Kiều Tâm Vũ gật gật đầu giọng cô nghẹn ngào “Dạ con cảm ơn ông bà nội ạ.”
Kiều Trí Tề liền lên tiếng dỗ dành Kiều Tâm Vũ “Hôm nay là ngày vui của con cho nên con không được khóc, phải là cô dâu đẹp nhất trong mắt của Tịch đại thiếu gia khiến cậu ta cả đời này không quên được dáng vẻ xinh đẹp này của con.”
Kiều Tâm Vũ gật gật đầu “Dạ ông nội.”
Kiều Trí Tề lại lấy ra một túi hồ sơ nữa đưa cho Kiều Tâm Vũ “Còn nữa đây là giấy chuyển nhượng 20% cổ phần của tập đoàn Kiều Thị, ông nội cho con cũng xem như là của hồi môn tiễn con đi lấy chồng.”
Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh cùng ngạc nhiên không dám tin là Kiều Trí Tề lại cho Kiều Tâm Vũ những 20% cổ phần của Kiều Thị như thế, ở Kiều gia hiện tại vẫn chưa phân chia tài sản trong tay Kiều Trí Tề đang nắm giữ 60% bây giờ cho đi 20% thì còn lại 40%.
Kiều Nguyệt Dung vừa nghe nói đến cổ phần thì đã nắm chặt tay thành nắm đấm ánh mắt hiện lên một tia hận ý rõ rệt vì ganh tức.
Kiều Tâm Vũ khẽ xua tay “Ông nội à đôi vòng tay con xin nhận nhưng mà về cổ phần thì…”
Kiều Trí Tề biết là Kiều Tâm Vũ không cần những thứ này sẽ từ chối nên ông lên tiếng chặn cô lại “Ông nội biết là con gả đến Tịch gia không cần lo lắng gì nữa cả nhưng mà ông vẫn cho con cổ phần để người bên đó không thể nào coi thường con được cả.”
Cao Đàn Hương nghe vậy liền nhẹ nhàng khẽ cười lên tiếng “Anh xui đừng có lo bất cứ gì hết, tôi xin lấy danh dự của mình ra đảm bảo Tâm Vũ gả đến Tịch gia sẽ trở thành đệ nhất phu nhân ở Nam Giang này, tôi tuyệt đối không để con bé chịu bất kỳ thiệt thòi nào hết.”
Kiều Trí Tề gật đầu “Chị nói vậy thì tôi an tâm hơn rồi nhưng nếu cháu gái tôi mà chịu ấm ức thì dù thế lực của Kiều gia không bằng Tịch gia đi chăng nữa tôi cũng sẽ lấy lại công bằng cho cháu gái tôi.”
Cao Đàn Hương hòa nhã đáp lại “Anh cứ yên tâm, Kỳ Phong nhà tôi nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cả đời cho Tâm Vũ.”
Kiều Nguyệt Dung đứng một bên nghe hai người lớn nói chuyện mà bĩu môi thầm nghĩ [Ủa có lộn gì không trời? Nó gả đến đó để tổ chức minh hôn sau đó bồi táng theo một người đã chết mà họ nói cứ như nó đi lấy chồng thật vậy, thật là nực cười mà.]
Kiều Trí Tề lên tiếng dặn dò Kiều Tâm Vũ “Gả sang bên đó nếu có chuyện gì thì cứ báo cho ông biết ông sẽ làm chủ cho con.”
Kiều Tâm Vũ gật gật đầu “Dạ ông nội.”
Cao Đàn Hương xem đồng hồ thấy đã không thể trì hoãn được nữa rồi bèn lên tiếng “Qùa anh xui đây cũng tặng rồi giờ tôi xin phép đón dâu về cho kịp giờ lành làm lễ gia tiên nữa.”
Kiều Trí Tề không cản Cao Đàn Hương nữa mà gật đầu rồi tiễn Cao Đàn Hương và Kiều Tâm Vũ ra ngoài.
Hắc Long mở cửa chiếc xe hoa màu trắng để rồi làm động tác mời “Dạ mời lão phu nhân và thiếu phu nhân lên xe ạ.”
Kiều Tâm Vũ ngồi vào xe kế bên Cao Đàn Hương, khi đã ổn định xong thì đoàn xe lăn bánh bắt đầu rời đi.
