Ánh mắt Kỷ Trà Thần hài lòng ngắm nhìn cô, vuốt cằm nói: "Ông ta nói rất đúng, đi thôi, đi ăn cơm." Hắn hình như không muốn ở nơi này lãng phí thời gian với đề tài vớ vẩn.
Ra khỏi công ty, cách đó không xa một luồng ánh mắt oán hận bắn tới, Ninh Tự Thủy nhạy cảm nhận thấy được đầu tiên, chỉ là không có ngẩng đầu nhìn lại, ngược lại lúc lên xe củaKỷ Trà Thần, tận tâm giúp hắn đi xuống, tay khoác lấy cánh tay của hắn. Cúi đầu lên xe thì môi mỏng hơi hơi nhếch lên không khó đoán ra đó là nụ cười.
Dương Lưu Vân đứng tại chỗ nhìn bọn họ tay trong tay rời đi, mà trên mặt cô gái kia là nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Hôm nay người bên cạnh Thần là cô gái kia!
Đường Diệc Nghiêu đứng ở sau lưng cô, vỗ vai cô an ủi: "Lưu Vân, chúng tôi trở về đi thôi."
"Đừng. . . . . . Đừng. . . . . ." Dương Lưu Vân lắc đầu liên tục, xoay người, ngón tay trắng noãn níu thật chặt lấy áo hắn, hai mắt bị nước mắt thấm ướt: "Anh Diệc Nghiêu, giúp em! Van cầu anh, giúp em một chút đi! Em không muốn mất đi Thần, em thực sự không muốn mất đi Thần! Tại sao em lừa anh ấy nói có đứa bé anh ấy cũng không muốn ở cùng em? Anh Diệc Nghiêu, đây rốt cuộc là tại sao?"
"Em. . . . . ." ánh mắt Đường Diệc Nghiêu khiếp nhìn cô, bị kinh hãi của cô mà thốt không lên lời. Cô vì cùng Kỷ thiếu gia đều có bệnh như vậy, ở cùng nhau. Cô làm sao có thể có đứa nhỏ của Kỷ thiếu gia?
Nước mắt Dương Lưu Vânlặng yên không tiếng động rơi xuống, chỉ mấy ngày ngắn ngủi này cô đã gầy đi một vòng, cả người tiều tụy không chịu nổi. Cắn môi, hết sức áp chế dục vọng bởi vì tiếng khóc mà sắp hỏng. Trên gương mặt trắng noãn mang hai hàng nước mắt thuần khiết, lông mi khẽ run run, giống như người vợ chung thủy bị người chồng vứt bỏ vậy.
Đường Diệc Nghiêu bắt được tay của cô giữ thật chặt trong tay mình, nhíu mày, dùng giọng nói nghiêm túc trước giờ chưa từng có: "Lưu Vân, em hãy nghe anh nói. Em và Kỷ thiếu gia đã không thể nào, em đừng khiêu chiến nhẫn nại và sự tha thứ của Kỷ thiếu gia lần nữa. Nếu không. . . . . ."
Hậu quả, là hắn cũng không cách nào đoán được!
Dương Lưu Vân ngưng nức nở, ánh mắt lạnh lùng nhìn chiếc xe vừa rời đi, cắn môi dưới, đáy mắt xẹt qua một tia dữ tợn.
Thần, tôi sẽ không thể cứ như vậy buông tha cho anh. Tiện nhân EV này, Thần là vì cô mà bỏ tôi đi, là cô khiến tôi phải rời khỏi Thần! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, nhất định sẽ đoạt Thần trở lại lần nữa.
Ngón tay lau hàng nước mắttrên mámột cái, ngửa đầu nở nụ cười ôn nhu vớiĐường Diệc Nghiêu: "Anh Diệc Nghiêu, anh dẫn tôi về nhà có được hay không? Em suy nghĩ thông suốt rồi, anh yêu em như vậy, mà em lại vẫn cứ tổn thương anh, thật xin lỗi! Thật ra thì. . . . . . Như bây giờ cũng rất tốt! Chúng ta có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ, không có ai có thể ngăn trở chúng ta, chúng ta sẽ rất hạnh phúc có đúng hay không?"
Khi nãy nếu chỉ là khiếp sợ, thì bây giờ cả ngườiĐường Diệc Nghiêu đều ngây dại ra, nhìn nụ cười dịu dàng của Dương Lưu Vân, trong ánh mắt có chútmong đợi, không dám tin tưởng, cô có thể nghĩ thông suốt nhanh như vậy rồi sao?
