Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 127: Sai lầm đã chỉnh sửa (1)




Bóng dáng ở trước mặt ngồi xuống chỗ cô, chỗ ngồi còn chưa ấm liền mở miệng nhạo báng: "Con thật đúng là lớn gan, lấy Hồng môn của ta ra đùa giỡn."
Ninh Tự Thủy vẫn cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm chén cà phê trên tay, vòng tay lại một cái chén cà phê biến thành giấy vụn, giống như là một hình trái tim, chỉ là ở phía dưới cùng bị thiếu mất một góc.
Không người nào trái tim có một vết sẹo thì cái này lổ hổng thì vĩnh viễn sẽ không khép lại.
๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý ĐônKhông trọn vẹn chính là không trọn vẹn, không thể nào trở lại lúc như lúc ban đầu.
Hồi lâu, cô mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói một câu: "Không phải sư phụ đang dung túng con sao?"
Chiêm Dực Dương vẻ mặt lúng túng, thật là mình bê đá tự đập vào chân của mình. Nửa ngày mới mấp máy: "Con thật là càng ngày càng không đáng yêu rồi.”
Ninh Tự Thủy tỏ ra không quan tâm, ánh đèn nhu hòa tạo ra những đường cong càng làm không khí ở đây thêm huyền ảo, chỉ là đáy mắt không có bất kỳsắc thái biểu cảm nào, chỉ còn lại con ngươi hai màu đen trắng âm u, không phù hợp với tâm sự phức tạp của cô lúc này.
"Ta nói con chơi thì chơi, mặc dù ta đồng ý mượn Hồng môn báo thù cho con, nhưng dù sao cũng là tâm huyết cả đời ta, ta không hi vọng nó bị hủy ở trong tay con." Chiêm Dực Dương thu hồi trên nét cười đùa trên mặt, giọng vô cùng nghiêm túc
"Con biết rõ.”
"Còn có" Chiêm Dực Dương do do dự dự vẻ mặt liếc cô một cái, chần chờ hồi lâu, mới tiếp tục cất lời, lần đầu tiên đã có một chút ý vị cầu xin.
"Nếu như có thể, có thể quý trọng, thì đừng bỏ lỡ. Nếu không có một ngày, con sẽ hối hận không kịp.”
Bàn tay cầm chén cà phê của Ninh Tự Thủy cứng ngắc, ánh mặt cũng dần hạ xuống. Thông minh như cô, làm sao không nghe ra người trong lời nói của ông là Liên Phượng Vũ.
Chiêm Dực Dương có thể nhìn thấy tương lai của người khác, vậy ông cũng có thể thấy được tương lai củaLiên Phượng Vũ, lời của ông là nói rằng sau này cô sẽ mất đi Phượng Vũ sao.
Những suy nghĩ lung tung trong lòng hạ xuống, thu lại tâm tình, ngẩng đầu, con ngươi nhìn thẳng ông gật đầu: "Sư phụ, con biết rõ nên làm như thế nào."
Mặc dù miệng Chiêm Dực Dương chưa bao giờ nói qua, nhưng không ai không nhìn ra được ông đối với Liên Phượng Vũ ôm mong đợi rất lớn, trọng đời ông gắn bó với ảo thuật, một tay thành lập nên Hồng Môn cũng là để dành cho Liên Phượng Vũ. Mà cô, cũng chỉ là ông vì Liên Phượng Vũ tìm tới làm bia đỡ đạn.
Còn có —— là vật thí nghiệm!
Ba ngày sau, bác sĩ Hoàng cuối cùng cũng từ nước Đức trở lại, chạy thẳng tới bệnh viện thấy Ninh Tịch Nhược bình an vô sự mới an tâm.
๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - ĐônĐứa bé này ông chăm sóc năm năm, quả thật coi nó như con gái ruột thịt của mình . Huống chi, ông thiếu Ninh Tự Thủy nhiều như vậy, nếu để Ninh Tịch Nhượcxảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lương tâm của ông sao lại không cắn rứt?
