Tại một vùng ngoại ô ven biển của thành phố, Diệp Liên Tuyết dừng xe lại ở một công trường đang xây dựng. Có vẻ như nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu, không khí xung quanh cũng neo người, rùng rợn khó tả. Cô cởi bỏ nón bảo hiểm, nhìn công trường vắng vẻ, không có dấu hiệu có người.
Người gửi thư nặc danh đến cho cô cũng chỉ hẹn cô tối hôm nay ở chỗ này, không kèm theo bất kì thông tin liên lạc gì cũng như là danh tính, thế nên Diệp Liên Tuyết có đến đây kì thực cũng chỉ trong tình thế cực kì bị động. Cô đoán là mình chẳng nên đi vào trong đâu, cô không biết họ là ai, cũng không biết họ có tổng cộng bao nhiêu người, cho dù có thực sự nguy hiểm nhưng giờ phút này cô cũng nên lí trí cái đã.
Đã dám đâm đầu vào chỗ chết, cô cũng chỉ có mục đích muốn biết đối phương là ai và mục tiêu của họ là gì.
“Cô là Diệp Liên Tuyết?”
Một kẻ giống như côn đồ đang đứng ở trên lầu hai nhìn xuống dưới cô. Diệp Liên Tuyết khá dè chừng nhưng cũng gật đầu. Cô không có bất kì ấn tượng gì với người này, hẳn là gã ta chỉ là người được thuê đến đây thôi ha?
“Mau lên trên này đi, chủ nhân của tôi đang chờ đợi cô.”
Ra là như thế! Người này chỉ là tay sai mà thôi. Diệp Liên Tuyết mặc dù dè chừng nhưng vẫn theo như lời của gã côn đồ vừa rồi, đi theo một chiếc cầu thang xi măng, lên trên tầng hai.
Nơi này chỉ là một công trường thô bị bỏ hoang, mùi gạch, vữa trộn với mùi xi măng, cả mùi ẩm mốc xộc lên thành một thứ mùi hương khó ngửi. Nơi này không có đèn điện, chỉ có ánh đèn hắt lên từ đèn đường ngoài kia, càng khiến cho nó trở nên u tối, đáng sợ. Diệp Liên Tuyết vẫn cứ cảnh giác, mặc dù từ lúc cô đến đây, dường như chưa gặp bất kì người nào khác đứng canh chừng.
Cũng phải thôi. Một cô gái chân yếu tay mềm như cô thì cần gì phải canh chừng?
Một căn phòng trống không sạch sẽ đặt một chiếc ghế da đã sớm rách bươm lên vì cũ nát. Bên cạnh người đó có ba tên côn đồ đi theo, bao gồm cả cái gã vừa rồi đã trao đổi với cô. Diệp Liên Tuyết khẽ thở phào nhẹ nhõm đi một chút bởi vì vốn không có nhiều người hơn cô tưởng. Nhưng cô cũng đang cực kì hoang mang vì cái người được cho là “chủ nhân” kia thực sự không có một chút gì là quen mắt.
Một cô gái đang ngồi ở trên ghế sofa nhàn nhã hút thuốc, bên cạnh là hai ba tên côn đồ hung hăng. Cô ta nhìn Diệp Liên Tuyết, âm thầm đánh giá cô qua cái ánh mắt như ra đa dò xét khắp người cô. Buổi tối hôm nay ở cái nơi tồi tàn này nở rộ hai bông hoa xinh đẹp, một bông hoa mang màu sắc giết chóc, yêu nghiệt, bông hoa còn lại mang màu sắc thanh khiết nhưng cũng không kém phần bí ẩn, thật là một cuộc chiến ngang tài.
“Nghe bảo cô không thể nói chuyện được. Tôi đã chuẩn bị giấy bút cho cô ở đây rồi, chúng ta thong thả trò chuyện nhé!”
