia để cùng kết hợp, vì cô mà dốc hết tâm sức.
Anh không nghĩ rằng nếu như không có cô, anh và Lục Nghị Thành sẽ lại có một ngày thân thiết cùng với nhau hệt như những ngày còn bé. Diệp Liên Tuyết chính là cầu nối duy nhất mang sức mạnh hàn gắn giữa bọn họ, cô là mục đích và lý tưởng sống của bọn họ. Thế nên cho dù có chết hay phải dốc cạn toàn bộ những gì bọn họ có để bảo vệ cô, bọn họ cũng bằng lòng.
Diệp Liên Tuyết tranh thủ xem qua hồ sơ bệnh án trong lúc rảnh rỗi, về bệnh án của Quách Nguyên, kì thực thời gian vừa rồi cô vẫn đang ngâm cứu. Đây không phải là một căn bệnh hiếm gặp. cô đã từng một lần gặp qua nhưng thực sự để mà nói thì nó cần nhiều hơn một bộ não thiên tài của cô.
Căn bệnh này nếu muốn được dứt điểm, cô nghĩ rằng mình cần phải gặp một người. Nhưng nếu bây giờ cô rời đi, không biết là cô phải nói với Quách Thừa Tuyên về chuyện này như thế nào nữa. Và thời gian này cũng chưa phải là thời gian để rời đi. Diệp Liên Tuyết nhẩm lại ngày phải nộp báo cáo lên trên, cô nghĩ rằng mình cũng nên đàm phán qua một chút với Kỷ Thương nữa. Nếu là để chữa trị bệnh cho Quách Nguyên thì Kỷ Thương mới là người cần phải đi mới được.
Tuần tới sẽ là ngày diễn ra phiên tòa xét xử Bạch Ly, cô vừa trông đợi nhưng cũng vừa có chút chẳng chờ mong gì. Cô chán ngán việc phải nhìn thấy cái khuôn mặt bất nhân đó, nhưng kì thực cô cũng tò mò rất muốn xem xem Bạch Ly phải trả ra cái giá đắt như thế nào.
“Tránh xa Quách Thừa Tuyên ra đi, hắn ta không đáng để em phải bám lấy đâu.”
Bạch Ly nhíu mày nhìn dòng tin nhắn vừa được gửi đến. Cái tên Mạc Tử Duy này vẫn còn muốn chơi trò cù nhây với cô à? Sao cứ như âm hồn bất tán bám lấy cô mãi mà chẳng buông như thế này chứ?
Cô mặc kệ gã, trực tiếp ném cái số điện thoại kia vào trong danh sách chặn, vĩnh viễn cũng không có ngày mở nó lại đâu.
Nhưng tin nhắn vừa rồi gã gửi đến có ý gì nhỉ? Diệp Liên Tuyết không ngừng nghĩ ngợi về nó và cô thực sự muốn biết Mạc Tử Duy lần này muốn xen vào chuyện giữa cô và Quách Thừa Tuyên rốt cuộc là có ẩn ý gì hay không.
Thích
Theo dõi
Quà
Vote
16
431
2097
25
Bình luận nổi bật
Tổng số 0 câu trả lời
Không có bình luận nào
Viết bình luận