Sau khi Kiều Tâm Vũ cùng đoàn rước dâu đi xa rồi mà Kiều Trí Tề vẫn còn đứng nhìn theo vớ vẻ mặt rất là vui vẻ khiến cho Kiều Trạch Khương, Triệu Lệ Quỳnh và Kiều Nguyệt Dung đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ, đáng lý ra ông phải ngăn cản hôn lễ không cho rước dâu mới đúng đằng này còn tặng quà hồi môn tiễn cô đi lấy chồng nữa chứ.
Kiều Trạch Khương cảm thấy kỳ lạ khi Kiều Trí Tề không phản đối hôn sự của Kiều Tâm Vũ và Tịch Kỳ Phong mà còn đến tham dự với thái độ rất là vui vẻ nữa nên hiếu kỳ lên tiếng hỏi “Ba không phản đối Tâm Vũ gả đến Tịch gia sao ạ?”
Kiều Trí Tề nghe vậy chỉ mỉm cười “Có gì mà phải phản đối chứ, mối hôn sự tốt như vậy là phúc phần của Tâm Vũ nhà mình, ba mong là con bé sẽ sống hạnh phúc sau khi kết hôn.”
Kiều Nguyệt Dung nghe Kiều Trí Tề nói vậy thì cau mày thầm nghĩ [Ông già hồ đồ này đầu óc có vấn đề rồi hay sao vậy? Rõ ràng Kiều Tâm Vũ gả đến cho một kẻ phế nhân mà ông ta còn nói là mối hôn sự tốt là có ý gì chứ?]
Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh cũng cảm thấy Kiều Trí Tề đột ngột thay đổi một cách bất thường như thế thì không hợp lý chút nào nếu là lúc trước mà biết Kiều Tâm Vũ bị ép gả cho người như thế ông ta đã đến mắng cho cả hai vợ chồng một trận vì dám tự ý gả Kiều Tâm Vũ đến Tịch gia rồi mới đúng.
“Thôi cũng trễ rồi ba về nghỉ ngơi đây.”
Kiều Trạch Khương tiễn Kiều Trí Tề lên xe về rồi thì Triệu Lệ Quỳnh mới dám lên tiếng nói chuyện với ông “Không biết ba có tỉnh táo không vậy hả?”
“Ý em là sao hả?”
Triệu Lệ Quỳnh liền đáp “Đột nhiên ba thay đổi đến tham dự và chúc phúc cho Tâm Vũ, còn nói đó là mối hôn sự tốt phải chăng bên trong còn có ẩn tình?!”
Kiều Trạch Khương khẽ lắc đầu “Anh cũng không biết nữa nhưng thôi kệ đi ba không phá đám cưới với bên Tịch gia là mừng rồi.”
Kiều Trí Tề lên xe hôm nay tâm trạng của ông thật sự là vui vẻ, ông nhớ đến hai hôm trước khi nghe tin Kiều Tâm Vũ bị ép gả đến Tịch gia thì rất là tức giận, ông vốn muốn đến Kiều Gia Trang chửi cho con trai và con dâu một trận nhưng nghĩ lại thấy cũng chẳng có tác dụng gì nên không đi tìm họ mà đích thân đến gặp Tịch lão phu nhân của Tịch gia.
Lúc đó Cao Đàn Hương đối với Kiều Trí Tề cũng rất là khách sáo, bà nhẹ nhàng lên tiếng “Không biết hôm nay anh đến đây có chuyện gì không ạ?”
Kiều Trí Tề chần chừ rồi lên tiếng “Chị à, trước đây tôi cũng là bạn thân của lão Tịch, bây giờ tôi muốn nhờ chị giúp cho một chuyện không biết chị có sẵn lòng không?”
Cao Đàn Hương liền đáp “Có gì anh cứ nói, chúng ta là chỗ quen biết nếu giúp được gì thì tôi sẵn lòng.”
Kiều Trí Tề nghe vậy thì lên tiếng đáp “Tôi muốn chị rút lại lời hỏi cưới cháu gái của tôi được không?”
Cao Đàn Hương cau mày “Anh à, hôn sự của hai đứa nhỏ tôi đã cho người chuẩn bị xong xui đâu vào đấy hết rồi chỉ chờ ngày đến rước dâu thôi, tôi không thể hủy bỏ hôn lễ này được.”
