Hứa An Ca cảm thấy bản thân mình thật nực cười, anh đã bỏ cả buổi công bố thiết kế mới của mình, ngồi mười mấy giờ đồng hồ trên máy bay, vội vàng từ Paris trở về, chỉ vì nhận được một cuộc điện thoại thần bí, nói rằng mẹ của Diệp Dĩ Muội xảy ra chuyện rồi.
Anh sợ khi cô đau lòng không có ai ở bên cạnh, bèn bất chấp tất cả để trở về, muốn ở bên an ủi cô.
Kết quả, anh có thế nào cũng không ngờ rằng, cô lại ở cùng với Tần Hàm Dịch vui vẻ hoan lạc thế này.
Tuy, rõ ràng biết rằng hai người họ là vợ chồng, những việc như thế này sớm muộn cũng khó lòng tránh được.
Nhưng, khi anh tận mắt nhìn thấy thì nó lại là một chuyện khác.
“Hình như tôi tới không đúng lúc thì phải.” Hứa An Ca gượng cười, quay người bước đi, ngay cả cơ hội để nói gì đó anh cũng không cho Diệp Dĩ Muội có được.
Trong lòng Diệp Dĩ Muội rất đau, cô biết bản thân đã làm tổn thương Hứa An Ca, cho dù không yêu nhưng trong lòng cô cái vị trí đặc biệt đó vẫn không ai có thể thay thế được.
Anh đau, cô cũng đau như thế mà!
Có điều, như thế này cũng tốt, buông bỏ được tình yêu với cô anh mới có một sự khởi đầu mới.
Sau khi nhìn theo bóng dáng Hứa An Ca rời đi và biến mất, cô cố gắng bình tĩnh đóng cửa lại, quay người nhìn về phía Tần Hàm Dịch, nói khẳng định: “Là Hạ Lam đã làm mọi chuyện.”
Hứa An Ca đến thật đúng lúc, thật trùng hợp, người được lợi duy nhất chỉ có Hạ Lam.
“Cô nói linh tinh cái gì thế?” Tần Hàm Dịch vung tay Diệp Dĩ Muội ra, lạnh lùng nói.
“Là tôi nói linh tinh sao?” Diệp Dĩ Muội cười lạnh lùng: “Anh dám nói anh không hề nghĩ như vậy không?”
Khi Hứa An Ca xuất hiện, phản ứng của anh rõ ràng như vậy đủ để chứng minh sự lo lắng căng thẳng của anh.
“Diệp Dĩ Muội, không có chứng cứ thì đừng có vội định tội cho người khác như thế.” Tần Hàm Dịch kìm nén sự bực dọc trong lòng, ngữ khí có vẻ nhẹ nhàng hơn, anh muốn nói lý với cô.
Thế nhưng đã tới lúc này rồi, nói lý rõ ràng là không còn tác dụng gì nữa.
“Được, vậy thì tôi đi báo cảnh sát, để cảnh sát đi điều tra.” Diệp Dĩ Muội nói rồi liền kéo cửa ra, đến cơ thể đang mặc gì dường như cũng quên mất rồi.
“Cô không thể đi.” Tần Hàm Dịch vội vàng nắm lấy cánh tay cô, ngăn lại hành động của cô.
“Tại sao tôi lại không thể đi, nếu như anh đã tin là cô ấy vô tội, tại sao không thể giao cho cảnh sát đi điều tra?” Diệp Dĩ Muội vô cùng thất vọng nhìn người đàn ông trước mặt, sự tin tưởng có được lúc trước vào giờ phút này đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Cô nên sớm nghĩ được rằng, Tần Hàm Dịch chỉ cần gặp phải chuyện có liên quan tới Hạ Lam, vậy thì những người khác đều có thể hi sinh.
Thế nhưng, anh có thể bỏ qua chân tướng, còn cô thì không thể, bởi vì người đó là mẹ cô, là người thân duy nhất trên thế giới này của cô.
Cô không chỉ muốn tìm thấy thi thể của mẹ mình, cô còn muốn tìm ra kẻ đã hại chết mẹ cô.
Cho dù không ai giúp cô, nhưng cũng không ai có thể ngăn cô lại, trừ khi cô chết đi, bằng không cô tuyệt đối sẽ không để cho mẹ cô chết không nhắm mắt.
“Cô ấy sắp ký hợp đồng với Hollywood rồi, lúc này, không thể có tin đồn không hay được.” lời giải thích của Tần Hàm Dịch được nói ra như buột miệng.
“Tần Hàm Dịch!” Diệp Dĩ Muội gầm lên với anh, dùng hết sức lực của cô thể hất tay anh ta: “Người đã nằm xuống, người đã về với đất mẹ yên nghỉ, còn không quan trọng bằng danh tiếng của cô ta sao? Anh có còn là người không hả?”
Anh đã ở bên cô trong mười giờ đồng hồ khó khăn và buồn đau, đã cho cô hi vọng, làm cho cô tin tưởng anh một lần, nhưng khi đề cập tới Hạ Lam của anh thì anh lại tự tay bóp chết hi vọng, sự tin tưởng của cô, sao anh có thể tàn nhẫn như thế chứ?
Còn cô, sao cô có thể không hận? Sao cô có thể không suy sụp chứ?
Nếu như không có sự tồn tại của những giây phút vừa rồi, có thể cô sẽ không đau như thế này....
Tần Hàm Dịch nheo chặt mày lại, sắc mặt trùng xuống, đang định mở miệng, tiếng chuông báo tin nhắn của Diệp Dĩ Muội vang lên, làm cho con tim đang đập loạn lên của hai người run bắn.