Hôn Nhân Ép Buộc: Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài

Chương 47: Gặp sư phụ




Đối diện với câu hỏi nghe có vẻ như không biết gì kia của Quách Thừa Tuyên cùng mục đích vô cùng thiện chí và có ý định muốn giúp cháu gái mình, bà Diệp vẫn cực kì bình thản. Thánh thủ không ai khác chính là đứa cháu gái của bà, người mà Quách Thừa Tuyên muốn tìm để giúp chính bản thân nó.
Bởi vì không một ai biết đến Thánh thủ thực sự là ai thế nên bà cũng càng không thể để cho bất kì ai biết được. Kể cả người đang ngồi trước mặt có là người sẽ cùng cháu gái của bà kết hôn và chung sống đến cuối đời đi chăng nữa thì việc này vẫn sẽ luôn luôn là việc không thể cho bất kì ai biết.
Thánh thủ là Diệp Liên Tuyết, Diệp Liên Tuyết là Thánh thủ. Điều này là bí mật, bà và lão Từ đã từng thề rằng cả đời này sẽ sống để bụng, chết mang theo. Mục đích chính là muốn bảo vệ Diệp Liên Tuyết, không muốn cô gặp phải những kẻ xấu với ý đồ bất chính vì tài năng của mình. Mục đích phụ chính là hành nghề một cách thật tâm và mang y đức, không muốn Diệp Liên Tuyết cậy mình mà đi sai lệch quy chuẩn đạo đức.
Phải nói rằng bà ngoại và sư phụ đã và đang bảo vệ cô bằng hết sức mình.
“Bà từng nghe nói đến Thánh thủ, lão Từ cũng muốn tìm gặp ngài ấy để xin chữa bệnh giúp cho A Tuyết. Nhưng khổ nỗi một điều rằng Thánh thủ đấy chỉ chữa bệnh nếu hữu duyên, A Tuyết không có duyên với ngài ấy nên không còn cách nào khác.”
Nhìn ngữ khí của bà ngoại bình bình đạm đạm, trong lời kể còn mang theo rất nhiều tiếc nuối thật sự khiến cho Quách Thừa Tuyên không nhìn ra được rằng bà đang nói dối. Có lẽ hắn đã nghi ngờ sai, có lẽ thực sự Thánh thủ là một người khác, không liên quan gì đến lão danh y họ Từ kia.
“Nếu con muốn tìm Thánh thủ để chữa bệnh cho A Tuyết thì không phải không tìm được. Biết đâu ngày trước ngài ấy không đồng ý chữa cho con bé nhưng bây giờ có thể đồng ý thì sao? Ta thật sự mong một ngày A Tuyết có thể nói được…”
Nhìn bà ngoại nhắc đến chuyện này tinh thần cực kì tệ khiến cho Quách Thừa Tuyên cũng không vui vẻ gì. Có lẽ như chuyến đi này của hắn ngoài việc đến đây nghỉ ngơi ra thì chẳng có thêm thu hoạch gì.
Bà ngoại Diệp cũng không phải một cái đèn cạn dầu, đương nhiên bà biết cách khiến cho Quách Thừa Tuyên gạt bỏ niềm tin về Thánh thủ. Bà đã bảo vệ Diệp Liên Tuyết suốt ngần ấy năm mà chẳng lọt một tiếng gió, đương nhiên việc qua mặt được Quách Thừa Tuyên cũng là một chuyện quá đỗi bình thường.
“Cháu sẽ cố gắng hết sức để giúp cô ấy có thể nói được. Bà cứ yên tâm đi ạ, bây giờ cô ấy cũng là một phần của Quách gia rồi, ông nội kì thực cũng rất thương cô ấy, bà không cần phải lo lắng nhiều đâu ạ.” - Quách Thừa Tuyên lên tiếng trấn an bà khi nhìn thấy bà đang cực kì buồn rầu.
Bà ngoại nghe đến đây liền nở một nụ cười thật hiền nhìn hắn: “Có câu này của cháu là bà an tâm rồi! À mà cháu muốn đợi A Tuyết về nhà hay là đi tìm nó? Nhà của lão Từ cũng gần đây lắm, cháu ra cổng rẽ phải, đi đến gần một cây gạo lớn rồi rẽ trái, nhà ông ấy ở cuối đường.”
“Vâng ạ, cháu cảm ơn! Cháu sẽ đi tìm cô ấy!”
Không khai thác được gì từ bà ngoại, Quách Thừa Tuyên tất nhiên là không bỏ cuộc, hắn dám chắc chắn lão sư kia phải biết điều gì đấy về Thánh thủ. Thế là hắn ăn hết bát cháo rồi theo chỉ dẫn của bà tìm đến nhà của lão sư kia.
Trước khi đi hắn còn để ý đến trong rổ đan của bà đang đặt trên bàn đang đan móc dở một chiếc khăn màu vàng. Chắc mẩm rằng chiếc khăn này chắc chắn là đan cho Diệp Liên Tuyết, không hiểu sao Quách Thừa Tuyên lại không nén được sự buồn cười.