Cô gái kia lên tiếng trước, thanh âm có chút u tối nhưng cực kì dễ nghe, không khiến cho Diệp Liên Tuyết phải đề phòng quá nhiều. Nhưng ngược lại, cô chỉ cười, rồi dưới sự sững sờ của cô gái kia, từ từ cất tiếng.
“Không cần phí tâm sức vậy đâu… Nói chuyện với nhau như bình thường đi. Tôi muốn biết mục đích của các người khi tìm đến tôi là gì?”
Cô gái kia ngỡ ngàng: “Cô… không phải cô là người câm sao? Cô có thể nói chuyện được?”
Diệp Liên Tuyết cười khẩy. Cô nghĩ là cô cũng không cần giấu diếm cái chuyện này làm chi nữa đâu, cô đang cảm thấy phát ốm lên vì nó rồi. Và cô nghĩ đối với những loại người chỉ biết núp lùm ra lệnh như thế này cô cũng không cần phải giấu diếm con người mình làm chi. Kẻ đó nói rằng biết được thân phận của cô, như vậy cô cũng đâu cần phải giấu.
“Đây không phải là chuyện chính đâu. Mau nói đi, các người muốn gì ở tôi?”
“Cô hấp tấp quá rồi đó!” - Cô gái kia bật cười, đối với Diệp Liên Tuyết càng thêm mấy phần thưởng thức. Cô quá đỗi thú vị, một cô gái bình thường nhưng lại giả làm người câm, đến cả người vô can như cô ta cũng cảm thấy đây là một người thú vị.
“Tôi chỉ đến đây vì chuyện đó mà thôi.” - Diệp Liên Tuyết đá mấy hòn sỏi lăn dưới đất, chao ôi, nơi này gần biển, gió lạnh muốn chết đi được.
Cô gái kia đột nhiên đứng dậy, từ từ bước lại gần Diệp Liên Tuyết. Cô ta mỉm cười nhìn cô, không chút kiêng dè gì nhìn thẳng vào mắt cô, mặt đối mặt, không sợ hãi. Diệp Liên Tuyết âm trầm như nước, vừa tỏ ra lãnh đạm nhưng cũng vừa đề phòng. Cô không biết những người này là ai, thế nên mới càng phải đề phòng.
“Cô đang đụng phải một người rất có máu mặt đó cô gái!” - Người kia đột nhiên lên tiếng, khiến cho Diệp Liên Tuyết cũng phải nhíu mày,
“Cô đang nói người đứng sau cô sao?”
Cô gái kia nhún vai: “Đúng vậy! Nhưng bởi vì tôi khá thích cô cho nên tôi mới cảnh tỉnh cho cô trước. Tối nay chỉ là đòn phủ đầu mà thôi, cả cái tin tức được thả ra cho cô cũng chẳng có gì to tát. À… Cũng khá lớn đấy… Quách gia hủy hôn ước của cô với thiếu gia nhà đó rồi. Họ cho rằng những cái tin tức tràn lan trên mạng của cô khiến cho Quách gia bị mất mặt thế nên đã âm thầm hủy hôn. Cái này là điều mà tôi muốn nói với cô.”
Diệp Liên Tuyết bán tín bán nghi, nhưng cô gái này kì thực cũng không có vì điều gì mà nói dối cô cả. Chẳng lẽ Quách gia âm thầm hủy hôn ước thật? Khi mà Quách Thừa Tuyên đang không có ở đây, và cả cô cũng không hề hay biết.
Bỗng dưng cô nghĩ đến Bạch Ly. Cô ta dày công như vậy, cố tình bôi đen cô hết lần này đến lần khác, phải chăng đây là tính toán của cô ta? Nhưng lời cô gái này nói với cô rằng người đứng sau cô ta là một người rất có máu mặt, Bạch Ly càng không thể là người đó. Nhưng nếu như suy nghĩ lại, Diệp Liên Tuyết vẫn có căn cứ để cho rằng Bạch Ly cũng không phải không liên quan đến chuyện này.