Dương Lưu Vân thấy hắn nửa ngày vẫn không nói lời nào, cẩn thận hỏi: "Anh Diệc Nghiêu, không phải. . . . . . ngay cả anh cũng không cần em." Trên gương mặt trái xoan trông vô tội tràn đầy cảm giác mất mác.
"Làm sao lại như vậy? Anh vĩnh viễn chỉ yêu em, chỉ cần em!" Đường Diệc Nghiêu đưa cánh tay dài ôm cô vào trong ngực, chặtkhông có một khe hở. Cô nói những lời này khiến trái tim hắn đập thật nhanh, giống như thiếu niên lần đầu bước vào yêu đương.
Đây là hình ảnh hắn vẫn mong đợi, Lưu Vân có thể trở lại ngây thơ như ngày xưa mà hắn thì một mực yêu cô, mà cô lại quyết định ở cùng hắn, chung một chỗ. Hạnh phúc tới nhanh như vậy, nhanh đến nỗi hắn không chút chuẩn bị. Chỉ là, không sao! Chỉ cần Lưu Vân nguyện ý buông tha Kỷ thiếu gia, mặc kệ bao lâu hắn cũng không quan tâm, đợi đến khi cô thực lòng yêu hắn. (Min: Ôi anh mơ giữa ban ngày~ sau này còn vì nó mà đau khổ dài dài anh ạ! *Cảm thán*)
Dương Lưu Vân dựa trong ngực hắn, che mặt, nhếch miệng nở nụ cười âm hiểm. Những thứ mà cô mất đi, đều muốn từng thứ từng thứ lấy về. Nếu như có thể, cô không ngại EV biến thành Ninh Tự Thủy thứ hai! Đáy mắt, ý muốn giết người lộ rõ. 𝑹a chương nhanh nhất tại -- T𝑹𝘂𝘔T𝑹 UYE𝘕.𝘝𝘕 --
Phàm là người cùng tôi tranh giành Thần, đều đáng chết!
. . . . . .
Đêm tối phủ xuống, cả tòa nhà đồ sộ cũng tắt gần hết đèn, chỉ còn lại ánh đèn trong phòng an ninh sáng chói đặc biệt chói mắt. Một bóng đen cùng màn đêm hợp thành một thể, dễ dàng trượt vào bên trong công ty.
"Trạc Mặc, hình ảnh xử lý tốt không?" ngón tay Ninh Tự Thủy đè ép một bên ống nghe, dùng một âm thành rất nhỏ hỏi.
Trạc Mặc ngồi ở trong xe, máy vi tính đặt ở trên đầu gối, ngón tay không ngừng múa trên bàn phím, không chớp mắt."OK, dì chỉ còn thời gian mười phút."
Ninh Tự Thủy không nói gì thêm, mở máy vi tính, đem USB cắm vào, sau đó nhấn khóa xác định, đem trình tự cài đặt ở trong máy vi tính của hắn.
Trạc Mặc thông qua điều khiển từ xa thao túng máy vi tính của Kỷ Trà Thần, mồ hôi trán không ngừng chảy xuôi, ngón tay bận rộn một giây cũng dừng lại được. Tịch Nhược ngồi một bên, săn sóc lau mồ hôi trán cho hắn.
Ninh Tự Thủy ngồi ở trên ghế, ánh mắt quét qua một cái bàn làm việc, lại bị một quyển photo album hấp dẫn lực chú ý, biết rõ mình không nên đụng vào, nhưng không cách nào khắc chế hiếu kỳ trong lòng. Đầu ngón tay nhẹ nhàng mở album ra, mượn ánh sáng mờ nhạt bên ngoài ki thấy tấm hình trong album thì cô ngây ngẩn cả người.
Người trên tấm hình này, không phải Dương Lưu Vân, cũng không phải là người khác, mà là cô. Cô cùng Kỷ Trà Thần nằm ở trên cỏ, mười ngón tay nắm chặt, ngước nhìn trời xanh, là chụp ảnh, không chỉ cô, mà hình ảnh Kỷ Trà Thầncũng có chút mơ hồ, lá cây màu xanh bay xuống đậu ở trên tóc cô. . . . . .
Thì ra là bọn họ đã từng, hạnh phúc như vậy.
Thì ra là cô đã từng, từng có những ngày trôi qua đơn giản như vậy, không có nụ cười pha tạp chất!
Nhưng bây giờ cái gì cũng không còn, giữa hai người hiện giờ cũng chỉ còn lại nghi ngờ cùng sự tổn thương mà thôi. Còn có chính là không cách nào đốt cháy hết hận ý, quá nhiều thứ chặn ngang giữa bọn họ, đã không có biện pháp lại thay đổi rồi.