Kiều Trí Tề cúi đầu cố kìm chế bản thân, ông nhẹ nhàng lên tiếng đáp “Tôi biết là Kiều gia của tôi không thể so sánh với thế lực của Tịch gia nhưng mà chị hãy nghĩ thoáng ra một chút được không? Tôi biết là cháu trai chị cần một cô dâu xung hỷ để vượt qua bạo bệnh nhưng mà cháu gái tôi từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi bất công tôi không đành lòng nhìn nó gả cho một kẻ tàn phế. Lời thật lòng thì hơi khó nghe tôi mong là chị có thể bỏ qua và xem xét lại cuộc hôn nhân này.”
Một chàng trai từ bên trong bước ra, anh mặc trên người một bộ vest màu đen áo sơ mi bên trong màu trắng nhìn rất tiêu soái điển trai “Con chào ông, theo như lời ông nói thì ông phản đối Tâm Vũ gả đến Tịch gia vì chồng cô ấy là kẻ tàn phế đúng không? Vậy nếu Tịch Kỳ Phong là người mạnh khỏe thì ông nghĩ thế nào ạ?”
Kiều Trí Tề ngẩng đầu lên nhìn Tịch Kỳ Phong bằng ánh mắt xa lạ “Cậu đây là…”
Cao Đàn Hương liền lên tiếng giới thiệu “Dạ xin giới thiệu với anh đây là cháu trai của tôi Tịch Kỳ Phong, cũng là chồng sắp cưới của cháu gái anh đó ạ.”
Tịch Kỳ Phong cố tình cho người báo tin với Kiều Trí Tề là Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh ép gả Kiều Tâm Vũ đến Tịch gia xem thế nào thật không ngờ ông liền tìm đến cửa để xin hủy hôn thật.
Cao Đàn Hương sắp trở thành thông gia với Kiều Trí Tề rồi nên cũng không giấu diếm gì về thân phận của Tịch Kỳ Phong với ông nữa.
Kiều Trí Tề gần như không dám tin vào mắt của mình, vẻ mặt của ông vô cùng kinh ngạc “Cái gì? Chị nói chàng trai là ai cơ chứ?”
Tịch Kỳ Phong cũng lên tiếng “Dạ thưa ông con là Tịch Kỳ Phong cũng chính là đại thiếu gia của Tịch gia ạ.”
“Nhưng chẳng phải mọi người ở Nam Giang đều nói Tịch đại thiếu gia là kẻ tàn phế hay sao chứ?” Kiều Trí Tề tỏ vẻ không tin tưởng lên tiếng hỏi với vẻ mặt nghi hoặc.
Cao Đàn Hương thở dài “Anh à, chuyện trong gia tộc không tiện nói ra với người ngoài nhưng vì để giải đáp những thắc mắc của anh thì tôi xin nói thật cho anh biết luôn. Thật ra vợ kế của con trai tôi luôn nhắm vào tính mạng của Kỳ Phong, tôi vì không muốn thằng bé gặp chuyện nên từ lúc thằng bé còn nhỏ đã bịa ra chuyện nó trở thành người tàn phế để người phụ nữ kia không dòm ngó đến nó. Tôi có thể ra tay trừ khử người phụ nữ đó nhưng ngặt nỗi con trai tôi Tịch Minh luôn bảo vệ cô ta, thêm một điều nữa đó là cô ta cũng là mẹ của đứa cháu thứ hai kia của tôi. Mặc dù tôi cứng miệng không thừa nhận Thiếu Kiệt là cháu trai nhưng mà thứ chảy trong huyết quản của nó vẫn là máu của Tịch gia nên tôi không thể quá đoạn tình được.”
Kiều Trí Tề nghe Cao Đàn Hương giải thích vì vụ việc của Tịch Kỳ Phong cũng cảm thấy an lòng nhưng mà ông vẫn sợ chuyện Kiều Tâm Vũ từng mang thai với người đàn ông khác bị Tịch gia phát hiện sẽ coi thường cô nên nói luôn.
“Tịch đại thiếu gia là người hoàn toàn mạnh khỏe còn điển trai như thế này thì đúng là phúc lớn nhưng mà tôi có chuyện muốn nói với hai người luôn. Cháu gái Tâm Vũ của tôi trước đây từng bị em gái nuôi của nó hãm hại nên thất thân với người đàn ông khác chẳng những vậy còn từng bị xảy thai.”
Kiều Trí Tề nói đến đó thì đột nhiên Tịch Kỳ Phong quỳ xuống trước mặt ông “Về chuyện này tất cả đều là lỗi của con hết, xin ông hãy trách phạt.”