“Vậy sao Bạch tiểu thư?”
Bạch Ly sững người trước giọng nói này, một giọng nói đầy xa lạ nhưng lại cực kì khiến cho cô ta có cảm giác rợn người quen thuộc. Rốt cuộc là ai?
Cô ta quay ngoắt lại hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy Diệp Liên Tuyết đang uể oải tựa vai vào bức tường ngăn phòng ăn với cửa chính, ánh mắt nhìn cô ta vẫn cực kì lạnh lùng, còn mang ý khiêu khích. Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, không có mấy người biết được cô gái lạ đột nhiên xuất hiện tại chỗ này là ai, hầu như tất cả bọn họ đều đang khá bất ngờ, không biết có chuyện gì đang xảy ra.
“Cô… Cô… tại sao…?”
Bạch Ly bị dọa đến ngốc ra, đứng bần thần, đến nói năng cũng không rõ ràng nữa. Diệp Liên Tuyết vẫn chỉ nhìn cô ta, nụ cười chưa bao giờ tắt, khuôn mặt xinh đẹp, yêu nghiệt vào giờ phút này càng thêm chút sắc màu chết chóc. Tới ngày hôm nay, nhìn Bạch Ly phải đần mặt ra khi nhìn thấy cô, Diệp Liên Tuyết bỗng cảm thấy thời gian qua đúng thật là mình đã diễn kịch quá giỏi. Đọc 𝙩r𝗎yệ𝑛 hay, 𝙩r𝗎y cập 𝑛gay — ТrUⅿТr𝗎 yệ𝑛.V𝙽 —
“Tôi đang hỏi cô đó Bạch tiểu thư… Những lời cô vừa nói là thật sao?”
Tận mắt chứng kiến người con gái này đang cười nói với mình, không hiểu sao Bạch Ly lại có cảm giác lạnh hết cả sống lưng lên. Không phải là hôm nay Diệp Liên Tuyết vốn phải bị bọn xã hội đen đánh chết rồi sao? Tại sao cô còn đứng ở đây? Hơn nữa còn nói chuyện được nữa?
Bạch Ly cảm thấy da đầu mình tê rần… Rốt cuộc là tại sao? Cô ta cho rằng bản thân mình chắc là gặp ảo giác rồi, nhất định đây chỉ là ảo giác, Diệp Liên Tuyết là người câm điếc kia mà. Chắc chắn là cô ta gặp ma rồi, chắc chắn đây là Diệp Liên Tuyết dưới dạng hồn ma sau khi gặp đám xã hội đen kia về.
“Bạch tiểu thư… cô ấy là ai thế?” - Không ít người nhịn không nổi tò mò, quay sang hỏi Bạch Ly nhưng cô ta chỉ biết đứng ngốc ra đấy, hoàn toàn bất động giống như bị người ta cấm ngôn.
Diệp Liên Tuyết có chút chán nản. Cái cô Bạch Ly này thực sự định ngó lơ cô sao? Khi mà toàn bộ những ánh mắt hiếu kì kia suốt từ nãy đến giờ đều chỉ nhìn vào cô mà thôi. Cả cái người đàn ông đang đứng cạnh cô ta, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp kia nữa, có lẽ người đó là bạn của Quách Thừa Tuyên nhỉ?
Không đợi Bạch Ly nói gì, Diệp Liên Tuyết lại lên tiếng, cô coi như đây chính là đang chữa cháy cho mình. Ai bảo Bạch Ly không nể tình, hỏi chẳng chịu trả lời.
“Bữa tiệc này tối nay có mời Quách Thừa Tuyên đúng không nhỉ? Hôn phu của tôi hiện đang đi công tác ở nước ngoài rồi, thân là hôn thê của anh ấy, không biết ở nơi này tôi có được đón chào hay không?”
Không ít người tỏ ra kinh ngạc. Hóa ra đây chính là vị thiếu phu nhân của Quách gia trong truyền thuyết, hôn thê của Quách Thừa Tuyên. Nhưng cũng không hề có ai dám ho he ra tiếng nào, thôi đi, bọn họ vừa ngồi đây bàn luận về chuyện của Quách gia, không ngờ đều bị thiếu phu nhân nhà họ nghe được, bây giờ đến cái mặt cũng không biết nên giấu vào đâu nữa là.
“Thôi cái giọng điệu đó đi Diệp Liên Tuyết. Quách gia đã giải trừ hôn ước giữa cô và anh Thừa Tuyên rồi, cô đừng có mà dùng cái thân phận đó ở đây lên mặt nữa.”
Bạch Ly không nhịn được, cuối cùng cũng đã lên tiếng. Và điều này thật đúng như mong đợi của Diệp Liên Tuyết:
“Cô biết chuyện này sao? Ai nói với cô thế? Cô thông tin nhanh thật đấy, khi mà cả tôi và hôn phu của tôi đều không có biết chuyện.”
Bạch Ly bị hỏi ngược lại, nhất thời á khẩu, cô ta nhìn nụ cười cực kì chói mắt của Diệp Liên Tuyết, trong lòng ngập tràn lửa giận: “Thì ra bấy lâu nay cô vẫn đóng kịch để qua mắt nhiều người như vậy, cô giả vờ câm để lừa lấy tình thương của mọi người, để anh Thừa Tuyên phải thương hại cô. Diệp Liên Tuyết, cô đúng là cái đồ rắn độc!”