Trạc Mặc cuối cùng đè bàn phím, mở miệng nói: "Ông ta thực sự đem toàn bộ tư liệu để trong máy tính này, hơn nữa dùng Fire Wall nghiêm mật nhất cùng mã hóa, nhưng mà vẫn bị phá rồi. Bây giờ dì lập tức ra ngoài."
Ninh Tự Thủy nghe được tiếng lấy lại tinh thần, đáp một tiếng. Rút USBra, tắt máy vi tính, đem khung hình để lại vị trí như cũ, lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng làm việc.
Ngồi ở trên xe thì Tịch Nhược lập tức nhào tới trong ngực của cô: "Mẹ!"
Ninh Tự Thủy nhếch miệng lên nở nụ cười nhàn nhạt, vui mừng vuốt ve đầu của cô bé, quan tâm hỏi "Có mệt hay không? Chúng ta cùng nhau về nghỉ ngơi."
"Tốt." Tịch Nhược gật đầu, hướng về phía Trạc Mặc giang hai tay ra, muốn hắn ôm mình.
Trạc Mặc rất hài lòng phản ứng của cô, đem cô ôm vào trong ngực, hôn mái tóc của cô, tâm tình cả người cũng trở nên rất dịu dàng.
Lông mày của Ninh Tự Thủy vẫn nhíu chặt, qua kính chiếu hậu thấy con gái cùng Trạc Mặc, thủy chung có một loại cảm giác khiến tim đập nhộn nhạo. Ngón tay nắm thật chặt tay lái, mím môi, cả người đều trong trạng thái cứng ngắc.
"Thế nào?" Trạc Mặc xuyên qua kính chiếu hậu thấy phản ứng củaNinh Tự Thủy, không khói nhắn mày.
Ninh Tự Thủy hít sâu một hơi, lắc đầu: "Không biết, dì cảm thấy mọi chuyện đều không có đơn giản như vậy! Tính tình Kỷ Trà Thần như vậy, làm sao lại để số liệu giao dịch quan trọng để trong máy tính, qua loa như vậy."
Trong lòng cô chân chính sợ đây là một cái bẫy, là Kỷ Trà Thần giăng cho cô một cái bẫy. Ban ngày ở công ty hắn nói, nhìn như vô ý, rồi lại giống như là cố ý nói cho cô nghe.
Trạc Mặc nghe xong lời của cô lại không khẩn trương, chỉ là vỗ vỗvai của Tịch Nhược. Tịch Nhược ngồi thẳng người, giải thích: "Mẹ, yên tâm đi! Đây không phải là một cái bẫy, mặc dù ông ta đem tài liệu để ở trong máy vi tính, nhưng một loại buôn bán không dễ dàng khiến người ta bắt được, dù là cảnh sát vào máy tính kia, chỉ sợ cũng không thể làm gì. Trong máy vi tính của ông ta có thao tác rất phức tạp cùng hệ thống vius, mật mã khó có thể phá giải. Hình như là mua được từ Matrix."
Matrix? Ninh Tự Thủy nghe qua, không có ai biết Matrix rốt cuộc là một người, hay là một tập thể, chỉ biết là hắn làm được những phần mềm cao cấp nhất, không người nào có thể đột phá.
"Vậy các con làm thế nào để phá giải?"
Đáy mắt Trạc Mặc ý cười sâu hơn, chỉ chỉ Tịch Nhược, khiến Ninh Tự Thủy càng thêm kinh ngạc.
"Tịch Nhược?"
Tịch Nhược nở ra nụ cười xin lỗi: "Khi vẫn còn Đức trên web con từng có lúc kết giao với đế quốc đen, có thể là nói chuyện rất là hợp ý, hắn đem biên trình của mình nói cho con biết. Cho nên. . . . . . Con cũng là may mắn giải quyết được."
Khóe miệng Ninh Tự Thủy nở nụ cười, càng thêm vui mừng nhìn con gái của mình. Cô (TN) thật quá giỏi, là của kiêu ngạo của cô (NTT).
"Chỉ là. . . . . ." Tịch Nhược có chút chần chờ, dừng lại một chút mới tiếp tục nói:"Mẹ tại sao đem số liệu giao dịch giao cho cảnh sát?"
