Kiều Nguyệt Dung đứng một bên nhìn Kiều Tâm Vũ chật vật trước mặt của ba mẹ thì liền nhếch môi mỉm cười vì kế hoạch hãm hại cuộc đời Kiều Tâm Vũ của cô ta thành công mỹ mãn.
Kiều Tâm Vũ sợ hãi liền kéo cái chăn lên che chắn cơ thể của mình đồng thời dùng tay che mặt, tóc của cô dài nên cũng một phần nào đỏ rủ xuống che một nửa mặt của cô lại, lúc này cô lo sợ vô cùng, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ khi để ba mẹ nhìn thấy mình như thế này.
Kiều Nguyệt Dung giả vờ kinh ngạc lên tiếng “Chị, sao chị làm ra chuyện mất mặt ba mẹ như thế này hả?”
Triệu Lệ Quỳnh tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán “Mày đi vào trong mặc lại quần áo ngay trước rồi ra đây nói chuyện.”
Kiều Trạch Khương nhìn thấy phòng tắm kính kiểu lộ thiên thì khẽ lắc đầu lên tiếng “Chúng ta ra ngoài trước cho nó chút thời gian mặc quần áo đàng hoàng lại có vẻ đúng hơn đấy.”
Sau đó Kiều Trạch Khương, Triệu Lệ Quỳnh và Kiều Nguyệt Dung lần lượt đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, Kiều Tâm Vũ không dám chần chừ mà vội vàng mặc lại quần áo rồi mới dám mở cửa phòng ra.
Lúc này ba người kia mới bước vào phòng đóng cửa lại, Kiều Trạch Khương sợ làm lớn chuyện tại nơi thế này sẽ khiến người khác đồn thổi những tin đồn không hay về Kiều gia nên cũng kìm cơn giận xuống.
Kiều Nguyệt Dung cứ đinh ninh là tối qua người ở cùng Kiều Tâm Vũ là Phí Hoài Hưng và Tô Đăng Cát cộng thêm nhìn thấy Kiều Tâm Vũ không mặc quần áo trên người thì cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi nên cô ta đưa tay hất một góc chăn để lộ vết máu dính trên ga giường.
Kiều Nguyệt Dung nhìn Kiều Tâm Vũ bằng ánh mắt kinh ngạc rồi thốt lên “Chị, tối qua chị đã…”
“Bốp.”
Kiều Tâm Vũ chưa kịp lên tiếng trả lời thì đã ăn ngay một cái tát như trời giáng từ Kiều Trạch Khương khiến cô ngã ngồi xuống giường, ông nổi giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán.
“Mày đúng là muốn làm tao tức chết mà Kiều Tâm Vũ, mày nhỏ nhen ích kỷ nhiều lần gây sự với Nguyệt Dung thì thôi đi tao không ngờ mày lại là một cô gái ăn chơi phóng túng như thế. Mới từng này tuổi đầu mà đã đi cùng đàn ông vào khách sạn thác loạn đúng là kiểu con gái không ra gì mà.”
Triệu Lệ Quỳnh cũng cau mày lên tiếng mắng chửi “Tao thật là vô phước mới có một đứa con gái lăn loàng trắc nết như mày đó Kiều Tâm Vũ, nếu biết mày là hạng người không biết liêm sỉ không giữ lễ giáo như thế này thì ngay từ đầu tao đã không nhận lại đứa con gái như mày rồi.”
Kiều Nguyệt Dung cũng được nước mà lên giọng muốn dạy dỗ Kiều Tâm Vũ “Chị à, em thật không ngờ chị là người như thế này, chị làm ra những chuyện này có từng nghĩ đến hậu quả hay không hả? Nếu như có ai biết được chuyện chị từng thất thân với người đàn ông khác trước khi kết hôn thì mặt mũi ba mẹ biết để ở đâu, danh tiếng của Kiều gia sẽ bị người ta đem ra bôi nhọ làm trò cười cho tất cả mọi người ở Nam Giang này mất.”
Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh nghe những lời mà Kiều Nguyệt Dung nói về Kiều Tâm Vũ xong thì lại càng tức giận, họ bắt đầu có ác cảm với đứa con gái này hơn một chút.
