Hôn Nhân Ép Buộc: Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài

Chương 142: Chuyện sớm muộn




“Anh đã từng trải qua chuyện này với bao nhiêu cô gái?”
Một câu hỏi hết sức ngớ ngẩn mà Diệp Liên Tuyết nghĩ rằng mình đang không hỏi vào đúng thời điểm này. Cô dùng kí hiệu tay để nói chuyện với hắn, cũng có chút ngập ngừng, run run.
Những tưởng rằng hắn sẽ giận, nhưng không ngờ Quách Thừa Tuyên chỉ có chút ngỡ ngàng, sau đấy hắn chỉ dịu dàng nắm lấy tay cô, lại đưa nó lên môi rồi hôn lấy. Diệp Liên Tuyết cảm thấy tay mình trong buổi tối hôm nay bị hắn hôn nhiều ơi là nhiều rồi, nhưng sự dịu dàng này thật sự khiến cho cô tham lam mà muốn lấy.
Câu hỏi này chỉ là thắc mắc, cô nghĩ rằng mình cũng có quyền được biết thôi, và hắn không trả lời cũng được. Nhưng phản ứng này của hắn là sao đây? Hắn không giận, cũng không có bày ra bất kì biểu tình gì dư thừa, hắn chỉ nhìn cô, ánh nhìn vẫn dịu dàng, khiến cho cô lại một lần nữa lạc trong ánh mắt nhu tình ấy.
“Em sẽ để ý sao?”
Câu hỏi này… Thực tình Diệp Liên Tuyết không hiểu ý nghĩa của nó. Cô sẽ để ý sao? Về việc người đàn ông của cô đã từng trải qua chuyện này với bao nhiêu cô gái? Diệp Liên Tuyết nghĩ về sự dịu dàng này của hắn nữa, cả ánh mắt quá đỗi thâm tình này… Ờm… Cô không thích hắn đem nó trao cho quá nhiều người đâu.
Cô cụp mắt xuống, chẳng nói gì thêm. Quách Thừa Tuyên dịu dàng vuốt lên tóc cô, nâng niu từng chút từng chút một. Biểu cảm này của cô thật sự khiến cho hắn rất hài lòng.
“Tôi đã từng trải qua chuyện này, đây là điều không tránh được bởi vì trước khi gặp em, tôi cũng đã là một người đàn ông ba mươi tuổi rồi. Nhưng em yên tâm đi vì tôi tuyệt đối không phải cái loại ngựa giống, mỗi đêm đều phải có người làm ấm giường đâu. Nhất là khi tôi biết mình sẽ kết hôn, tôi đã tự dặn bản thân mình ngoan ngoãn lại.”
Hắn hôn lên tóc cô, tất thảy sự dịu dàng đều dành trọn vào đây. Trong lòng Diệp Liên Tuyết giống như có cái gì đó vừa rung lên, xao xuyến không biết phải dùng cách gì để giãi bày.
“Gặp em đến nay đã là mấy tháng rồi nhỉ? Hừm… Nếu tôi nhớ không nhầm thì đã bảy tháng. Bảy tháng này tôi không hề đụng chạm đến người phụ nữ nào cả. Thế nên em có thể thương cho tôi hay không, cô bé?”
Từng lời nói càng về sau càng mang nhiều ý tứ ám muội. Hắn cố tình kề sát bên tai cô, thỏ thẻ vào trong đấy những lời tự tình mang đầy mật ngọt. Cảm giác gì đây? Nó thật lạ! Và Diệp Liên Tuyết cảm thấy cả người mình giống như đang nóng dần lên theo từng hơi thở hắn phả vào trong tai mình. Thật ngứa ngáy! Nhưng cũng thật sự dễ chịu! Cô có cảm giác cả người mình căng ra, trái tim đập nhanh liên hồi, và cả những xúc cảm thật lạ mà cô chẳng biết phải gọi tên nó là gì nữa.
Cô thừa nhận rằng bản thân mình có để ý khi biết Quách Thừa Tuyên đã từng cùng phụ nữ khác náo loạn. Đáng lo thật đấy nhỉ? Khi mà cô thích hắn nhiều hơn cả bản thân cô tưởng tượng nữa. Hắn chi phối cảm xúc của cô từ khi nào thế? Thật tệ!
“A Tuyết… Cho anh… Được không?”
Lời nỉ non này giống như có mang theo ma thuật, kề sát bên tai cô khiến cho cô giống như bị rơi vào một vũ trụ của sự trầm mê. Thanh âm của hắn nghe thật dễ chịu! Thật sự khiến cho cô không muốn thoát ra.
Hắn nâng cằm cô lên, để ánh mắt đẹp tuyệt vời của cô nhìn vào đôi mắt hắn, nơi mà hắn có thể đọc được suy nghĩ của cô. Diệp Liên Tuyết cụp mắt, cô xoay người, ôm lấy hắn, vùi cả người mình vào trong lòng hắn, giống như là một sự chấp thuận, trong im lặng.
