Giọng của Kiều Nguyệt Dung run run vang lên “Ai…ai đó?”
Tôn Di lên tiếng đáp “Là tôi quản gia Tôn đây mà Nguyệt Dung tiểu thư.”
Kiều Nguyệt Dung lúc này mới bình tĩnh lại rồi đi ra mở cửa cho Tôn Di vào “Có chuyện gì vậy hả?”
Tôn Di nhìn trước ngó sau rồi đi vào phòng của Tôn Di “Tôi đem chăn nệm mới đến cho tiểu thư.”
Kiều Nguyệt Dung đóng cửa lại rồi hậm hực “Chăn nệm mới thì có ích gì chứ, phải sống trong căn phòng này tôi thật sự không thể chịu đựng được.”
Tôn Di lên tiếng an ủi Kiều Nguyệt Dung “Tiểu thư cố gằng chờ qua một thời gian nữa thì mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi, bây giờ đại lão gia cử má Lý đó đến đây chính là để giám sát chúng ta, nếu như có ai bắt nạt cô ta thì chắc chắn không yên thân đâu.”
Kiều Nguyệt Dung nghiến răng nghiến lợi “Khốn khiếp thật, bây giờ nó là nhất còn tôi thì chẳng là cái thá gì ở Kiều gia này nữa cả.”
Tôn Di cau mày “Đáng lý ra tiểu thư nên để tôi giết chết Kiều Tâm Vũ ở Thu Phong Cổ Trấn luôn đi thì bây giờ đỡ phải chịu đựng cô ta rồi.”
Kiều Nguyệt Dung nhíu mày “Bà không biết gì hết, tôi đã có kế hoạch hết rồi, bây giờ tôi tạm lùi một bước để chờ ngày tàn của nó mà thôi, để tôi xem ông ta làm sao chấp nhận cháu gái ruột của mình chưa có kết hôn đã chửa oan đây, bây giờ bà làm theo những lời tôi nói nè.”
Tôn Di hôm nay chuẩn bị rất nhiều đồ ăn thịnh soạn nói là Kiều Nguyệt Dung nhờ bà chuẩn bị để chào mừng Kiều Tâm Vũ trở về nhà.
Lúc Kiều Tâm Vũ ngồi vào bàn ăn thì thấy toàn là cá nên cô nhất thời không chịu nổi mà nôn tháo, sắc mặt xanh méc lên khiến cho má Lý cũng sợ hãi theo.
Kiều Nguyệt Dung biết cơ hội đến rồi nên lên tiếng nói “Ba mẹ à, con thấy thần sắc của chị kém lắm hay là chúng ta đưa chị đến bệnh viện để kiểm tra đi sức khỏe đi cho an toàn.”
Má Lý cũng tán đồng “Tôi thấy nên đưa Tâm Vũ tiểu thư đến bệnh viện kiểm tra đi cho chắc ăn.”
Kiều Tâm Vũ có chút sợ hãi cô biết mình chỉ bị ốm nghén thôi chứ không có vấn đề gì hết nhưng nếu đến bệnh viện thì họ sẽ phát hiện ra là cô đang mang thai mất nên liền từ chối.
“Không cần đâu…con không sao hết chắc là ăn không tiêu mà thôi…con lên phòng nghỉ một lát thì sẽ khỏe hơn thôi.”
Kiều Nguyệt Dung cũng không tấn công vội mà âm thầm sai Tôn Di chuẩn bị toàn là cá trong những bữa ăn để Kiều Tâm Vũ không chịu được mà nôn tháo liên tục đến nước này rồi thì Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh cũng bắt đầu nghi ngờ đó là dấu hiệu ốm nghén nên quyết định phải đưa Kiều Tâm Vũ đến bệnh viện kiểm tra một lượt.
Lúc cầm kết quả kiểm tra trong tay Triệu Lệ Quỳnh gần như là điên tiết lên mà tát vào mặt của Kiều Tâm Vũ ngay tại bệnh viện.
“Mày nhìn xem đây là chuyện tốt mày làm ra đó, một góc cũng không bằng Nguyệt Dung đã vậy còn gây rắc rối làm mất mặt tao với người khác.”
Má Lý đứng bên cạnh cũng hơi khó xử vì tình huống này, bà gọi điện cho Kiều Trí Tề báo về chuyện Kiều Tâm Vũ đang mang thai, ông liền cho gọi Kiều Tâm Vũ trở về nhà thờ tổ của Kiều gia gặp ông nói chuyện trước.
“Rốt cuộc cái thai này là sao, con có gì muốn giải thích không hả Tâm Vũ?”
