Triệu Lệ Quỳnh nhíu mày thầm nghĩ “Chẳng lẽ là có người nghĩ quẩn muốn kết thúc cuộc đời của mình bằng cách nhảy lầu cho nên mới thu hút nhiều người như thế?!”
Triệu Lệ Quỳnh vừa tính đi xuống lầu thì có một y tá chạy đến với vẻ mặt hốt hoảng nắm lấy cánh tay của bà thở muốn không ra hơi “Hộc…hộc…Kiều phu nhân…gặp bà ở đây thì may mắn quá rồi.”
Triệu Lệ Quỳnh nhìn thấy vẻ hấp ta hấp tấp của cô y tá kia thì biết là có chuyện không lành xảy ra nghĩ rằng bệnh tình của Kiều Nguyệt Dung có chuyển biến xấu nên nôn nóng hỏi “Có chuyện gì vậy hả? Con gái của tôi có chuyện gì rồi đúng không?”
Cô y tá kia liền gật gật đầu “Dạ phải ạ, sáng nay người chăm sóc cho cô ấy báo bên bộ phận trực ban là lúc tỉnh dậy thì không thấy Kiều tiểu thư đâu cả, nên chúng tôi chia nhau ra đi tìm rất lâu, cuối cùng nhìn thấy cô ấy đang ngồi một mình trên sân thượng của tòa nhà cao nhất bệnh viện.”
Triệu Lệ Quỳnh nghe đến đó liền cả kinh chỉ tay về phía tòa nhà cao nhất và đám người đang tụ tập đông đúc bên dưới rồi lên tiếng hỏi “Vậy là người có ý định nhảy lầu chính là con gái của tôi sao?”
Cô y tá liền gật đầu “Dạ phải ạ, tình hình bên đó nguy cấp lắm rồi xin Kiều phu nhân đi theo tôi sang đó khuyên Kiều tiểu thư vài lời, hình như tôi thấy tâm trí của cô ấy không được tỉnh táo cho lắm, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xuống kết thúc mạng sống của mình hết.”
Triệu Lệ Quỳnh vội vàng chạy theo y tá đi lên sân thượng của tòa nhà cao nhất, bà nhìn thầy Kiều Nguyệt Dung đang ngồi chênh vênh trên mép lan can bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống hết liền xanh mặt ngay lập tức.
Tôn Di vừa nhìn thấy Triệu Lệ Quỳnh liền nắm tay bà khóc lóc “Phu nhân ơi, người mau khuyên tiểu thư vài lời đi, cô ấy tuyệt vọng quá muốn kết thúc mạng sống của mình kìa phu nhân ơi.”
Triệu Lệ Quỳnh liền bước lên phía trước một bước rồi dịu dàng lên tiếng “Nguyệt Dung à, là mẹ đây, con xuống đây với mẹ đi mà Nguyệt Dung.”
Kiều Nguyệt Dung quay người lại nhìn Triệu Lệ Quỳnh bằng ánh mắt ngấn lệ rồi nghẹn ngào lên tiếng “Mẹ ơi, con xin lỗi…con nghĩ là chỉ cần con kết thúc mạng sống của mình thì sẽ không liên lụy đến cha mẹ nữa, con thật sự hết cách rồi con xin lỗi ba mẹ hu hu hu.”
Triệu Lệ Quỳnh cảm giác lòng đau như xé khóc lóc lên tiếng “Nguyệt Dung à, mẹ đã nói chuyện với ba con xong hết rồi, Tâm Vũ sẽ thay con gả đến Tịch gia cho nên con đừng làm có làm chuyện dại dột gì hết nha, con sẽ kết hôn với Nam Khánh.”
Kiều Nguyệt Dung lắc đầu “Không…không được đâu mẹ…sao ba mẹ có thể để chị thay con gả đi được chứ, làm vậy là chôn vùi cuộc đời của chị đấy mẹ ơi.”
“Giờ phút nào rồi mà con còn nghĩ cho nó chứ, con thật lòng xem nó là chị gái nhưng nó chưa bao giờ đối xử tốt với con hết, lúc nào con cũng nghĩ cho nó hết lần này hãy nghĩ có cho mình đi.”
Kiều Nguyệt Dung thầm cười trong lòng [Bà đúng là ngu ngốc mà ngay cả con gái ruột cũng nhẫn tâm như thế nhưng mà không sao bà càng như thế càng đúng ý của tôi.]
