Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng

Chương 114:




Tịch Kỳ Phong vào công ty nghe nhân viên đồn đoán mối quan hệ giữa mình và Kiều Tâm Vũ nhưng không hề nổi giận mà còn cảm thấy rất là vui, chỉ một thời gian nữa thôi là anh sẽ công khai thân phận để có thể đường đường chính chính ở bên cạnh vợ của anh rồi.
Độ yêu thích của Kiều Tâm Vũ ngày càng được lan rộng, sau khi Dạ Nguyệt Thời Không lên sóng thì cô thu về được 10 triệu lượt theo dõi nên số phiếu bình chọn vượt xa các đối thủ khác.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán của mọi người Kiều Tâm Vũ là người được người hâm mộ vote nhiều phiếu nhất nên hiển nhiên trở thành nữ diễn viên mới xuất sắc giành giải thưởng Phượng Nghi.
Hình ảnh Kiều Tâm Vũ mặc một bộ váy màu trắng xòa như công chúa lên nhận giải ngay sau đó trở thành kinh điển vì quá ngọt ngào và xinh đẹp.
Kiều Tâm Vũ cảm thấy đây là thành tựu đầu tiên đáng ngưỡng mộ trong đời mình, lần đầu tiên cô cảm thấy được tất cả mọi người đón nhận nên rất là vui.
Kiều Tâm Vũ khoe cúp giải Phượng Nghi với Tịch Kỳ Phong với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc “Thật không ngờ em lại may mắn như thế.”
Tịch Kỳ Phong khẽ cười “Trên đời này không có gì là may mắn cả là do em làm việc bằng cái tâm nên được đền đáp xứng đáng mà thôi, hơn nữa anh kêu gọi mọi người phải vote cho em nhiều lắm đó em tính cảm ơn anh thế nào đây?”
Kiều Tâm Vũ ngẫm nghĩ rồi lên tiếng đáp “Nè hay là em tặng anh chiếc cúp này.”
Tịch Kỳ Phong liền kéo Kiều Tâm Vũ ngồi vào lòng, anh vuốt ve gò má của cô rồi hôn nhẹ lên môi cô, giọng anh trầm đục lên tiếng “Hôm nay em rất là xinh đẹp, anh không muốn lấy chiếc cúp này đâu anh chỉ muốn em thôi vợ à.”
Kiều Tâm Vũ buông cái cúp trong tay ra dùng hai tay ôm cổ của Tịch Kỳ Phong kéo lại gần mình rồi đáp trả lại nụ hôn của anh.
Kiều Nguyệt Dung xem trực tiếp chương trình lễ trao giải Phượng Nghi khi nghe xướng tên Kiều Tâm Vũ là người nhận được giải Phượng Nghi thì cô ta căm hận vô cùng ném đồ đạc xuống đất.
“Tại sao nó lại may mắn như thế đúng là khốn nạn mà, chắc chắn Tịch gia đã dùng quyền lực ép buộc bên ban tổ chức để nó được nhận giải thưởng Phượng Nghi đó, nó không xứng mà.”
Tôn Di đem sữa lên phòng cho Kiều Nguyệt Dung thấy cô cau có thì liền nhíu mày lo lắng “Có chuyện gì mà trông sắc mặt tiểu thư kém vậy??”
Kiều Nguyệt Dung nghiến răng nghiến lợi lên tiếng đáp “Con khốn Kiều Tâm Vũ vậy mà lại nhận được giải thượng Phương Nghi, trước đây tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua giải thưởng đó nhưng không được, tôi chắc chắn là người bên Tịch gia đã nhúng tay vào chuyện này nên nó mới được như thế, con khốn đó lúc nào cũng muốn cướp mất những thứ thuộc về tôi hết.”
Tôn Di cảm thấy đau lòng khi Kiều Nguyệt Dung khóc lóc nên lên tiếng động viên cô “Tiểu thư à cô đừng như vậy nữa, cô phải phấn chấn lên để tham gia dự án phim mới, vẫn còn giải thượng Phượng Loan vào mùa thu mà, nếu cô có tác phẩm kinh điển thì có khi sẽ giành lấy giải thưởng cao hơn Kiều Tâm Vũ.”
Kiều Nguyệt Dung bình tâm lại “Bà nói phải Phượng Nghi chẳng qua là giải thưởng tép rêu thôi sao có thể so sánh với Phượng Loan và Phượng Đỉnh, tôi phải đạt giải thưởng cao hơn con khốn Kiều Tâm Vũ đó mới được.”