Con người lúc nào cũng xám xịt đấy mà vận chiếc khăn vàng này lên, kì thực… ài… nghĩ đến thôi Quách Thừa Tuyên cũng không nghĩ ra được sẽ là tổ hợp kì dị gì.
Sự xuất hiện của một chiếc siêu xe ở thị trấn này là một chuyện cực kì lạ lùng, mặc dù hôm qua Quách Thừa Tuyên cũng đã tìm chỗ đỗ xe rất kín đáo thế nhưng vẫn không ít người vì chuyện này mà trầm trồ. Bất quá thì còn thêm cả sự xuất hiện của một người đàn ông lạ mặt nhưng lại rất đỗi đẹp trai với khí chất tài phiệt cao ngất trời nữa.
Diệp Liên Tuyết đang phơi thuốc ở trước sân, lúc ngẩng lên không hiểu sao lại trông thấy Quách Thừa Tuyên đang đứng nhìn mình. Cô giật mình, trong lòng chột dạ, nghĩ rằng mình hoa mắt. Thế nhưng khi nhìn thấy mũi giày da đắt tiền rơi vào tầm mắt mình, Diệp Liên Tuyết đã giật bắn mình giống như một kẻ có tật.
“Sao nhìn thấy tôi lại sợ đến thế hửm?”
Tên điên khùng này đúng thật là quỷ là ma chứ không phải người nữa rồi. Vì sao cô cứ đi đến đâu là hắn sẽ lại ám theo đến đấy như vậy chứ? Diệp Liên Tuyết trong lòng bức bối, thực sự muốn mắng hắn thật nhiều để xả hết tức giận trong lòng.
“Hừm!!!”
Quách Thừa Tuyên ngẩng mặt nhìn, chỉ thấy dưới hiên nhà xuất hiện một ông lão râu trắng tóc trắng, khí chất nghiêm nghị đang nhìn hắn. Ông lão tuy tuổi cao nhưng lại rất quắc thước, khoẻ mạnh, tựa hồ như có tiên khí, càng khiến cho người khác vừa nhìn đến đã cảm thấy khí chất thực sự bất phàm.
Hắn cúi đầu chào ông, chỉ thấy ông đánh mắt liếc nhìn hắn một lượt rồi quay người đi vào nhà.
Ông lão trước mặt chắc chắn là lão danh y họ Từ danh bất hư truyền - sư phụ của Diệp Liên Tuyết và cũng là người mà Quách Thừa Tuyên hắn muốn diện kiến từ lâu.
“Anh đến đây làm cái gì? Tại sao anh đến được đây?”
Diệp Liên Tuyết tức giận bấm tin nhắn gửi đến cho hắn, Quách Thừa Tuyên ngược lại với ánh mắt giận dữ kia của cô chỉ cười thật nhẹ rồi đáp: “Đến tìm cô chứ làm cái gì nữa? Bà ngoại nói rằng cô ở đây thế nên tôi đến!”
Trơ trẽn! Trong lòng Diệp Liên Tuyết thầm mắng hắn ba nghìn lần từ trơ trẽn bởi lẽ Quách Thừa Tuyên thật sự là một tên mặt thớt phiền phức.
“Mau quay về đi! Đừng ở đây làm phiền sư phụ tôi! Ông ấy mà giận lên là anh đừng hòng yên ổn rời khỏi nơi này!” - Diệp Liên Tuyết đưa ra lời cảnh cáo.
Bởi lẽ vì việc cô đột nhiên kết hôn đã làm cho sư phụ thực sự khó chấp nhận. Cũng may là bởi vì cô không từ bỏ con đường y thuật chứ nếu không thì cô cũng sẽ có kết cục giống như Lục Nghị Thành rồi. Bây giờ hắn còn xuất hiện ở đây, là hôn phu của cô, kiểu gì hắn cũng sẽ bị sư phụ ghét và cho là kẻ đầu têu khiến cho cô giữa chừng bỏ đi kết hôn sớm.
Bỗng dưng Diệp Liên Tuyết đau đầu không thôi, cái tên Quách Thừa Tuyên này là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, quyền thế hơn người, không sợ hãi gì ai nhưng sư phụ của cô thì buộc phải sợ đi.
“Cô cứ làm việc của mình cho xong đi, tôi không làm phiền ai cả, như thế là được chứ gì?”
Diệp Liên Tuyết đỡ trán, thực sự cạn lời đối với cái đề xuất này của Quách Thừa Tuyên. Quan trọng là sư phụ không ưa hắn, không phải hắn có làm phiền hay không có được chưa? Chỉ không ưa hắn thôi, nhìn mặt đã không muốn nhìn huống hồ gì. Đang đau đầu không biết phải làm sao để tống cổ cái tên cứng đầu này về thì bỗng dưng sư phụ của cô lại nói vọng từ trong nhà ra.
“A Tuyết sao không mời khách vào nhà? Con mau đi pha một ấm trà ngon lên mời khách đi.”
Thôi xong! Chạy trốn không được nữa rồi! Không hiểu sao lúc này Diệp Liên Tuyết lại giống như có nhãn quang, trông thấy được tương lai của Quách Thừa Tuyên đen mù mịt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.