Kiều Trạch Khương sau khi gửi xe xong thì đi lên sau Triệu Lệ Quỳnh, lúc ông ta nghe nói có người muốn nhảy lầu kết liễu cuộc đời thì cũng có nghĩ qua đấy chính là Kiều Nguyệt Dung vì hiện tại bác sĩ nói tâm lý cô ta không ổn định có thể tìm đến cái chết bất cứ lúc nào.
Không chờ bất cứ ai chỉ dẫn mà Kiều Trạch Khương tự mình tìm lối đi lên sân thượng của toàn nhà cao nhất, quả nhiên là nhìn thấy Triệu Lệ Quỳnh và Tôn Di đang đứng khóc lóc để khuyên nhủ Kiều Nguyệt Dung đừng làm chuyện dại dột.
Từ xa Kiều Nguyệt Dung nhìn thấy Kiều Trạch Khương xuất hiện thì càng tỏ ra đáng thương tội nghiệp, cô làm đứng lên trên mép lan can, gió thổi phần phật khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều phải thốt cả tim sợ rằng cô ta không may trượt chân ngã một cái xuống đất thì thịt nát xương tan mất.
Bản thân của Kiều Nguyệt Dung cũng đem tính mạng của mình ra cược luôn rồi, cô ta có run sợ nhưng mà cô ta biết mình phải bình tĩnh giữ thăng bằng nếu không thì sẽ mất cái mạng nhỏ này thật.
Tôn Di nhìn Kiều Nguyệt Dung trong tình thế nguy hiểm như thế thì đổ đầy mồ hôi lạnh trên trán, bà ta cuống quýt cầu khấn trong lòng [Cầu xin trời phật độ hộ cho Nguyệt Dung qua được cửa ải này, nếu muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt con đi đừng để con bé xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hết.]
Kiều Trạch Khương nhìn thấy Kiều Nguyệt Dung có thể rơi xuống lầu bất cứ lúc nào thì lòng cũng nóng như lửa đốt liền bước lên phía trước lên tiếng “Nguyệt Dung à, con đừng làm chuyện dại dột mà, con xuống đây trước đi trên đó nguy hiểm lắm.”
Nước mắt rơi xuống trên mặt của Kiều Nguyệt Dung giọng cô ta nghẹn ngào vang lên “Ba, con xin lỗi…hu hu…con xin lỗi.”
Kiều Trạch Khương muốn tiến đến kéo Kiều Nguyệt Dung xuống thì cô ta liền hô lên “Ba đừng qua đây…ba qua đây con sẽ nhảy xuống ngay đó.”
Triệu Lệ Quỳnh khóc lóc thảm thiết “Đừng mà…đừng mà Nguyệt Dung…mẹ cầu xin con hãy xuống đây đi mà.”
Triệu Lệ Quỳnh liền nắm lấy cánh tay của Kiều Trạch Khương rồi lên tiếng “Ông mau nói cho con biết đi, chúng ta đã quyết định gả Tâm Vũ đến Tịch gia rồi, còn Nguyệt Dung sẽ gả đến Đoàn gia cho Nam Khánh, ông mau nói đi mà Trạch Khương.”
Kiều Trạch Khương vẫn chần chừ ông vẫn chưa nghĩ thông chuyện sẽ gả Kiều Tâm Vũ đến Tịch gia, cho dù cô có làm ra chuyện tày đình gì thì suy cho cùng vẫn là máu mủ ruột thịt của ông mà, làm sao trơ mắt nhìn con gái ruột bị tuẫn táng theo một người đã chết được chứ.
Kiều Nguyệt Dung nhìn thấy được sự do dự trong mắt của Kiều Trạch Khương nên giả vờ đưa chân ra ngoài mép lan can, lúc này cô ta chỉ đứng bằng một chân trên lan can mà thôi, một chân hoàn toàn buông thỏng ra ngoài không có điểm tựa.
Kiều Nguyệt Dung cũng sợ lắm nhưng mà cô ta tự nhủ lòng [Nếu phải tuẫn táng theo một người đã chết thì chi bằng hôm nay tự mình quyết định số mệnh của mình, thành công thì có thể đẩy Kiều Tâm Vũ đi vào chỗ chết từ nay về sau an tâm mà làm đại tiểu thư của Kiều gia rồi gả cho Nam Khánh, còn không thì cùng lắm là cái chết thôi cũng chẳng có gì to tát cả.]
Triệu Lệ Quỳnh nhìn thấy Kiều Nguyệt Dung cố ý muốn tự tử càng nôn nóng gào lên bên tai của Kiều Trạch Khương “Ông nhẫn tâm nhìn con gái chúng ta chết trước mặt hay sao hả Kiều Trạch Khương? Ông mau nói gì đi chứ.”