Nhìn thấy Bạch Ly bắt đầu luống cuống, phát ngôn cũng dần không rõ ràng nữa, Diệp Liên Tuyết cũng chẳng có như ngày xưa, thương hại cô ta. Bạch Ly có liên quan đến cái người đang âm mưu đứng sau mọi chuyện, muốn trừ khử cô thì cô cũng chẳng cần phải nhân nhượng cô ta làm cái gì. Không đẩy được cô ta vào tù chính là sai sót lớn nhất của Diệp Liên Tuyết, bây giờ cô quyết sẽ không bao giờ nhân nhượng với đám người này nữa đâu.
Bầu không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng, Lương Phi Vũ suốt từ nãy đến giờ chỉ im lặng đứng bên cạnh cũng đã bất ngờ lên tiếng. Anh ta là chủ nhân của bữa tiệc này, tất nhiên là anh ta cũng phải có trách nhiệm.
“Không cần biết giữa hai người có hiềm khích gì nhưng nếu như hôn thê của Quách Thừa Tuyên cũng đã đến đây rồi thì cũng coi như có thể thay mặt cậu ấy.”
“Anh…” - Bạch Ly kháng nghị nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu cùng với ánh nhìn đầy phức tạp của Lương Phi Vũ mà thôi.
Đúng thật như Phó Duật nói, Lương Phi Vũ có tình cảm với Bạch Ly, đến nỗi có thể sẵn sàng nghe theo lời của cô ta. Xem ra phen này Quách Thừa Tuyên có khó xử khi giải quyết Bạch Ly cũng đúng, nhưng Diệp Liên Tuyết vẫn có một chút tò mò muốn biết xem rốt cuộc hắn có tiếc nuối hay không khi người bạn tốt của mình lại thích thanh mai trúc mã của mình. Có khi đợi hắn từ Anh quốc quay trở về, cô sẽ hỏi vui hắn mới được.
“À… vị tiên sinh đây không cần phải câu nệ thế đâu, tôi chỉ nói vui thôi, tôi không có nán lại ở đây lâu. Mục đích tôi đến đây chỉ là để gặp Bạch tiểu thư mà thôi, để đính chính một chút ấy mà.”
Bạch Ly trừng mắt: “Cô muốn cái gì.”
“Quách Thừa Tuyên là người đàn ông của tôi!” - Diệp Liên Tuyết nhìn thẳng vào mắt của cô ta, dõng dạc tuyên bố, còn không quên mang theo một chút ý vị khiêu khích.
Đương nhiên Bạch Ly nhịn không được cục tức này rồi. Cô ta mặc kệ hôm nay mình đến đây với tư cách là bạn của Lương Phi Vũ, ở giữa toàn bộ những người đang có mặt tại đây, cực kì mạnh miệng đáp trả lại Diệp Liên Tuyết.
“Mạnh miệng lắm! Nhưng đừng có ảo tưởng như thế nữa! Quách gia đã giải trừ hôn ước rồi, tin này chính xác đó, Quách Thừa Tuyên càng không phải là người đàn ông của cô. Thử nghĩ đi, nếu như cái hôn ước điên rồ đó cũng đã bị phá bỏ thì anh ấy còn ở bên cạnh cô làm cái gì nữa hả? Cô ham tiền, muốn có được người đàn ông tuyệt vời đó nhưng cũng nên tự mình xem lại xem bản thân mình là ai.”
Diệp Liên Tuyết cười khẩy. Ngay giữa lúc cô đang muốn lên tiếng đáp trả lại điều gì đó thì hình như bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, cánh cửa vào phòng ăn cũng bật mở khiến cho ai nấy cũng đều phải ngưng lại, chuyển dời sự chú ý ra ngoài đấy.
Chắc là phục vụ - Diệp Liên Tuyết thầm nghĩ, cô vẫn nhìn Bạch Ly, ánh mắt đầy tia trào phúng.
“Dựa vào cô ấy là người phụ nữ của tôi, được chứ?”
Giọng nói này… Diệp Liên Tuyết cũng nhất thời ngây người ra, khi mà toàn bộ những người đang ở trong phòng cũng ngây người. Ngay khi cô còn chưa kịp định thần lại thì đã có một bàn tay đặt lên eo cô, từ từ kéo về, đem cô bọc trong một vòng tay vững chãi, mang theo chút gió lạnh từ bên ngoài.
Quách Thừa Tuyên bất ngờ xuất hiện ở đây chính là điều mà cả Diệp Liên Tuyết cũng không bao giờ ngờ đến. Không phải cả ngày hôm nay hắn bận sao? Đến cả việc trả lời tin nhắn của cô hắn cũng không trả lời nữa, tại sao hắn lại có thể xuất hiện ở đây?
Bạch Ly cũng sững sờ, nhìn thấy giữa hai người họ thân mật đến như thế kia, tâm tình giống như có một cỗ xe lớn cán qua, tệ đến mức không có cách nào hình dung được. Người đàn ông này, ấy vậy mà lại ra mặt giúp đỡ cho người con gái kia.
“Cậu đến rồi sao Thừa Tuyên?” - Lương Phi Vũ lên tiếng, giống như cứu rỗi cái tình cảnh bế tắc này. Anh ta cũng có chút thở phào nhẹ nhõm khi cục diện này cuối cùng cũng có thể được gỡ.
Quách Thừa Tuyên chỉ lạnh lùng đáp: “Ừ! Đến đón vợ tôi về!”
Vợ tôi - cái kiểu xưng hô này thoạt nghe thì bình thường thôi nhưng lại được thốt ra từ trong miệng của Quách Thừa Tuyên, nhất thời khiến cho những người ở đấy bị dọa đến ngốc, cả Bạch Ly cũng thực sự không thể nào tin được vào tai mình nữa…