Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng

Chương 63:




Kiều Tâm Vũ ngẩng đầu lên nhìn Kiều Trạch Khương rồi lên tiếng “Dù sao thì người bị tuẫn táng theo một người đã chết cũng không dùng được những thứ này, Kiều lão gia cứ giữ lại cho đứa con gái lá ngọc cành vàng của ông dùng đi, tôi không cần đâu.”
Triệu Lệ Quỳnh thấy thái độ của Kiều Tâm Vũ như thế thì lại bày ra vẻ mặt chán ghét “Ông coi chúng ta chuẩn bị những thứ này vì nó vậy mà nó lại không biết ơn còn dùng thái độ lạnh nhạt như thế mà nói chuyện với chúng ta nữa.”
Kiều Tâm Vũ liền lên tiếng “Kiều lão gia, Kiều phu nhân tôi vốn chưa từng đòi hỏi những thứ này là hai người tự chuẩn bị cơ mà, điều kiện mà tôi đưa ra chỉ liên quan đến mảnh đất cô nhi viện Huyền Phương và quan hệ giữa chúng ta mà thôi, tôi đề nghị hai người sớm xem xét sang tên mảnh đất kia cho tôi sớm một chút.”
Triệu Lệ Quỳnh cau mày “Hóa ra mày chỉ chăm chăm vào mảnh đất đó thôi sao vậy mà nói là không đòi hỏi mày có biết mảnh đó trị giá bao nhiêu không hả?”
Kiều Tâm Vũ nhướng mày tỏ thái độ bất cần “Nếu như Kiều phu nhân đây thấy tiếc mảnh đất giá trị đó thì cứ giữ lại đi nhưng mà tôi nhắc cho hai người nhớ thời gian đón dâu bên Tịch gia ấn định chỉ còn lại có 07 ngày nếu tôi cảm thấy không vui sẻ đổi ý đấy. Không có mảnh đất đó tôi có thể nhờ ông nội hỗ trợ cho tôi một mảnh đất khác tốt hơn nhưng mà đứa con gái yêu quý của hai người phải gả cho Tịch đại thiếu gia kia đến lúc cô ta tự tử lần thứ ba chết thật thì đừng có oán trách tôi nha.”
Triệu Lệ Quỳnh lại nhảy đong đỏng lên “Mày đúng là độc mồm độc miệng mà Kiều Tâm Vũ, tao không biết kiếp trước tao gây ra nghiệp chướng gì mà kiếp này lại có đứa con như mày nữa.”
Kiều Tâm Vũ nhướng mày “Nói thật là kiếp trước tôi cũng không biết bản thân đã gây ra nghiệp chướng gì mà lại có một người mẹ máu lạnh như Kiều phu nhân đây.”
Triệu Lệ Quỳnh trừng mắt lên tức giận không nghĩ là Kiều Tâm Vũ dám nói với mình mấy lời như thế “Mày…mày đúng là làm tao tức chết.”
“Đừng tưởng tôi không biết hai người trăm phương ngàn kế tìm cho bằng được tôi trở về là để gả thay đứa con gái cành vàng lá ngọc của hai người cho một kẻ sống dở chết dở, tốt nhất là lúc này hai người đừng có chọc điên tôi lên nếu không tôi đổi ý thì nhà mấy người sẽ từ đại hôn chuyển thành đại tang thật đó.”
Kiều Trạch Khương liền kéo tay của Triệu Lệ Quỳnh một cái ra hiệu cho bà im lặng đừng tiếp tục tranh cãi với Kiều Tâm Vũ nữa, thật lòng thì ông cũng không muốn đem Kiều Tâm Vũ gả đến Tịch gia nhưng lại bị vợ và Kiều Nguyệt Dung gài vào tình thế đã rồi nên giờ không thể nói hai lời được.
Kiều Trạch Khương lên tiếng nói với Kiều Tâm Vũ “Con gái à, chuyện mảnh đất cô nhi viện Huyền Phương ba đã liên hệ với luật sư xong hết rồi, ngày mai ba và con sẽ cùng ra công chứng sang tên nên con cứ yên tâm.”
Kiều Tâm Vũ gật đầu “Vậy thì tốt rồi cảm ơn Kiều lão gia.”
Kiều Trạch Khương thở dài “Tâm Vũ con cũng đã trở về nhà rồi, chuyện không vui trước đây chúng ta bỏ qua hết được không? Con tính cả đời gọi ba mẹ là Kiều lão gia và Kiều phu nhân hay sao hả?”
