Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng

Chương 166:




Kiều Tâm Vũ thành thật đáp “Tôi sẽ quay về Nam Giang.”
“Uhm hình như chàng trai trong bệnh viện là người rất quan trọng với cô đúng không Elen?”
Kiều Tâm Vũ gật đầu đáp “Anh ấy là chồng tôi.”
Lee Trần khá bất ngờ vì chuyện này, trước đây còn hy vọng là khi Kiều Tâm Vũ trở lại Mỹ có thể cùng anh nói chuyện yêu đương nhưng rốt cuộc hạnh phúc của cô ấy lại ở Nam Giang chứ không phải ở Mỹ.
“Vậy chúc mừng cô nha.”
“Cảm ơn anh.”
Sức khỏe của Tịch Kỳ Phong cũng ổn định nên mọi người cùng trở về Nam Giang, lúc Ảnh Long thấy mọi người an toàn trở về thì rất là vui mừng.
Những anh em trong Tam Long Hội hy sinh trong chuyến đi đến Mỹ lần này đều được đưa trở về Nam Giang bằng phi cơ riêng, Tịch Kỳ Phong bảo Hắc Long sắp xếp an táng và trợ cấp tiền chăm lo cho gia đình của họ suốt đời xem như đền ơn.
Tịch Minh cũng đã biết chuyện Dung Ngọc Nhi thuê người bắt cóc Cao Đàn Hương và Tô Cẩn rồi muốn trừ khử Tịch Kỳ Phong, ông cảm thấy đau lòng nhưng cũng không thể oán trách được nữa vì bà ấy mất rồi.
Tịch Minh và Tịch Thiếu Kiệt cùng đến Tịch gia để tạ tội, hai người cùng quỳ xuống trước mặt của Cao Đàn Hương.
“Con thay Ngọc Nhi xin lỗi mẹ vì tất cả mọi chuyện vừa rồi nhưng hiện nay cô ấy đã bị quả báo cũng đã mất rồi, con thay cô ấy xin lỗi mẹ.”
Tịch Thiếu Kiệt cúi đầu rủ mắt “Thưa bà nội, con biết những chuyện mẹ con làm không thể nào tha thứ được hết, bản thân con cũng không xứng đáng là người của Tịch gia nhưng mà hiện nay mẹ con đã phải trả giá cho tội ác của mình rồi, con xin bà hãy tha thứ cho ba con.”
Cao Đàn Hương thở dài “Hai đứa đứng dậy hết đi, người ta nói nghĩa tử là nghĩa tận âu ông trời cũng có mắt gieo nhân nào thì gặt quả ấy, Thiếu Kiệt là đứa tốt tính không hề xấu xa như mẹ của con, nay cô ta cũng đã không còn thì thôi bỏ qua hết đi.”
Tịch Thiếu Kiệt vẫn cảm thấy bản thân mình như kẻ tội đồ “Thưa bà nội, cả đời này con xin làm trâu làm ngựa cho Tịch gia để chuộc lại tội lỗi mà mẹ con gây ra.”
Tịch Minh nghe vậy thì liền rớt nước mắt lên tiếng “Mẹ à, trăm sai ngàn sai đều là do con sai con xin mẹ đừng oán trách Thiếu Kiệt nữa.”
Cao Đàn Hương rủ mắt “Người ta nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, nghiệp người nào gây ra thì người đó tự mình gánh lấy, hiện giờ kẻ có tội cũng đã đền tội rồi, sau này Thiếu Kiệt vẫn là con cháu của Tịch gia.”
Cao Đàn Hương sợ rằng Tịch Kỳ Phong không vui nên quay sang hỏi ý kiến của anh “Con thấy thế nào hả Kỳ Phong?”
Tịch Kỳ Phong cũng nhân nhượng lên tiếng “Tùy nội quyết định con không có ý kiến gì cả, cậu ta cũng chưa từng làm việc gì xấu hại Tịch gia nếu vẫn được cái tâm lương thiện thì tốt rồi.”
Tịch Thiếu Kiệt ngẩng đầu lên nhìn Tịch Kỳ Phong rồi lên tiếng “Hôm nay em xin thề trước trời đất Tịch Thiếu Kiệt này cả đời về sau không bao giờ làm chuyện gì để ảnh hưởng đến Tịch gia nếu không thì bị thiên lôi đánh chết.”
