“Em nói sao?” - Quách Thừa Tuyên khẽ nhướng mày - “Em vì một mảnh giấy nặc danh gửi đến nhà của chúng ta mà không màng nguy hiểm nửa đêm chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy đó?”
Diệp Liên Tuyết đảo mắt, cô cũng cảm nhận được lực đạo của hai bàn tay to lớn đang nắn lấy eo cô ở dưới làn nước ấm đang dần mạnh hơn. Thôi chết rồi! Cô sơ sẩy đến nỗi cái chuyện này cũng không biết lựa lời để nói với hắn…
“Ý em là… em vì muốn biết chuyện quan trọng kia có liên quan gì đến hai chúng ta hay không… Em sợ… A…”
Cô kinh hô một tiếng, khi mà Quách Thừa Tuyên thực sự dùng hai bàn tay nắm chặt lấy eo cô. Không phải là hắn giận thật rồi đó chứ? Thực ra thì cô có lý do riêng kia mà, chẳng qua chưa đến thời điểm thích hợp để cô có thể nói ra mà thôi.
“Em sợ nhưng em vẫn lựa chọn một mình đi đến đó? Diệp Liên Tuyết! Bộ em không biết đánh một tiếng cho Phó Duật à?”
Cô gỡ tay hắn khỏi eo mình, có chút ủy khuất: “Dạo này Phó Duật cũng nói rằng anh ta bận kia mà. Huống hồ gì chuyện gì cũng lôi Phó Duật vào cuộc thật chẳng hay chút nào. Anh mau bỏ tay anh ra đi, đau em!”
Quách Thừa Tuyên bỏ tay ra khỏi eo Diệp Liên Tuyết, nhưng vẫn cực kì tức giận, ánh mắt nhìn cô càng lạnh lùng hơn trước.
“Em hay ho thật đấy! Nếu như em có chuyện gì thì phải làm sao? Anh sẽ phải làm sao?”
Giống như có một ngôi sao đang rơi xuống, bầu không khí đi vào tĩnh mịch khi mà Quách Thừa Tuyên vừa quát ra câu nói đấy. Ngôi sao đấy rơi xuống, rơi vào trong đôi mắt của Diệp Liên Tuyết, bổ sung vào thiên hà trong mắt cô một tia sáng khác lạ. Mà Quách Thừa Tuyên dường như đến lúc này mới nhận thức được mình vừa mới nói gì, ánh mắt hắn nhìn cô đầy phức tạp, có lửa giận nhưng nhiều hơn chính là lo lắng.
“Em không sao mà…” - Cô nhỏ giọng, trong lòng giống như có pháo hoa nổ tung. Ồ! Đây có được xem như là bày tỏ tình cảm không nhỉ? Mặc dù cách bày tỏ này thực sự có hơi…
Có vẻ như lửa giận bừng bừng vừa rồi của Quách Thừa Tuyên cũng đã thuyên giảm bớt. Hắn ôm lấy Diệp Liên Tuyết, bên trong làn nước ấm áp, khẽ nhắm mắt, tì trán mình lên trán cô.
“Không phải là anh mắng em, chỉ là anh đã thực sự rất lo lắng. Về sau có chuyện gì cũng phải nói cho anh biết có biết không? Đừng tự ý hành động một mình. Em bây giờ có ra sao thì không phải chỉ có mỗi mình bà ngoại, sư phụ em, các anh của em lo lắng nữa đâu mà còn cả anh nữa.”
“Em biết rồi…” - Diệp Liên Tuyết nhỏ giọng, nhưng trong lòng lại có một khoảng lặng không thể nào chạm đến được.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cho một đêm nồng nhiệt giống như Quách Thừa Tuyên đã từng đưa ra gợi ý trước đó. Nhưng trái ngược lại, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Diệp Liên Tuyết khá bất ngờ khi giữa hai người buổi tối hôm nay tắm chung chỉ đơn thuần là tắm chung, không hề có ý định gì là tiến thêm bước nữa. Ngoài bất ngờ ra, cô còn có chút thắc mắc.
Quách Thừa Tuyên cầm máy sấy sấy tóc cho cô, chăm chú. Những ngón tay thuôn dài của hắn đan trong từng lọn tóc của cô có chút nâng niu, nhẹ nhàng. Diệp Liên Tuyết muốn hỏi nhưng lại thôi. Cô nhìn hắn qua gương, chỉ thấy so với thời gian trước khi hắn sang Anh quốc, hắn có vẻ gầy đi.
“Đồ ăn ở nước ngoài không hợp khẩu vị của anh sao? - Cô buột miệng hỏi, khi mà tiếng máy sấy chạy ro ro thực sự khiến cho cô có chút buồn ngủ.
Quách Thừa Tuyên có chút ngừng lại, hắn nhìn cô, qua gương, chỉ thấy cô đang nhìn hắn, mái tóc dài còn ẩm ướt, lòa xòa giống như một đứa nhóc con. Hắn cười: “Sao em lại hỏi thế?”
“Anh gầy đi!” - Cô đáp, ánh mắt rơi trên sườn mặt hắn, tựa hồ như nơi này cũng góc cạnh hơn.