“Người đứng sau cô hẳn không phải là tiểu thư nhà họ Bạch?” - Cô dò hỏi thử, cũng không có hy vọng người kia sẽ trả lời.
“Cô nghĩ cái cô gái đó có máu mặt đến thế á? Không! Cô ta cũng chỉ là một con tốt thí của người ta mà thôi. Cô ta bám vào một tên công tử, dùng mấy thủ đoạn tình cảm đê hèn để ép người đó làm theo ý mình thì làm gì có cửa để sai khiến tôi chứ? Nhưng người đứng sau tôi về sau cô cũng sẽ biết thôi, hừm, tôi chỉ có thể gợi ý cho cô bấy nhiêu đó. Tôi nói rồi, bởi vì tôi rất thích cô thế cho nên mới phá lệ. Bây giờ cô đi đi, chuyện tối nay đến đây thôi.”
Diệp Liên Tuyết có chút ngờ nghệch. Chuyện kết thúc rồi sao? Nhanh hơn cô tưởng tượng, nhưng cô cũng không có ý tứ muốn rời đi.
“Trong bức thư có nói trong tối nay tôi không đến thì sẽ có người tung ra thân phận thật của tôi, điều này là thật chứ?”
Cô gái kia cười lớn: “Cô thú vị nhiều hơn tôi tưởng luôn đó! Rốt cuộc cô vẫn còn có thân phận khác sao? Thế nên cô mới chạy đến nơi khỉ ho cò gáy như thế này chỉ vì một cái tin nặc danh như thế…”
Vốn biết đây chỉ là cái bẫy nhưng Diệp Liên Tuyết cũng chỉ cười: “Con người mà, khi không sống tốt ở thân phận này thì sống tốt ở thân phận khác chẳng hạn. Nhưng cũng cảm ơn cô vì đêm nay đã không biến nơi này thành một trận địa hay cái gì khác. Tôi đi đây!”
“Diệp Liên Tuyết!”
Cô gái kia gọi lại khi Diệp Liên Tuyết toan định bước xuống cầu thang để rời đi khiến cho cô cũng phải ngừng lại, nhìn cô ta.
“Chuyện tối nay cô nên cảm ơn đến một người, vì người đó nên tôi mới suy đi tính lại việc sẽ nhẹ tay với cô. Cô cũng trông thấy ba người đi bên cạnh tôi đây, họ được giao mệnh lệnh là sẽ ra tay với cô đấy. Nhưng người kia đã cầu xin tôi, cũng khiến cho tôi động lòng tha cho cô đó. Bây giờ cô mau đến nhà hàng N đi, cô tiểu thư họ Bạch kia lại sắp chơi trò bẩn với cô đấy!”
“Người đó là ai thế?” - Cô hỏi lại, có chút ngỡ ngàng vì sự thật này.
“Cô chỉ cần biết rằng người đó không có ý đồ xấu với cô là được. Thế nhé! Cô mau đi đi, đến nơi mà tôi nói, kẻo không kịp.”
Mặc dù không nhận được câu trả lời nhưng Diệp Liên Tuyết vẫn tin tưởng cô gái này, rời đi. Cô suy nghĩ mãi cũng không ra được người kia rốt cuộc là ai? Quách Thừa Tuyên sao? Không hẳn! Hắn sẽ không úp mở như thế này đâu. Hơn nữa cách hành xử này cũng không hề giống một chút gì với những người mà cô quen biết cả. Danh tính của người đấy là ai, Diệp Liên Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy mờ mịt.
Cô lái chiếc mô tô phân khối lớn lại lao như bay trong màn đêm, hướng về thành phố lấp lánh ánh đèn. Nhà hàng N sao? Có vẻ như đêm nay tránh được một trận chiến nhưng không tránh được trận còn lại rồi.