Cao Đàn Hương liền lên tiếng “Thôi được rồi, con không cần phải thề độc như vậy đâu, sắp tới con có dự tính gì?”
“Dạ con muốn quay trở lại Mỹ để theo đuổi đam mê viết sách thiếu nhi của mình, ở Nam Giang có quá nhiều chuyện khiến con cảm thấy đau lòng nên không muốn nán lại nữa.”
Cao Đàn Hương gật đầu “Vậy cũng tốt làm việc mình thấy thích thì sẽ cảm thấy hạnh phúc, bà nội ủng hộ con.”
“Con cảm ơn bà nội ạ.”
Sau những biến cố lớn những kẻ có tội đều phải trả giả hết rồi cuộc sống thường nhật cũng quay lại.
Kiều Tâm Vũ vẫn tiếp tục tham gia các phim Lạc mất một người thương, Vây giữ em một đời, Năm ấy chúng ta lỡ hẹn* và gặt hái được nhiều thành công trên con đường nghệ thuật.
* Lạc mất một người thương, Vây giữ em một đời, Năm ấy chúng ta lỡ hẹn: tác phẩm đã full của mình bạn nào chưa xem qua thì có thể tham khảo ủng hộ mình với nhé!
Tại thành phố St. Louis ở tiểu bang Missouri của Mỹ, thân tín của Lee Trần lên tiếng báo cáo với anh “Dạ em đã đến Nam Giang điều tra về người đàn ông là chồng của Elen rồi, anh ta là Tịch đại thiếu gia của Tịch gia danh giá hàng đầu Nam Giang đấy ạ.”
Vẻ mặt của Lee Trần cứng đờ ra “Cái gì, là người của Tịch gia sao?”
“Dạ đúng, bà lão lần trước được người của chúng ta cứu chính là Tịch lão phu nhân quyền lực nhất Nam Giang.”
Ánh mắt của Lee Trần toát lên sự thù hận dày đặc, anh nắm chặt tay thành nắm đấm nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm “Trái đất này đúng là tròn thật, đã đến lúc nên kết thúc ân oán năm xưa rồi, đặt vé máy bay đi tôi muốn đến Nam Giang.”
“Dạ anh.”
Lee Trần xuất hiện với một nhóm mặt mày hung tợn xăm trổ đầy mình trước biệt thự của Tịch gia khiến cho tam long cũng phải bất ngờ.
Lần trước lúc ở đến thành phố St. Louis ở tiểu bang Missouri của Mỹ Kiều Tâm Vũ đã nhờ Lee Trần ra mặt giúp đỡ khi người bên Tịch gia đụng độ với bang nhóm Takami tính ra cũng có chút quen biết nên khi nhìn thấy Lee Trần xuất hiện trước biệt thự của Tịch gia thì Hắc Long liền niềm nở đón tiếp.
“Tưởng là ai xa lạ hóa ra là anh Lee Trần, thật không ngờ có một ngày chúng ta lại gặp nhau ở Nam Giang một cách bất ngờ như thế này.”
Mặt của Lee Trần lạnh lẽo như tản băng ngàn năm chứ không hề thân thiện như lần trước khi có mặt của Kiều Tâm Vũ, anh xa lạ lên tiếng “Tôi đến đây để báo thù Tịch gia của mấy người đó.”
Bạch Long thấy Hắc Long ra mở cửa mà cũng lâu nên liền đi ra xem thử, khi nghe Lee Trần nói vậy anh liền lên tiếng “Anh Lee à có nhầm lẫn gì không vậy hả? Thiếu gia nhà tôi chưa từng gây thù chuốc oán gì với anh hết sao anh lại nói đến báo thù là có ý gì chứ?”
Lee Trần nhếch môi cười lạnh “Thiếu gia các người đúng là không có lỗi gì với tôi hết nhưng mà Tịch gia các người lại có lỗi trước vong linh của ba và em trai tôi, ngày hôm nay tôi đến đây để đòi lại công bằng cho họ, nở máu thì phải trả bằng máu, gọi chủ của Tịch gia ra đây nói chuyện với tôi.”
Bạch Long nhìn vẻ mặt đầy oán hận của Lee Trần thì biết là anh ta không nói đùa mà đang vô cùng nghiêm túc nên liền đi vào trong báo lại với Cao Đàn Hương, Tịch Kỳ Phong và Kiều Tâm Vũ biết.