Lúc đó Kiều Tâm Vũ vô cùng hoảng loạn nên không suy nghĩ được gì cả, cô không phải kiểu con gái hư thân, ăn chơi, thác loạn như những gì mà bọn họ vừa nhìn thấy nhưng cô không thể giải thích được, nỗi oan ức này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể nào rửa sạch được cả.
Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh tận mắt chứng kiến đứa con gái ruột của mình làm ra những chuyện mà họ cho là mất mặt thì nổi giận đùng đùng bỏ đi về nhà không thèm nhìn Kiều Tâm Vũ thêm một lần nào nữa cả.
Trước khi rời đi Kiều Nguyệt Dung nhìn Kiều Tâm Vũ ngây ngốc không hiểu chuyện gì đã xảy ra bằng ánh mắt hả hê, cô ta còn thầm nghĩ [Thật là đáng tiếc khi hai tên kia đã bỏ đi trước rồi, nếu như ba mẹ tận mắt kiến cảnh Kiều Tâm Vũ thác loạn với Phí Hoài Hưng và Tô Đăng Cát thì vở kịch này sẽ trở nên kịch tính hơn rất nhiều nhưng không sao, chỉ cần nhiêu đây thì ba mẹ cũng chẳng muốn công khai thân phận của nó với truyền thông nữa rồi, mục đích của mình đã đạt được rồi.]
Kiều Nguyệt Dung cũng thừa biết là Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh coi trọng nhất là danh dự và tiếng tăm nên bỏ tiền ra thuê một số tờ báo lá cải đưa tin giật gân với các tiêu đề ám chỉ vụ việc của Kiều Tâm Vũ nhưng mà không nói tên chỉ viết một bài viết tương tự để người trong cuộc tự nhột mà thôi.
Ngày hôm đó có rất nhiều bài báo giật tít với tiêu đề cực căng thu hút sự chú ý của nhiều người nào là “Tiểu thư thượng lưu là cô gái phóng đãng”, “Con gái nuôi của gia đình thượng lưu qua đêm tại khách sạn với người đàn ông lạ mặt” và vô số tít khác khiến cho nhiều người tò mò vào xem.
Kiều Tâm Vũ thật sự hoang mang và hoảng loạn cô cũng không hiểu vì sao mình đi cùng Kiều Nguyệt Dung nhưng cuối cùng chỉ có một mình cô bị vứt lại khách sạn còn tung tích của em gái thì chẳng thấy đâu.
Kiều Tâm Vũ là cô gái ngây thơ lương thiện lại vô cùng thành thật chất phác, cô sợ Kiều Nguyệt Dung cũng xảy ra chuyện không hay như mình nên vội vàng trở về biệt thự của Kiều gia là Kiều Gia Trang để hỏi em gái xem rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Lúc bước vào nhà Kiều Tâm Vũ nhíu mày kinh ngạc khi nhìn thấy Kiều Nguyệt Dung vẫn đang bình an vô sự ngồi bên cạnh Kiều phu nhân trong phòng khách.
Kiều Tâm Vũ thấy Kiều Nguyệt Dung không có vấn đề gì liền vui mừng bước qua lên tiếng “Nguyệt Dung thật may quá em không sao cả?”
Kiều Nguyệt Dung giả ngây ngô lên tiếng hỏi “Chị nói gì em nghe không hiểu.”
“Tối hôm qua sau khi đi bar cùng nhau em đã đi đâu, chị sợ em xảy ra chuyện nhưng mà nhìn thấy em không sao chị an tâm rồi.”
Vừa nói dứt lời thì Kiều Tâm Vũ đã ăn trọn một cái tát như trời giáng vào mặt từ Kiều Trạch Khương khiến một bên gò má của cô sưng đỏ lên tức khắc nổi cả dấu năm ngón tay lên đó. truyện kiếm hiệp hay
Kiều Tâm Vũ cảm nhận được mặt của mình bỏng rát và đau đớn đến vô chừng, cái tát đó khiến cho cô không trụ được mà chới với ngã ngồi trên sàn nhà.
Nước mắt của Kiều Tâm Vũ rơi xuống giọng cô nghẹn lại hoang mang lên tiếng hỏi “Vì sao ba lại đánh con?”
