"Làm sao vậy? Con đã quên lời sư phụ nói rồi sao ? Sư phụ thấy được tất cả mọi chuyện của cô ấy, nhưng không thấy được tương lai của cô ấy" Chiêm Dực Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn, cố gắng để cho hắn an tâm.
"Phượng Vũ, sư phụ chỉ có thể nhìn thấy một vài hình ảnh cô ấy chết trong phòng tắm, sau đó, sư phụ cũng không nhìn thấy gì nữa. Sư phụ muốn cho cô ấy thân phận mới, cuộc sống mới, nhưng lại không có biện pháp nhìn thấy tương lai của cô ấy. Về phần đoạn nghiệt duyên giữa cô ấy và người đàn ông kia, rốt cuộc phải dùng biện pháp gì để kết thúc, cũng không ai biết."
Liên Phượng Vũ ngẩng đầu, đôi mắt phượng ngắm nhìn ông ta, dường như đoán được tâm tư của ông ta. "Thật ra, ông muốn biết trên đời này có còn tình yêu chân thật hay không. Ông muốn biết Ninh Tự Thủy quên mất chuyện lúc trước, cô ấy có còn nhớ đến người đàn ông kia hay không ? Có thể ở bên hắn nữa không, chờ thời cơ thích hợp, ông sẽ an bài cho bọn họ gặp mặt, phải không?"
Chiêm Dực Dương kéo môi cười một tiếng, nhún bả vai: "Phượng Vũ, con càng ngày càng thông minh."
Vẻ mặt Liên Phượng Vũ sa sầm, đắp kín chăn cho cô, đứng lên nhìn thẳng vào ông ta, thận trọng hỏi "Sư phụ, ngoại trừ việc ông không thấy được tương lai của mình, sau đó không nhìn thấy được tương lai của Ninh Tự Thủy, rốt cuộc, những thứ khác ông đều có thể nhìn thấy. Vậy con thì sao ?"
Vẻ mặt Chiêm Dực Dương ngưng trọng, ánh mắt nghiêm túc, bất thình lình nhìn hắn: "Con chưa bao giờ hỏi đến tương lai của mình, hôm nay lại vì cô ấy, chủ động mở miệng. Không ngờ cô ấy ở trong lòng con quan trọng như vậy, vượt quá dự liệu của sư phụ"
"Không phải con muốn biết kết cục không thể, con chỉ muốn biết —— con và cô ấy, rốt cuộc có bao nhiêu duyên phận?" Trong con ngươi của Liên Phượng Vũ có mấy phần cầu khẩn.
Chiêm Dực Dương bất đắc dĩ than thở, lại một lần nữa vỗ bờ vai của hắn, giọng nói nặng nề: "Sư phụ chỉ có thể nói cho con biết, tương lai của con sẽ liên quan chặt chẽ với cô ấy"
Môi mỏng Liên Phượng Vũ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt dường như thỏa mãn: "Như vậy là đủ rồi."
Xoay người ngồi xuống, tiếp tục nhìn Ninh Tự Thủy ————
Chiêm Dực Dương nhìn vẻ mặt mê muội của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, thật là khờ. Tại sao mình thu một đồ đệ ngu như vậy ? Buồn chết ông ta, biết rõ kết cục của hắn, lại không thể nói cho hắn biết, cũng không còn hơi sức thay đổi, bảo người làm sư phụ như ông ta, tại sao không bất đắc dĩ, chua xót trong lòng.
Chiêm Dực Dương, Ảo thuật gia nổi tiếng trong và ngoài nước, ảo thuật của ông ta xuất thần nhập hóa, có thể biến mục nát thành thần kì, có vô sốngười ái mộ và người ủng hộ. Có không ít người có tiền đều mơ tưởng bỏ ra nhiều tiền mời ông ta biểu diễn ảo thuật, đáng tiếc, hàng năm ông ta chỉ biểu diễn một lần ảo thuật “vô tiền khoáng hậu”, hơn nữa tiết mục ảo thuật chưa bao giờ lặp lại lần nào. Vé vào cửa của ông ta ngàn vàng khó cầu, càng thêm có rất nhiều người muốn bái ông ta làm thầy, đáng tiếc, ông ta không thu đồ đệ.
Chỉ có một đệ tử duy nhất —— Liên Phượng Vũ. Hiếm có người biết.
Chiêm Dực Dương là nhân vật rất thần kỳ, ngoại trừ làm ảo thuật, ông ta còn có bí mật, chỉ có Liên Phượng Vũ mới biết —— Hễ mà ai từng có tiếp xúc tay chân với ông ta, ông ta đều có thể nhìn thấy được tương lai của người đó. Cuộc đời của bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì, ông ta đều có thể nhìn thấy trước.
Kế hoạch JK là ông ta nghiên cứu một loại thuốc nước, một khi người nào uống loại thuốc nước này, sẽ quên đi chuyện trong quá khứ, hơn nữa cả đời cũng không thể nhớ được nữa. Chẳng qua, quá trình nghiên cứu rất khó khăn, ông ta tốn 10 năm cũng chỉ nghiên cứu ra được một bình nhỏ, cho đến bây giờ chưa từng có người nếm thử.
Ánh mắt Ninh Tự Thủy không kinh hãi nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, còn có một người đàn ông tặng cho mình sợi dây chuyền, không ngờ lại gặp mặt một lần nữa. Đối với việc mình chết đi sống lại cũng không có cảm giác vui sướng nào, cô tình nguyện mình đã chết.
A, thật buồn cười! Ngay cả chết, mình cũng không có quyền sao?
Tại sao bọn họ lại muốn cứu cô?
Hôn mê 10 tháng, tóc dài thành cỏ khô, cả người gầy như que củi, đầu óc trống rỗng giống như ngủ say một thế kỷ.
Những gì đã từng yêu, thù hận, bi thương, vui vẻ, cũng cách mình rất xa, tất cả tan thành mây khói, giống như là chuyện của đời trước, không liên quan đến mình.
Nhưng trong đầu chợt lóe lên hình ảnh thảm liệt, trái tim nhanh chóng nhảy lên, hận ý từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng xông tới.
"Tôi là Liên Phượng Vũ, đây là sư phụ của tôi, Chiêm Dực Dương, là chúng tôi cứu cô" Liên Phượng Vũ nở nụ cười lịch sự nho nhã, cố gắng làm cho cô có cảm giác thân thiết: "Còn nhớ tôi nói với cô không ? Một ngày nào đó tôi sẽ nói cho cô biết tên của tôi"
"Là hắn cứu cô, chẳng quan hệ tới tôi" Chiêm Dực Dương chỉ chỉ Liên Phượng Vũ, phủi sạch quan hệ với mình.
Tròng mắt Ninh Tự Thủy nhấp nháy, con ngươi tĩnh mịch không gợn sóng, trên mặt không lộ vẻ gì, giống như là một tượng gỗ tinh xảo. Thậm chí ngay cả lời nói cám ơn, cũng không có, chỉ bước xuống giường, muốn đi.