Quách Thừa Tuyên tắt máy sấy, cất vào trong ngăn kéo. Hắn lấy chiếc khăn bông, dịu dàng lau tóc cho Diệp Liên Tuyết, động tác từ từ, chậm rãi, câu hỏi cũng chẳng thấy trả lời.
“Anh gầy đi hay không chẳng phải phu nhân của anh có thể kiểm chứng sao?”
Lưu manh! - Diệp Liên Tuyết vốn tưởng hắn sẽ không trả lời, còn định cho chuyện này vào quên lãng, không ngờ là hắn trả lời thật, hơn nữa còn mang ý tứ không hề đứng đắn một tẹo nào.
Nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của Diệp Liên Tuyết đang nhìn mình qua gương, Quách Thừa Tuyên chỉ cười. Càng lúc hắn càng cảm thấy phu nhân của hắn thực sự chỉ là một đứa trẻ con. Hoặc cũng có khi hắn đã bước được một chân vào thế giới của cô rồi, đây chính là những bản ngã thuộc về cô mà hắn được phép nhìn thấy.
“Tóc khô rồi, em có thể đi ngủ!”
Diệp Liên Tuyết gật đầu, cô không nói gì, chỉ mở cửa đi ra khỏi phòng. Quách Thừa Tuyên ngơ ngẩn nhìn theo, chiếc khăn bông lau tóc của cô còn đang cầm trên tay bỗng dưng bị hắn nắm chặt. Cô quay về phòng mình… sẽ không ở đây cùng với hắn sao?
Trong lòng ôm lấy một chút hụt hẫng, nhưng không lâu sau, cánh cửa phòng lần nữa bật mở, Diệp Liên Tuyết quay trở lại với một thứ kì lạ không rõ tên ở trên tay, lần nữa ngồi xuống bàn trang điểm. Quách Thừa Tuyên nhìn cô, nhìn chằm chẳm, khiến cho cô cũng phải cảm thấy kì lạ, quay đầu lại nhìn hắn.
“Anh đứng chết trân ở đấy làm gì thế?”
“À không… không có gì…” - Hắn cười, giây sau lại nhíu mày khi nhìn thấy thứ cô đang cầm trên tay - “Cái trên tay em…”
“Là thuốc dán!” - Cô cười - “Thuốc này là do sư phụ làm cho em, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ dán vào cổ họng để cải thiện tình trạng. Em có thể nói được nhưng không thể như người bình thường, nếu không có thuốc dán thì ngày hôm sau nhất định sẽ rất đau họng, không nói được nữa.”
Đôi mắt Quách Thừa Tuyên dâng lên biết bao nhiêu là cảm xúc phức tạp. Thời gian qua cô chung sống cùng với hắn, đến cả việc cô dùng thuốc dán để cải thiện tình trạng cổ họng hắn cũng không hề biết. Vậy thì những hôm cô ngủ cùng với hắn, không dùng thuốc dán thì…
“A… anh…” - Diệp Liên Tuyết bất ngờ khi Quách Thừa Tuyên lại đột nhiên xông đến, ôm lấy cô vào lòng. Cái đáng nói hơn là cô đang ngồi trên ghế, còn cái tên này lại nửa quỳ nửa ngồi cạnh cô.
“Tại sao không nói cho anh sớm hơn? Chúng ta sống cùng nhau lâu như vậy nhưng đến hôm nay anh mới được biết đến chuyện này.”
Diệp Liên Tuyết mỉm cười: “Tại vì em không thích nói thôi, hơn nữa thì dạo gần đây cổ họng em mới bắt đầu có thể nói được, thời gian này anh cũng không có ở nhà, thế nên cũng có hơi bất tiện.”
Quách Thừa Tuyên sờ lên miếng thuốc dán trên cổ cô, có chút xót xa: “Vậy còn tai của em, nó có thể chữa được không?”
“Cái này thì đến sư phụ cũng chưa biết. Em vẫn phải dùng máy trợ thính thôi, tuy không có được như người bình thường nhưng như thế này cũng là tốt lắm rồi.”
Đem tâm trạng có chút phức tạp này lên giường ngủ, Quách Thừa Tuyên vòng tay ôm chặt lấy Diệp Liên Tuyết, tham lam hít hà mùi hương nịnh mũi trên tóc cô.
“Có lẽ anh cần phải sắp xếp quay về Quách gia một chuyến.”
“Ồ… Em cũng nghĩ thế!”
“Nếu như hôn ước thực sự bị giải trừ đi thì em có còn muốn ở bên cạnh anh nữa hay không?”
Câu hỏi đột ngột này khiến cho Diệp Liên Tuyết rơi vào bối rối. Đây cũng là câu hỏi mà cô chưa từng nghĩ đến. Cả hai người họ ràng buộc nhau bởi cái hôn ước kia, bây giờ đúng như ý nguyện ban đầu, ràng buộc cũng bị phá bỏ, cô có vui hay không?
Diệp Liên Tuyết vùi đầu vào trong lòng hắn, thở hắt một hơi dài: “Tương lai của chúng ta sẽ khó đấy…”
Quách Thừa Tuyên xoa xoa lên bàn tay cô, tâm tình cũng phức tạp: “Anh biết… nhưng anh không muốn cứ như thế này sẽ bỏ lỡ em. A Tuyết, anh rất muốn kết hôn với em.”