Quách Thừa Tuyên hôn nhẹ lên trán cô, sau đấy hắn rời khỏi người cô, ngay lập tức phủ lên trên người cô. Áo choàng tắm bị lật mở từ lâu, nửa thân trên hắn lồ lộ ra trước mắt. Diệp Liên Tuyết mơ màng nhìn hắn, nhìn thấy thân thể nam tính tráng kiện kia đang ở trên người mình, tuyệt đẹp. Người đàn ông này sinh ra đã có hết tất thảy mọi thứ, tốt thật, và hắn là người đàn ông của cô.
“Đêm nay anh sẽ làm cho em phải ghi nhớ anh…”
Mặc dù hắn tham muốn thân thể nữ nhân này biết bao nhiêu thế nhưng một chút lý trí còn sót lại của hắn vẫn điều khiến được hắn phải thật sự dịu dàng và chậm rãi. Hắn không muốn làm cho cô sợ, hắn thật sự chỉ muốn đêm nay sẽ là đêm khiến cho cô phải khắc ghi hắn mà thôi.
Một nụ hôn được hạ xuống, dịu dàng có dịu dàng nhưng mang nhiều sự nóng bỏng hơn trước. Diệp Liên Tuyết được hắn dắt đến một miền cảm xúc xa lạ, nơi mà cô cảm nhận được sự nóng bỏng cuồng nhiệt qua nụ hôn ướt át này của hắn. Cánh môi cô bị hắn ngậm lấy, dày vò đến chẳng có chút gì thương tiếc, lưỡi hắn cuốn lấy lưỡi cô, dè dặt dắt cô thoát khỏi vùng an toàn, tình nguyện đem cô đến một nơi khác của khoái cảm.
Thật nóng! Cô có cảm giác cả cơ thể mình như bị thiêu đốt bởi người đàn ông này. Nhưng cô không muốn cảm giác này dừng lại. Hắn rời môi cô, luyến tiếc ngắm nhìn đôi môi anh đào ngọt lịm ấy, và cả đôi mắt cô nữa, sương mù che đi thiên hà trong đôi mắt ấy nhưng hắn vẫn cảm thấy cô tuyệt vời biết bao. Nụ hôn hắn lại rơi xuống, nhưng lần này điểm đến lại là chiếc cần cổ trắng ngần của cô. Xúc cảm tuyệt vời từ làn da non mịn khiến cho hắn suýt nữa thì mất đi khống chế.
Hắn vùi đầu vào hõm cổ của cô, cắn lên làn da trắng ngần mấy đóa hồng mai nở rộ. Bàn tay hắn cuối cùng cũng đã phải đầu hàng trước sự cam chịu, bắt đầu tiến đến một vùng đầy đặn của cô, nằm lấy, cách một lớp áo, nhẹ nhàng xoa nắn.
Diệp Liên Tuyết cảm thấy trong đầu mình trắng xóa, những gì đang diễn ra khiến cho cô không có cách nào ngờ đến được, nhưng cơ thể cô càng lúc càng nóng lên, và cả sự đụng chạm này thật sự khiến cho cô dễ chịu khôn xiết.
“Argh… Anh thật sự không nhịn được…”
Quách Thừa Tuyên cắn răng. Hắn luồn tay vào áo cô, không có bất kì một chút cản trở nào, nhanh chóng nắm lấy ngực cô, lực đạo cũng dần mạnh mẽ thêm.
Đây là loại xúc cảm tuyệt vời nhất mà có lẽ hắn tửng được trải qua. Da thịt cô non mịn, trắng ngần giống như một nàng tiên, cả cơ thể cô mềm mại, mỗi chỗ đều có ma lực khiến cho hắn gần như muốn phát điên vì nó. Quách Thừa Tuyên vén áo cô lên, để cho nơi đầy đặn xinh đẹp kia lồ lộ ra trước mặt hắn.
“Đẹp quá!” - Hắn cảm thán. Nhưng cô lại nhanh chóng lấy tay che đi, tay còn lại che mắt hắn, gò má ửng đỏ, không biết là vì kích tình hay là vì ngượng ngùng nữa.
Hắn bật cười, bắt lấy tay cô đang che mắt mình, rồi lại bắt lấy bàn tay đang cố che chắn đôi đồi núi cao ngất kia đặt sang một bên: “Biết là em ngượng nhưng anh không nhịn được… Nơi này… Tuyệt quá!”
Hắn vùi đầu vào bầu ngực của cô, khi mà Diệp Liên Tuyết phải bất ngờ mở to mắt. Lạ quá… Tại sao cảm giác bị hắn hôn lên nơi xinh đẹp nhất của cô lại dễ chịu đến như thế này? Quách Thừa Tuyên tham lam hôn lên ngực cô, không chút nhân từ bỏ qua cho hai đỉnh núi cao ngất. Hắn thực sự không có cách nào khống chế được mình nữa rồi. Tất cả là tại cô quá mê người.
Diệp Liên Tuyết cắn chặt môi mình, những cảm xúc xa lạ ập đến khiến cho cô không còn suy nghĩ thêm được gì nữa cả. Cô đã đồng ý thuộc về người đàn ông này rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.