Kiều Tâm Vũ nghe Bạch Long nói Lee Trần đến biệt thự của Tịch gia tuyên bố muốn báo thù thì vô cùng kinh ngạc cô vội vàng đứng dậy đi ra ngoài trước, cô bước đến trước mặt của Lee Trần rồi lên tiếng.
“Lee à, có hiểu lầm gì không hả? Lần trước chúng tôi vẫn nợ anh một ân tình chưa trả làm sao người của Tịch gia có thể gây thù chuốc oán với anh được, có chuyện gì anh nói rõ ràng ra được không, mối quan hệ giữa hai bên đang rất tốt cơ mà có thể là có ai đó cố tình gây chia rẽ chúng ta.”
Lee Trần ngẩng đầu lên nhìn Kiều Tâm Vũ rồi lên tiếng đáp “Chuyện này không có hiểu lầm gì cả, mối thù này đã kéo dài hơn hai mươi năm rồi, hôm nay tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho người thân đã mất, cô hiện tại là thiếu phu nhân của Tịch gia nhưng tính ra cũng chẳng phải máu mủ ruột rà gì cả tôi thật sự không muốn làm hại cô vì vậy cô rời khỏi đây trước đi Elen à.”
Cao Đàn Hương và Tịch Kỳ Phong cùng đi ra ngoài, Tịch Kỳ Phong lên tiếng “Lee Trần à, lần trước anh cứu mạng chúng tôi một lần ân tình này vẫn chưa thể trả làm sao tôi có thể gây thù chuốc oán với anh, xin mời anh vào nhà ngồi nói rõ là chuyện gì tôi sẽ đích thân lấy lại công bằng cho anh.”
Lee Trần ngẩng đầu lên nhìn Tịch Kỳ Phong bằng ánh mắt sắc lạnh rồi gật đầu “Được thôi, hôm nay tôi nói cho rõ ràng mọi chuyện để mấy người chết thành ma thì cũng biết lý do vì sao mình chết.”
Lee Trần đi theo Tịch Kỳ Phong vào phòng khách của Tịch gia ngồi xuống, đám thuộc hạ của anh vẫn đứng bên ngoài cổng biệt thự canh chừng chỉ cần bên trong có chuyện gì thì sẽ lập tức nổ súng xông vào ngay.
Tịch Kỳ Phong nhìn Lee Trần rồi lên tiếng “Rốt cuộc là giữa Tịch gia và anh có thù oán gì mời anh nói rõ ràng.”
Lee Trần nhìn Tịch Kỳ Phong bằng ánh mắt sắc lạnh và gương mặt không cảm xúc rồi lên tiếng “Cách đây 20 năm, ba của tôi là tài xế lái xe của Tịch gia ông ấy là một người vô cùng trung thành hết mực tận tụy với công việc của mình, ngày hôm đó ba đi làm như mọi ngày và chở theo em trai của tôi đến đây. Sau đó thì họ mãi mãi không thể trở về nhà được nữa, một vụ tai nạn giao thông thảm khốc đã xảy ra trên đường ba tôi chở phu nhân và con trai bà ấy về Tịch gia, ba tôi chết tại hiện trường còn em trai thì chết ở phòng cấp cứu. Gia đình tôi vốn đang êm ấm hạnh phúc thì ba và em trai tôi mất, mẹ tôi vì quá đau buồn cho nên đã tự tử bỏ lại một mình tôi bơ vơ trên cõi đầy này, lúc đó tôi còn nhỏ không hiểu sự đời cứ nghĩ đó là tai nạn giao thông bình thường cho đến sau này tôi mới biết là do Tịch gia mấy người vì tranh đấu mà thanh trừng lẫn nhau còn ba và em trai tôi chỉ là những người vô tội bị kéo vào âm mưu của các người mà thôi. Tôi còn tìm hiểu được là Tịch lão phu nhân đây đã điều tra được thủ phạm đứng sau vụ tai nạn đó là ai nhưng vẫn im hơi lặng tiếng bao che cho tội lỗi của bà ta nữa kìa.”
Cao Đàn Hương xúc động khóe mắt của bà đỏ hoe lên giọng cũng run run “Thì ra cậu là…cậu là con trai lớn của tài xế Trần sao?”
Lee Trần gật đầu “Phải tôi là Trần Hòa Diệp con trai của Trần Chấn Đông đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.