Kiều Nguyệt Dung liền liên hệ với Ngô Tích và đầu tư toàn bộ tiền cho phim Thanh Thanh Hạ Hạ để cô ta được đóng chính, mong tới mùa thu có cơ hội tham gia tranh giải thưởng Phượng Loan.
Bên phía tập đoàn Tịch Thị lại mất thêm một dự án thầu quan trọng vào tay của tập đoàn Kình Long các cổ đông đã không thể nào tiếp tục khoanh tay ngồi yên nữa nên lần lượt đến tìm Cao Đàn Hương đề nghị phải mở cuộc họp cổ đông bất thường gấp để bầu lại chủ tịch đồng thời bãi miễn chức danh phó chủ tịch của Tịch Thiếu Kiệt.
Trong lúc ăn cơm tối, Cao Đàn Hương nói với Tịch Kỳ Phong “Các cổ đông của Tịch Thị hiện nay như đang ngồi trên đống lửa vậy họ đã nôn nóng muốn tổ chức cuộc họp cổ đông bất thường lắm rồi, nội đã xem qua báo cáo tình hình tài chính của Tịch Thị nếu vẫn còn để tình trạng này tiếp diễn thì không đến nửa năm nữa sẽ phải tuyên bố phá sản.”
Tịch Kỳ Phong nghe vậy thì gật đầu “Dạ vậy lần này chúng ta sẽ tham gia cuộc họp cổ đông để thông qua việc bãi miễn chức vụ phó chủ tịch của Tịch Thiếu Kiệt đồng thời bầu lại tân chủ tịch. Con biết là Tịch Thị dù sao cũng là tâm huyết của tổ tiên để lại cho nên con vẫn sẽ giữ lại Tịch Thị cho gia đình mình.”
Cao Đàn Hương tỏ vẻ hài lòng “Con làm vậy là rất đúng ý của nội, dù có tranh đấu thế nào cũng không thể để mất Tịch Thị được hết, đó là nơi có nhiều kỷ niệm giữa bà và ông nội của con nên bà không muốn nhìn nó sụp đổ.”
Được sự đồng ý của Cao Đàn Hương cổ đông đang nắm giữ nhiều cổ phần nhất tập đoàn Tịch Thị nên công ty sẽ mở cuộc họp cổ đông bất thường bất.
Đối mặt với cuộc họp cổ động bất thường này người lo lắng hơn ai hết là Dung Ngọc Nhi bởi vì bà biết mục đích của cuộc họp này là sai thải Tịch Thiếu Kiệt khỏi Tịch Thị hoàn toàn bời vì anh ta không có lấy một cắc cổ phần của công ty, cách chức Tịch Minh không để ông ta tiếp tục làm chủ tịch nữa.
Ngược lại với Dung Ngọc Nhi thì Tịch Minh vẫn giữ tâm thái điềm tĩnh, ông không hề biết chuyện Tịch Kỳ Phong sẽ tham gia cuộc họp cổ đông bất thường lần này nên nghĩ rằng Cao Đàn Hương vẫn chỉ có thể ủng hộ mình tiếp tục giữ vị trí chủ tịch mà thôi.
Ngày diễn ra cuộc họp hội đồng quản trị, Cao Đàn Hương đến từ sớm bà mặc trên người một bộ sườn xám nhưng màu đen có thêu họa tiết hoa lan màu vàng nổi bật, tuy là tuổi của Cao Đàn Hương cũng đã lớn rồi nhưng mà thần thái khí chất của bà vẫn khiến người khác phải nể phục.
Các cổ động nhìn thấy Cao Đang Hương xuất hiện thì cứ nhao nhao lên như bày ong vỡ tổ vừa mừng mà cũng vừa lo.
Cổ đông A “Đổng sự trưởng, tôi mong rằng lần này bà sẽ vì tồn vong của Tịch Thị mà cùng chúng tôi chọn ra người tài đức có thể vực dậy Tịch Thị.”
Cổ đông B “Tịch Minh quả thật không còn đủ sức để điều hành tập đoàn nữa rồi, còn thêm Tịch Thiếu Kiệt nữa liên tiếp để mất mấy dự án thầu trọng điểm vào tay của tập đoàn Kình Long khiến Tịch Thị ngày càng tụt dốc thảm hại.”
Cao Đàn Hương chỉ khẽ nở một cười rồi lên tiếng đáp “Mọi người cứ yên tâm lần này tôi sẽ cùng mọi người bầu ra một người đủ tài đức để tiếp quản tập đoàn Tịch Thị này, đối với tôi Tịch Thị là tất cả cho nên tôi tuyệt đối không để tâm huyết bao đời của Tịch gia bị hủy hoại trong phút chốc đâu.”