Bác sĩ Hoàng quay đầu lại nhìn thấy Ninh Tự Thủy thì ngẩn ra, cả đờ đẫn. Ánh mắt chứng kiến giây phút kia, hoàn toàn bị kích động, một luồng nhiệt lưu nhanh chóng tràn vào hốc mắt vui sướng toàn bộ đều viết ở trên mặt.
Thật tốt quá, Ninh Tự Thủy quả thật không có chết, người người đàn ông kia không có lừa gạt ông.
"Tự Thủy, cô thật không có việc gì, thật tốt quá tôi vẫn luôn không dám xác định cô sống chết ra sao, cũng không dám nói cho Trạc Mặc biết cô với Tịch Nhược quen biết rồi, quả thật chính là thật tốt quá thật xin lỗi tôi kích động quá nên lời nói không được mạch lạc."
Đối mặt vớikích động của ông, Ninh Tự Thủy biểu hiện rất bình tĩnh, ánh mắt chỉ khi nhìn tới Ninh Tích Nhược mới dịu dàng đi vài phần, khi tầm mắt rơi trên người ông thì tối sầm lại. Giảm thấp tiếng nói: "Đừng đánh thức nó, chúng ta đi ra ngoài nói."
Ninh Tự Thủy xoay người rời đi phòng bệnh.
Cô lạnh lùng mặc dù khiến đáy lòng bác sĩ Hoàng có chút khó chịu, nhưng dù sao ban đầu là ông có lỗi với cô, lừa gạt cô, cho nên cũng không nói thêm cái gì, đi theo sau cô.
Ninh Tự Thủy đi thẳng đến vườn hoa yên lặng của bệnh viện mới dừng lại bước chân, xoay người ánh mắt quan sát ông một lúc, vừa thấy xa lạ vừa thấy xa cách. Một sợi tóc rơi xuống, che lấy đôi mắt cô, đưa tay gạt ra, lúc này mới mở miệng nói: "Cám ơn ông năm năm này chăm sóc Tịch Nhược."
Bác sĩ Hoàng vẻ mặt áy náy cùng xin lỗi, cuống quít lắc đầu: "Đừng nói cám ơn với tôi, đây là bổn phận của tôi.
Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ ĐônTôi đang chuộc lại lỗi lầm của mình, năm năm trước là là tôi một lần lại một lần lừa cô. Thật xin lỗi, nếu như không phải là tôi, có lẽ cô cũng sẽ không"
"Chuyện của năm năm trước, tôi đã quên mất." Ninh Tự Thủy lạnh lùngngắt lời ông, trong ánh mắt thoáng qua ánh sáng sắc bén, giống như là muốn cắt đứt tâm sự của ông. Xoay người ngồi trên xích đu, ánh sáng kim vẩy vào tóc của cô, có phản quang, chói mắt tới không nhìn ra vẻ mặt của cô.
Bác sĩ Hoàng cả kinh, thật lâu nói không ra lời.
"Mặc dù chuyện năm năm trước tôi đều không nhớ, nhưng Trạc Mặc nói cho tôi biết rất nhiều, tôi biết đại khái năm năm trước đã xảy ra chuyện gì. Lần này để cho ông trở về nước, trừ muốn cho ông chăm sóc Tịch Nhược, tôi còn cần ông giúp tôi làm một việc."
"Chuyện gì cô cứ việc nói, chỉ cần là ở trong phạm vi năng lực của tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô, cũng coi như là chút đền bù cho tổn thương tôi đã gây ra cho cô."
Giọng nói bác sĩ Hoàng chân thành, con ngươi rơi vào bóng hình gầy gò của cô, dù sao cũng hơi mất mác. Năm năm sauNinh Tự Thủy lại lạnh lùng như thế, khiến người ta cảm thấy xa lạ, cô so với trước kia khác tới một trời một vực.