Kiều Trạch Khương không có lựa chọn nào khác cả ông không thể trơ mắt nhìn Kiều Nguyệt Dung nhảy xuống lầu tìm cái chết đau đớn nên hạ quyết tâm lên tiếng “Nguyệt Dung à, mẹ con nói không có sai, ba mẹ đã bàn là sẽ gả Tâm Vũ đến Tịch gia rồi đừng làm chuyện dại dột nữa mà…mau xuống đây với ba mẹ đi mà con gái.”
Kiều Nguyệt Dung nghe thấy chính miệng Kiều Trạch Khương nói sẽ gả Kiều Tâm Vũ đến Tịch gia thì rất là vui mừng trong lòng nhưng cô không thể hiện ra mặt mà giả vờ lảo đảo rồi bất tỉnh ngã xuống vào trong sân thượng.
Một màn như thế khiến cho tất cả mọi người đều thờ phào nhẹ nhõm, các bác sĩ và y tá liền khiêng cô ta lên băng ca đẩy đến phòng cấp cứu.
Triệu Lệ Quỳnh thì gục ngã tại chỗ luôn vừa rồi tim bà đập nhanh vì hoảng sợ nên hiện tại rất là mệt.
Kiều Trạch Khương ngồi xuống bên cạnh của Triệu Lệ Quỳnh tỏ vẻ lo lắng “Bà không sao chứ?”
Triệu Lệ Quỳnh khẽ lắc đầu “Cũng mày là Nguyệt Dung nó ngã vào trong nếu không thì tôi sẽ chết theo con bé luôn.”
“Bà đang nói chuyện dại dột gì vậy hả?”
Triệu Lệ Quỳnh vẫn oán trách Kiều Trạch Khương “Nếu như từ ban đầu ông nhanh chóng đưa qua quyết định để Tâm Vũ gả thay Nguyệt Dung đến Tịch gia thì mọi chuyện đã khác rồi, nếu Nguyệt Dung có chuyện gì tôi nhất định không tha thứ cho ông đâu.”
Kiều Trạch Khương cau mày “Thì bây giờ tôi cũng làm theo ý bà rồi, bà còn chưa vừa lòng hay sao hả? Các người chỉ toàn ép buộc tôi thôi chưa bao giờ nghĩ đến tôi ở giữa vô cùng khó xử.”
Mọi chuyện diễn ra theo kế hoạch của Kiều Nguyệt Dung dàn xếp nên bây giờ cô ta có thể yên tâm rồi.
Tôn Di vào phòng bệnh Kiều Nguyệt Dung liền mở mắt ra, bà ta lo lắng lên tiếng hỏi “Tiểu thư cô tỉnh rồi?”
Kiều Nguyệt Dung liền đáp “Tôi vốn luôn tỉnh táo mà, bà thử nghĩ xem nếu lúc đó tôi bất tỉnh thật thì có thể mất mạng thật đó.”
Tôn Di nắm lấy bàn tay của Kiều Nguyệt Dung “Lúc đó cô làm tôi sợ thật sự đó tiểu thư à, cô diễn kịch thôi mà có cần làm tới mức đó luôn không ngộ nhỡ rơi xuống thật thì chết là cái chắc.”
Ánh mắt của Kiều Nguyệt Dung hiện lên sự lươn lẹo “Tại bà không để ý thôi, lúc đó Kiều Trạch Khương vẫn còn chần chừ không muốn quyết định để Kiều Tâm Vũ thay tôi gả đến Tịch gia nếu như tôi không làm vậy thì ông ta chắc chắc sẽ không thể nào dứt khoát được hết.”
“Nhưng làm vậy quá nguy hiểm.”
Ánh mắt của Kiều Nguyệt Dung chuyển sang tàn độc “Tôi chính là tìm đường sống trong cái chết đó, bây giờ thì tốt rồi, nếu như Kiều Tâm Vũ gả đến Tịch gia thì sau này tôi không cần phải lo sợ gì nữa, tôi sẽ mãi mãi là đại tiểu thư của Kiều gia còn nó là cô dâu tuẫn táng theo một kẻ đã chết.”
Tôn Di giơ ngón tay cái lên tán thưởng Kiều Nguyệt Dung “Tiểu thư đúng là tài giỏi có thể nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo như thế này.”
Kiều Nguyệt Dung liền nhếch môi mỉm cười đầy đắc thắng “Ông trời đối xử quá bất công với tôi mà để tôi sinh ra là một cô nhi thì tôi phải dành lấy những thứ mà tôi muốn, tôi nhất định phải có một cuộc đời huy hoàng chứ không thể nào trở thành một kẻ thất bại được.”