Kiều Tâm Vũ cúi đầu “Nếu con nói là con bị người ta hãm hại ông nội sẽ tin con chứ?”
Kiều Trí Tề mềm mỏng lên tiếng “Kể lại mọi chuyện xảy ra với con cho ông nghe đi.”
Kiều Tâm Vũ đem những chuyện đã xảy ra với mình và âm mưu của Kiều Nguyệt Dung kể cho Kiều Trí Tề nghe.
Sau khi nghe xong Kiều Trí Tề trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng “Tâm Vũ à, ông nội tin những gì mà con nói, tuy là thời gian tiếp xúc giữa ông nội và con không nhiều nhưng ông tin nhân cách của con hoàn toàn tốt, tâm con trong sạch hơn con bé kia nhiều.”
Kiều Tâm Vũ cúi đầu rủ mắt “Là con ngu ngốc dễ tin người mới rơi vào cái bẫy của Kiều Nguyệt Dung, là con không tốt làm mất mặt Kiều gia.”
“Lỗi cũng không phải của con chuyện này cứ để ông tính cho nhất định mọi chuyện sẽ êm đẹp thôi.”
Vừa lúc Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh đến tìm Kiều Trí Tề để nói về chuyện Kiều Tâm Vũ mang thai.
Triệu Lệ Quỳnh đặt tờ giấy kết quả Kiều Tâm Vũ mang thai trước mặt của Kiều Trí Tề “Ba nhìn cho rõ đứa cháu gái mà ba một mực tin tưởng đã làm ra chuyện tốt gì rồi đây, lần này thì ba đã sáng mắt ra chưa hả?”
Kiều Trí Tề cau mày nhìn Triệu Lệ Quỳnh rồi lên tiếng “Cô dám ăn nói với ba chồng mình như thế hả?”
Kiều Trạch Khương lên tiếng “Ba à, vợ con vì lo cho danh dự của Kiều gia bị ảnh hưởng mới nôn nóng như vậy thôi.”
Kiều Trí Tề hừ lạnh một tiếng “Chuyện Tâm Vũ mang thai tôi đã nghe má Lý nói rồi, nãy giờ tôi cũng đã trao đổi với con bé xong hết rồi, mang thai thôi mà có gì to tát đâu mà hai người lại làm quá lên như thế chứ.”
Triệu Lệ Quỳnh liền bực mình lên tiếng “Ba à, nó chửa oan mà không phải chuyện lớn hay sao hả ngộ nhỡ người ngoài mà biết thì sẽ cười vào mặt của Kiều gia chúng ta đó.”
Kiều Trạch Khương cau mày “Ba à, con thấy đứa trẻ này không thể sinh ra được đâu nhân lúc còn bỏ được thì chúng ta đưa Tâm Vũ đến bệnh viện làm phẫu thuật đi vẫn còn kịp đó.”
Kiều Trí Tề nghe chính miệng con trai của mình nói ra điều độc ác như thế thì liền tức giận đập bàn một cái “Anh hay quá rồi ha Kiều Trạch Khương, chuyện tàn nhẫn như thế mà cũng nói ra được.”
Kiều Trạch Khương liền mím môi sợ hãi “Ba à, Tâm Vũ chưa kết hôn mà đang mang thai thì sẽ tai tiếng vô cùng, chẳng những vậy đứa bé kia là hậu quả mà nó ăn chơi sa đọa gây ra, sinh đứa bé đó ra đúng là ô nhục cả gia tộc mà.”
Kiều Trí Tề quả quyết “Đủ rồi, chuyện này không ai được phép bàn tán gì nữa hết, Tâm Vũ sinh đứa bé đó ra tôi sẽ nuôi là được chứ gì, dù sao tôi vẫn chưa có cháu cố vừa hay Tâm Vũ là đứa cháu đầu tiên sinh được cháu cố cho tôi vì vậy tôi sẽ lập tức chuyển nhượng 5% cổ phần của Kiều Thị cho con bé.”
Triệu Lệ Quỳnh trợn mắt lên không dám tin vào tai mình nữa “Ba à, ba bị làm sao vậy? Rõ ràng là Tâm Vũ làm sai vậy mà ba còn cho nó cổ phần là sao hả?”
Kiều Trạch Khương cũng gấp gáp lên tiếng “Ba à, chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi Kiều gia để ở đâu đây hả?”