Kiều Tâm Vũ nhếch môi cười tự giễu “Tôi sợ gọi hai vị đây bằng ba mẹ sẽ làm ảnh hướng đến danh dự của Kiều gia vì vậy tôi không dám đâu, còn nữa chuyện trước đó đối với mấy người như gió thoảng mây bay còn đối với tôi chính là từng vết thương khắc sâu vào tận tâm trí, cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ những chuyện mà các người từng đối xử thậm tệ với tôi đâu.”
Kiều Trạch Khương thở dài rủ mắt “Thôi con cứ nghỉ ngơi trước đi, chắc là đi đường cũng mệt lắm rồi.”
Kiều Tâm Vũ cũng không muốn đôi co mất thời gian với Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh là gì, dù sao cũng là máu thịt càng nói thì sẽ càng tổn thương nhau thêm thôi.
Kiều Nguyệt Dung lại bày ra vẻ mặt giả tạo kéo tay của Triệu Lệ Quỳnh “Mẹ à, mẹ đừng trách chị nữa, chắc là chị mới đi đường xa trở về nên không thoải mái thôi, chúng ta để chị nghỉ ngơi đi đừng làm phiền chị nữa.”
“Con đó suốt ngày nó đỡ cho nó thôi.”
Sắp đến ngày giỗ của Hà Tuyền Lâm – mẹ của Tịch Kỳ Phong nên Tịch Minh quay về biệt thự của Tịch gia, năm nào ông cũng trở về tham dự đám giỗ của vợ trước cả.
Tình yêu của Tịch Minh đối với Hà Tuyền Lâm là thật lòng nhưng mà ông lại tham lam vừa muốn có Hà Tuyền Lâm vừa muốn giữ Dung Ngọc Nhi bên cạnh nên mới dẫn đến chuyện Dung Ngọc Nhi thuê người lái xe đâm trực diện vào xe của vợ mình.
Tịch Minh bao che tội lỗi cho Dung Ngọc Nhi nhưng mà lại cảm thấy có lỗi với Hà Tuyền Lâm rất nhiều nên hằng năm ông đều trở về chuẩn bị đám giỗ của bà hết.
Năm nay trở về Tịch gia thì thấy gia nhân trong nhà đang trang hoàng lại nhà cửa bằng những dải lụa đỏ, bàn thờ gia tiên cũng được chuẩn bị đâu vào đấy hết rồi nên có chút kinh ngạc.
Cao Đàn Hương vừa từ trên lầu đi xuống căn dặn gia nhân chuẩn bị hôn lễ cho cẩn thận thì Tịch Minh nhíu mày lên tiếng“Thưa mẹ con mới về.”
Cao Đàn Hương không thèm nhìn mặt Tịch Minh lấy một cái “Con về đây để làm gì vậy hả?”
Xe của Tịch Kỳ Phong dừng lại trước cửa anh nhìn thấy xe của Tịch Minh đang đậu ở cổng chính nên bảo Hắc Long lái xe đi vào nhà bằng cổng sau vì không muốn đụng độ với người ba vô trách nhiệm đó.
Tịch Minh vẫn tỏ vẻ lễ độ lên tiếng đáp “Dạ thưa mẹ sắp đến ngày giỗ của Tuyền Lâm rồi con trở về để chuẩn bị nhưng mà hình như trong nhà mình sắp có hỷ sự gì ạ?”
Cao Đàn Hương liền gật đầu “Đúng vậy, đại hôn của cháu trai tôi sắp diễn ra rồi nên phải trang hoàng lại nhà cửa cho thật đàng hoàng để đón cháu dâu của tôi bước chân vào cửa của Tịch gia chứ.”
Gần đây thông tin về lễ đính hôn của Tịch Thiếu Kiệt và Đàm Duệ Linh đang được truyền thông PR rầm rộ nên Tịch Minh tưởng rằng Cao Đàn Hương đã suy nghĩ lại chấp nhận Tịch Thiếu Kiệt là đứa cháu thứ hai của mình rồi vì vậy mà rất vui mừng.
“Mẹ à, con cảm ơn mẹ đã mở lòng mà đón nhận Thiếu Kiệt làm cháu trai.”
Cao Đàn Hương cau màu nhìn Tịch Minh rồi lên tiếng “Đang nói nhăn nói cuội cái gì vậy hả?”