Kiều Trạch Khương tức giận ném cả một đống báo ám chỉ bóng gió về chuyện Kiều Tâm Vũ bị bắt gặp ở quán bar say xỉn và ở trong khách sạn trong tình trạng không mặc quần áo để lộ da thịt ra bên ngoài.
“Mày mở to mắt ra nhìn chuyện tốt mà mày đã làm đi…Kiều gia của tao bao nhiêu năm nay nổi tiếng là gia đình danh giá của giới thượng lưu ở Nam Giang nhưng bây giờ mày nhìn xem mày đã làm cái gì hả? Mày đang bôi tro trét trấu lên mặt của gia đình tao đó.”
Nước mắt của Kiều Tâm Vũ lưng tròn cổ họng cô nghẹn đắng vì bị oan ức, cô không biết nên giải thích như thế nào để mọi người hiểu mọi chuyện không phải là như thế cô không hề làm ra chuyện gì có lỗi với Kiều gia cả.
Qua một lúc thật lâu Kiều Tâm Vũ nắm chặt tay thành nắm đám rồi ngẩng đầu lên nhìn Kiều Trạch Khương bằng ánh mắt oan ức giọng cô nghẹn ngào lên tiếng “Thưa ba, con không có làm gì sai cả, con cũng không biết tại sao lại như vậy nữa, con xin ba hãy tin con một lần được không?”
Kiều Trạch Khương giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán ông lớn tiếng quát “Mày không làm gì sai thì sao để người ta viết bài đăng lên như thế, bây giờ tao còn mặt mũi nào mà ra đường nhìn người ta đây.”
Kiều Tâm Vũ còn xem lướt qua các bài báo mà Kiều Trạch Khương ném vào người mình rồi lên tiếng “Ba à, trong những bài báo này đâu có để tên con sao ba cứ phải khẳng định người đó là con chứ?”
Kiều Trạch Khương nghe vậy càng nổi trận lôi đình lên quát “Cũng may là người ta không nêu tên mày trong bài báo chứ nếu không thì cả Kiều gia này đều bị thiên hạ cười vào mặt vì có một đứa con gái mất nết như mày rồi đó.”
Mẹ của Kiều Tâm Vũ là Triệu Lệ Quỳnh nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt rồi lên tiếng “Tôi thật là vô phúc mới có một đứa con gái như thế này, ông trời sao khéo trêu ngươi để một đứa như nó là con ruột của tôi chứ, phải chi nó được một phần của Nguyệt Dung thôi thì tôi đã cảm tạ trời đất lắm rồi.”
Kiều Nguyệt Dung lúc này bày ra vẻ mặt có lỗi níu lấy cánh tay của Triệu Lệ Quỳnh rồi lên tiếng “Mẹ à, mẹ đừng trách chị tối hôm nay nếu con kiên nhẫn khuyên chị đi về nhà cùng con thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.”
Kiều Trạch Khương nhíu mày rồi nghiêm giọng hỏi “Nguyệt Dung hôm qua con có gặp nó bên ngoài sao?”
Kiều Nguyệt Dung gật đầu “Dạ phải ạ.”
Kiều Tâm Vũ vẫn chưa biết giả tâm của Kiều Nguyệt Dung nên khi nghe cô em gái này nói vậy cô liền lên tiếng “Thưa ba, tối hôm qua là Nguyệt Dung rủ con đi vào bar chơi để giới thiệu con với bạn bè của em ấy ạ, sau đó những người bạn kia mời rượu con rất nhiều con sợ làm mất mặt của Nguyệt Dung nên không dám từ chối, con chỉ nhớ là mình uống rất nhiều sau đó những chuyện xảy ra con đều không nhớ nữa, con không biết tại sao mình lại ở trong khách sạn đó, con thật sự không có biết gì hết.”
Kiều Tâm Vũ ngây ngô tưởng rằng chỉ cần mình nói ra hết sự thật những chuyện đã xảy ra vào đêm hôm qua thì Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh sẽ tin tưởng mình, cô nghĩ chỉ cần Kiều Nguyệt Dung nói đỡ vài lời hoặc nói ra những chuyện đã xảy ra sau đó là cô bị người khác hãm hại thì ba mẹ có thể nguôi cơn giận.