Kiều Trí Tề nhìn Kiều Trạch Khương rồi lên tiếng “Anh đúng là bất tài thật đó Kiều Trạch Khương có mỗi chuyện này cũng đi hỏi ngược lại tôi, chuyện đã đi đến nước này rồi tôi sẽ tìm một người cưới Tâm Vũ sau đó thì mọi thứ đều hợp lý cả rồi ai dám bàn tán gì nữa chứ.”
Triệu Lệ Quỳnh thở dài “Ai lại dám cưới một cô gái chửa oan như nó chứ?”
Kiều Trí Tề hừ lạnh “Chuyện đó tôi sẽ sắp xếp hết, chuyện của các người bây giờ là phải chăm sóc Tâm Vũ cho thật tốt.”
Lúc Kiều Nguyệt Dung nghe Tôn Di kể lại những dự tính của Kiều Trí Tề thì càng điên tiết lên cô ta không ngờ một người khó tính như Kiều Trí Tề có thể vì Kiều Tâm Vũ mà tính toán hết đường lui cho cô ta.
“Mẹ kiếp chuyện đến bước đường này mà ông ta vẫn bên vực cho nó là sao chứ?”
Tôn Di nôn nóng “Tiểu thư à chúng ta phải hành động nhanh lên mới được, ngày mai lão gia và phu nhân đi xem sửa chữa căn biệt thự của Kiều gia ở ngoại ô để chuẩn bị đưa Kiều Tâm Vũ đến đó dưỡng thai rồi.”
Kiều Nguyệt Dung nắm chặt tay thành nắm đấm “Nó mà sinh đứa bé đó ra còn được ông nội cho 5% cổ phần của Kiều Thị nữa, không được… đứa bé đó nhất định không thể sinh ra được.”
Kiều Nguyệt Dung suy nghĩ hồi lâu rồi quay sang thì thầm cái gì đó vào tai của Tôn Di, bà ta nghe xong liền gật đầu “Chỉ còn có cách này mới cứu vãn được tình thế mà thôi.”
Ngày hôm sau, Tôn Di đem giấu điện thoại của má Lý rồi nói với bà ta là Kiều Trí Tề gọi bà ta trở về nhà bên đó một lát, nói là trở về lấy nhân sâm sang nấu cho Kiều Tâm Vũ uống, má Lý không nghi ngờ mà rời đi.
Sau khi má Lý rời đi thì Tôn Di cầm theo một bát thuốc nước màu đen cùng với Kiều Nguyệt Dung đẩy cửa phòng của Kiều Tâm Vũ ra.
Kiều Tâm Vũ cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Kiều Nguyệt Dung và Tôn Di cùng xuất hiện ở phòng của mình.
“Hai người vào đây có chuyện gì sao?”
Kiều Nguyệt Dung khoanh hai tay trước ngực rồi lên tiếng “Cô chiếm dụng phòng riêng của tôi có cảm thấy thoải mái không hả?”
Kiều Tâm Vũ liền lên tiếng đáp “Vậy cô sống ở căn phòng tồi tàn kia có cảm giác như thế nào hả?”
Kiều Nguyệt Dung căm tức lên tiếng “Con khốn mày giỏi lắm, mày nghĩ có thể cướp hết mọi thứ của tao một cách dễ dàng như thế sao hả? Không đâu, hôm nay tao sẽ làm cho mày phải biến mất khỏi Nam Giang này.”
Kiều Tâm Vũ cảnh giác lên tiếng “Mấy người muốn làm gì hả?”
Kiều Nguyệt Dung liền nhếch môi mỉm cười độc ác lên tiếng “Ba mẹ cảm thấy đứa bé trong bụng mày chính là sự ô nhục của Kiều gia vì vậy muốn tao loại bỏ khỏi thế giới này.”
Kiều Tâm Vũ nghe vậy lập tức lên tiếng phản bác “Không đúng, ba mẹ đã đồng ý làm theo lời của ông nội rồi mà.”
“Ba mẹ đồng ý làm theo lời của ông nội chỉ là tạm thời thôi, hôm nay mày phải bỏ cái thai đó.”
Kiều Tâm Vũ sợ hãi kêu lên “Má Lý…má Lý.”
Tôn Di liền nhếch môi mỉm cười rồi lên tiếng “Kiều Tâm Vũ hôm nay không ai có thể cứu được mày đâu, mày cứ lớn tiếng mà kêu nữa đi.”
Kiều Tâm Vũ nhìn thấy Kiều Nguyệt Dung và Tôn Di có hai người còn cô chỉ có một mình nên muốn chạy trốn nhưng đã bị Kiều Nguyệt Dung kéo tay rồi đè cô xuống đất.