Tịch Minh, Dung Ngọc Nhi và Tịch Thiếu Kiệt cùng bước vào phòng họp ngồi phía bên trái của Cao Đàn Hương, cả ba người cùng cúi đầu chào bà nhưng thái độ của bà rất dửng dưng thờ ơ.
Thư ký hội nghị điểm danh rồi báo lại với hội nghị “Vẫn còn một vị cổ đông đang nắm giữ 20% cổ phần của Tịch Thị chưa đến, xin các vị vui lòng chờ thêm một chút.”
Dung Ngọc Nhi cau mày quay sang thì thầm với Tịch Minh “Không biết cổ đông bí ẩn kia là ai mà lại nắm giữ đến 20% cổ phần ngang bằng với anh nữa đó.”
Tịch Minh khẽ lắc đầu “Từ sau khi mất dự án nhà hát Thượng Huyền thì có một số cổ đông sợ trắng tay nếu Tịch Thị phá sản nên đã âm thầm bán cổ phần cho người khác.”
Dung Ngọc Nhi cau mày “Người đó nắm giữ nhiều cổ phần như thế sẽ rất ảnh hưởng đến việc bỏ phiếu bầu ngày hôm nay.”
Tịch Minh cho Dung Ngọc Nhi một ánh mắt trấn an “Em yên tâm đi dù thế nào thì cổ phần của anh và mẹ đang nắm giữ vẫn chiếm 50% cổ phần của Tịch Thị mà.”
Hội nghị chờ thêm khoảng 10 phút mà vẫn chưa thấy cổ đông bí ẩn kia đến nên phải tiến hành trước. Thư ký của hội nghị đứng lên bắt đầu chương trình “Kính thưa hội nghị được sự đồng thuận của hội đồng quản trị hôm nay tập đoàn Tịch Thị tổ chức cuộc họp cổ đông bất thường. Nội dung của hội nghị hôm nay tập trung vào hai nội dung chính là thông qua việc bãi miễn chức vụ phó chủ tịch của Tịch Thiếu Kiệt và bầu lại chủ tịch hội đồng quản trị.”
Dung Ngọc Nhi vẫn đinh ninh rằng nếu Tịch Minh được tái cử chủ tịch thì vẫn sẽ tiếp tục chỉ định Tịch Thiếu Kiệt vào vị trí Phó Chủ tịch nên cũng không lo lắng lắm.
Thư ký tiếp tục “Trước tiên xin hội nghị cho ý kiến về việc bãi miễn chức vụ của phó chủ tịch Tịch Thiếu Kiệt.”
Các cổ đông lần lượt bỏ phiếu chỉ còn lại Cao Đàn Hương và vị cổ đông bí ẩn chưa xuất hiện tại cuộc họp thôi.
Các cổ đông khác lại bàn tán với nhau “Hiện nay chỉ còn Tịch lão phu nhân đang nắm giữ 30% cổ phần và cổ đông bí ẩn đang nắm giữ 20% cổ phần trong tay thôi, họ nắm giữ 50% cổ phần rồi không biết sẽ bỏ phiếu như thế nào về việc bãi miễn chức vụ của Tịch Thiếu Kiệt đây.”
Cửa phòng họp đột nhiên mở ra, Tịch Kỳ Phong bước vào anh nở một nụ cười thân thiện với tất cả mọi người rồi lên tiếng “Thật xin lỗi các vị hôm nay tắc đường quá nên tôi đến hơi trễ.”
Người A “Kia chẳng phải là chủ tịch tập đoàn Kình Long hay sao?”
Người B “Đúng, đó chủ tịch tập đoàn Kình Long sao lại đi vào phòng họp hội đồng quản trị của Tịch Thị chứ?”
Người C “Có nhầm lẫn gì không sao tự nhiên Vincent lại đến đây chứ?”
Các cổ đông khác xôn xao bàn tán, Tịch Minh, Dung Ngọc Nhi và Tịch Thiếu Kiệt cũng đang rất thắc mắc tại sao Vincent lại đến cuộc họp hội đồng quản trị của Tịch Thị.
Cao Đàn Hương lúc này mới lên tiếng “Mọi người chỉ còn chờ có mình con thôi đó.”
Tịch Kỳ Phong đưa tay đỡ gáy lên tiếng đáp “Dạ thưa bà nội con xin lỗi, tại hôm nay tắc đường quá nên con mới đến trễ thôi.”
Tất cả mọi người trong phòng họp đều đưa mắt nhìn nhau chẳng hiểu tại sao chủ tịch tập đoàn Kình Long lại gọi Cao Đàn Hương là bà nội nữa, nhìn thái độ của hai người rất là thân thiết với nhau như người một nhà vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.