Những thứ tổn thương kia, cho dù quên lãng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thương hại đi!
Ninh Tự Thủy từ trong túi móc ra một cái bình, bên trong chứabông băng dính vết máu màu đỏ. Dưới ánh mặt trời, bình kim quang lấp lánh, khiến cho vết máu loang lổ đến chói mắt. Nhét bình vào trong tay ông, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn làm một phần báo cáo, báo cáo muốn viết rõ Tịch Nhược là con gái ruột của Kỷ Trà Thần. Chỉ là ——"
Con ngươi chuyển một cái, tùy theo hướng lưu chuyển: "Phải ngụy tạo ngày làm báo cáo là năm năm rưỡi trước."
Bác sĩ Hoàng sững sờ, cũng không biết ý của cô. Ngơ ngác nhìn chiếc bình trong tay, vết máu bên trong là của ai? Không thể nào là Tịch Nhược, chẳng lẽ là. . .
Bọn họ đã chạm mặt?
"Báo cáo phải làm xong nhanh một chút, tôi không có nhiều thời gian chờ đợi. Hắn sẽ rất nhanh tìm được tôi, cũng sẽ tìm đến y tá kia."
"Cô sẽ gặp nguy hiểm sao? Cô đã không sao, Tịch Nhược cũng không có chuyện rồi, tại sao không rời đi? Còn phải trở lại? Tự Thủy, chớ làm chuyện điên rồ."
Mơ hồ đoán được cô muốn việc làm, cho nên mới lo lắng. Năm năm trước, trong phòng giải phẫu, cảnh tượng bên trong phòng phẫu thuật đều như hiện hữu trước mắt, cầu mong bi kịch như vậy đừng xảy ra lần nữa.
Ninh Tự Thủy đối với lời của ông giả bộ như không nghe thấy, đứng lên. Đôi tay nhét ở trong túi, con ngươi cũng không dừng lại trên người ông lâu hơn, chỉ ném lại một câu nói.
"Tôi chờ tin tức tốt của ông."
Bác sĩ Hoàng vẻ phức tạp nhìn chằm chằm bóng lưng cô đơn của cô, tại sao một cô gái thiện lương như vậy lại trở thành lạnh lùng như thế này?
Ninh Tự Thủy đi vài bước lúc này mới dừng chân lại, chợt quay đầu lại, ánh mắt nhìn ông, do dự mấy giây vẫn mở miệng: "Mẹ tôi, bà ấy có khỏe không?"
Bác sĩ Hoàng khẽ vuốt cằm: "Bà ấy biết cô không có việc gì, rất vui vẻ. Bà ấy muốn tôic huyển đến cô một câu, bà ấy vĩnh viễn là mẹ, là người nhà của cô."
Ninh Tự Thủy rũ mắt, khổ sở lan tỏa trong lòng. Muốn biết lúc mẹ kết hôn là khi nào, nhưng há mồm ra định thần nhiều lần cũng không thể nói được lời nào.
"Bà ấy còn để muốn tôi nói cho cô biết, làm xong chuyện cô muốn làm hãy đi tìm bà ấy. Kết hôn là tự nguyện, không ai buộc bà ấy.
Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý ĐônChỉ là xin cô tha thứ cho bà ấy, thực sự xin lỗi ba của cô." Bác sĩ Hoàng giống như biết cô đang suy nghĩ gì, lại tiếp tục đem lời của Lý Diệc Phỉ nói cho cô nghe.
"Là tôi muốn xin bà ấy tha thứ, nếu như không phải là do tôi bà ấy sẽ không bị cuốn vào những thứ này. Người kia, đối tốt với bà ấy không?" Trong mắt thoáng hiện qua một tia áy náy, làm con gái như cô cũng không hiếu thuận với mẹ ngày nào, ngược lại khiến cho bà găph phiền toái lớn như vậy, hôm nay lại không thể làm cái gì vì bà.