Tịch Minh ngẩn người ra “Chẳng phải mẹ bảo chuẩn bị nhà cửa để đón cháu dâu mới hay sao? Thiếu Kiệt và Duệ Linh của tập đoàn thủy sản Đàm Thị sắp đính hôn, chẳng phải mẹ muốn cho hai đứa đến đây làm lễ trước sự chứng giám của tổ tiên sao ạ?”
Cao Đàn Hương ngẩng đầu lên nhìn Tịch Minh rồi hỏi “Ai nói với con như thế chứ? Mẹ nói cho con biết bàn thờ tổ tiên của Tịch gia chỉ có con cháu chính thống mới được quỳ lạy để nhận sự ban phúc của tổ tiên mà thôi, cho đến thời điểm hiện tại mẹ chỉ có một cô con dâu chính thức là Hà Tuyền Lâm được cưới hỏi đàng hoàng mà thôi, nên con trai của con dâu mẹ – Tịch Kỳ Phong là đứa cháu duy nhất có quyền thừa hưởng cái sản nghiệp của Tịch gia và nhận phúc đức của tổ tiên để lại trong ngày đại hôn mà thôi.”
Tịch Minh vừa rồi mừng hụt nên có chút hoang mang trong lòng, trước đây Cao Đàn Hương một mực không chấp nhận Dung Ngọc Nhi là con dâu ngay cả khi Hà Tuyền Lâm mất được một năm rồi, ông cứ nghĩ là bà không nhận con dâu thì cũng sẽ nhận cháu là Tịch Thiếu Kiệt nhưng mà Cao Đàn Hương tuyệt tình không nhận cháu luôn, bà nói chỉ có con của con dâu được cưới hỏi đàng hoàng mới được công nhận là cháu của Tịch gia.
Vì không được Cao Đàn Hương công nhận là cháu trai nên bao nhiêu năm nay Tịch Thiếu Kiệt chưa một lần nào được thắp nhang cho tổ tiên, Dung Ngọc Nhi cũng không được công nhận là vợ của Tịch Minh.
Tịch Minh rủ mắt “Con tưởng rằng qua bao nhiêu năm mẹ đã nghĩ thoáng đi cho Ngọc Nhi và Thiếu Kiệt một cơ hội chứ.”
Cao Đàn Hương trừng mắt nhìn Tịch Minh rồi lên tiếng đáp “Không đời nào mẹ chấp nhận con tiện nhân phá hoại gia đình hạnh phúc của con trai mẹ, khiến con dâu mẹ mất mạng, khiến cháu trai đích tôn của mẹ trở thành người thực vật sống không ra sống chết không ra chết suốt 20 năm qua, không đời nào mẹ chấp nhận thứ nghiệt chủng được sinh ra bởi con tiện nhân đó làm cháu trai đâu nghe rõ chưa?”
Tịch Minh thở dài “Mẹ à, chuyện cũng đã qua hơn hai mươi năm rồi sao mẹ cứ phải nhắc lại làm gì, người chết thì cũng đã chết rồi còn người sống vẫn phải sống tiếp chẳng lẽ mẹ muốn con phải sống trong nỗi đau khổ mất đi Tuyền Lâm thì mới vừa lòng hay sao hả mẹ?”
Cao Đàn Hương hừ một tiếng “Con không cần ở đâu nói mấy chuyện đạo lý với mẹ làm gì, trước đây mẹ cũng đã nói rất rõ ràng rồi mà, nếu con muốn chung sống với con tiện nhân đó thì cút khỏi Tịch gia mà sống với nó mẹ cũng không cần đứa con bất nhân bất nghĩa như con, con cái của con tiện nhân đó sinh ra mẹ mãi mãi không thừa nhận là con cháu của Tịch gia này.”
Tịch Minh lại lên tiếng phản bác “Mẹ không cảm thấy làm vậy là có lỗi với ba của con với tổ tiên của Tịch gia hay sao hả?”
“Mẹ làm đúng đạo lý thì mắc mớ gì phải cảm thấy có lỗi chứ, mẹ tin rằng ba cậu và tổ tiên của Tịch gia đều đồng ý cách làm của mẹ.”
Tịch Minh tỏ vẻ bất lực “Mẹ cố chấp như thế làm cái gì chứ? Dù sao hiện tại Kỳ Phong cũng không thể nào tiếp tục nối dõi tông đường Tịch gia cũng không thể điều hành quản lý Tịch Thị làm cho nó ngày càng phát triển theo ý muốn của các bậc tổ tiên, bây giờ chỉ có thể trong chờ vào Thiếu Kiệt, chỉ có Thiếu Kiệt mới có thể làm rạng danh gia tộc của chúng ta mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.