Mình thật là thất bại, không phải một con gái tốt, cũng không phải là một tốt mẹ. Mới để cho mẹ cùng Tịch Nhược rơi vào hôm nay trình độ!
Bác sĩ Hoàng cười cười, ánh mắt không có nửa điểm chột dạ, thản nhiênnói cho cô biết: "Đó là người cô không thể tưởng tượng nổi, tôi muốn nói cho dù cha cô còn sống trên đời, chỉ sợ cũng không có yêu mẹ cô đến như thế."
Ninh Tự Thủy nghe thấy như vậy, mới yên tâm lại. Cho ông một ánh mắt cảm kích, xoay người tiếp tục bước đi.
Có lẽ bác sĩ Hoàng nói rất đúng, cho dù cha trên đời, cũng không còn yêu mẹ như vậy. Nếu không năm đó làm sao lại để lại khoản nợ khổng lồ ấy, tự sát trốn tránh thực tế, đem toàn bộcục diện rối rắm ném cho mẹ con cô. Thật ra thì nếu như người kia thật lòng đối tốt với mẹ, có thể cho mẹ hạnh phúc, cô một điểm cũng sẽ không phản đối, còn chúc phúc bọn họ.
Chỉ là, lời nói của Trạc Mặc khiến cho lòng cô có chút không thoải mái. Ông ta cư nhiên đem Tịch Nhược thành một con cờ để lợi dụng! Bảo bối Tịch Nhược của cô, ai cũng không thể tổn thương đến nó nữa.
Ninh Tịch Nhược rốt cuộc cũng xuất viện, Liên Phượng Vũ chuẩn bị cho cô cùng Trạc Mặc một căn nhà, chỉ có hai người bọn họ, mà hắn cùng Ninh Tự Thủy là ở chỗ khác. Này hoàn toàn đều là ý tứ củaNinh Tự Thủy, ngay cả bác sĩ Hoàng cũng không ở cùng bọn họ.
"Mẹ, tại sao lại không ở cùng bọn con? Là bởi vì không thích con sao?" Ninh Tịch Nhược thận trọng hỏi. Thật vất vả mới nhận lại mẹ, thật rất muốn mọi nơi mọi lúc bên cạnh mẹ, không cần tách ra.
Ninh Tự Thủy ôm cô ngồi ở ghế sa lon, vuốt tóc của cô, lẩm bẩm nói: "Đứa nhỏ ngốc, mẹ làm sao sẽ không thích con?"
Ninh Tịch Nhược rũ mắt, cắn môi, do dự hồi lâu, mới mở miệng: “Con là con gái của người kia, trong thân thể chảy máu của hắn; mẹ hận ông ta như vậy, thật không có chút nào để ý sự tồn tại của con sao? Sẽ không cảm thấy sự tồn tại của con, là nhắc nhở mẹ những tổn thương cùng khuất nhục kia sao."
Ninh Tự Thủy ngây ngẩn cả người, giờ phút này mới hiểu được, thì ra đây là nguyên nhân mấy ngày nay Ninh Tịch Nhược vừa gần gũi vừa sợ hãi, nó sợ cô ghét bỏ nó, chán ghét nó.
Bởi vì nó là con gái của Kỷ Trà Thần.
"Con nói không sai, con là con gái của Kỷ Trà Thần, trên người chảy dòng máu của hắn, nhưng con đừng quên trên người con cũng chảy dòng máu của mẹ.
Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý ĐônCon là ở trong người mẹ lớn lên từng ngày, tánh mạng của con là kéo dài sinh mạnh của mẹ. Sự tồn tại của con không phải đang nhắc nhở mẹ những thứ khuất nhục cùng tổn thương kia, mà thời khắc nói cho mẹ biết, con là bảo bối không dễ dàng có được của mẹ. Mẹ liều chết sinh ra con, chính là vì kéo dài nhịp đập của tim mẹ. Cho nên, Tịch Nhược con phải thật tốt sống nữa, vui vẻ vui biết chưa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.