Buồng xeánh đèn rất tối, cô rũ mắt xuống, trong mắt lóe ra một tia phức tạp, gương mặt trắng nõn ở dưới ánh sáng trở nên tĩnh mịch đen tối. Hồi lâu một giọng nói sâu xa vang lên: "Mẹ muốn hắn hai bàn tay trắng, mà không phải tổn thương mạng người."
Luật pháp chế tài, mới là thủ đoạn báo thù hay nhất. Nếu như cô lợi dụng thủ đoạn ám muội, lại làm thương tổn mạng người, vậy mình cùng Kỷ Trà Thần, Dương Lưu Vân bọn họ khác nhau ở chỗ nào?
Thật ra thì nếu như không phải là cô trở lại, Dương Lưu Vân cũng sẽ không cho người tới báo thù cô, như vậy cũng sẽ không chết nhiều người như vậy.
Vì con gái, cô không muốn trên tay dính thêm chút máu tanh nào nữa, sợ sẽ có báo ứng vận trên người con gái. Chỉ cần có thể đạt tới mục đích cuối cùng, cũng không chừa thủ đoạn nào.
Tịch Nhược cũng đồng ý cách làm của cô, dù sao nợ hai người chỉ làDương Lưu Vân cùng Kỷ Trà Thần, những người khác đều vô tội, không cần thiết bị vạ lây.
Sau khi bọn họ rời đi, không hề biết có thêm một bóng đen nữa lẻn vào công ty. Một đêm này an tĩnh rồi lại hỗn loạn, bầu trời đêm nối sấm chớp mưa to gió lớn, Vũ Thủy trung lộ ra giá rét thấu xương.
Hôm sau, các ở các trang báo lớn tất cả đều đăng tin liên quan với Kỷ thị và những chuyện ám muội trong bóng tối, từ lâu những kí giả, chó săn nhận được tin tức liền ngồi chồm hỗm đợi ở ngoài công ty Kỷ Trà Thần. Lúc Kỷ Trà Thần chạy tới công ty thì đã có mấy tên cảnh sát đang chờ tìm hắn nói chuyện. Trong đó có một vị cảnh sát quốc tế Hàn Tông vì điều tra Kỷ Trà Thần vẫn ở tại thành phố này, những mà Kỷ Trà Thần làm việc thủ đoạn vô cùng bí mật, không hề lưu lại bất cứ manh mối nào cho bọn hắn. Không ngờ tối hôm qua lại nhận được tin tức tình báo quan trọng như hắn lập tức liên lạc với cấp trên đem vụ này chuyển thành vụ án nghiêm trọng để xử lý.
"Kỷ tiên sinh bởi vì chuyện này tương đối nghiêm trọng, vẫn hi vọng anh cùng tới đồn cảnh sát một chuyến." Hàn Tông lần đầu tiên đứng ở trước mặt Kỷ Trà Thần, hai người mặt đối mặt. Trước kia hắn chỉ có thể nhìn qua Kỷ Trà Thần qua tờ báo hay trên TV, hôm nay chứng kiến người thật, không thể không khỏi sợ hãi sự uy nghiêm của người đàn ông này, khó trách những năm này giới cảnh sát cũng hết cách với hắn.
"Tốt." Kỷ Trà Thần có vẻ vô cùng lạnh nhạt hơn nữa rất phối hợp. Chỉ là vứt cho Si Mị một ánh mắt, trong lòng hắn đã rõ ràng rồi gật đầu, biết Kỷ thiếu gia giao cho mình chuyện gì.
Kỷ Trà Thần sau khi tới đồn cảnh sát, bởi vì luật sư còn chưa tới, cho nên vẫn giữ vững trầm mặc, không nói bất kỳ lời nào. Mà Si Mị bên kia phái người đi điều tra một lần nữa, xem một chút rốt cuộc là người nào, người nào cả gan như vậy tiết lộ tài liệu cơ mật của Kỷ thị, còn những giao dịch kia, một khi bị định tội, Kỷ thiếu gia có thể cả đời sẽ phải ở trong tù.
Những thứ này không phải quá khó khăn là bởi vì ở giới cảnh sát nuôi một đám Vampire, cho nên xứ lý chuyện này cũng không hẳn là không thể.
Thuộc Vũ Hiên là người đầu tiên chạy tới đồn cảnh sát, lấy thân phận là luật sư củaKỷ Trà Thầncùng hắn vào phòng thẩm vấn, tiến hành câu hỏi theo thông lệ. Không có bất kì một kết quả gì, Thuộc Vũ Hiên biết được Si Mị đã liên lạc với phía trên qua rồi, cũng tạo áp lực, lúc này mới phải đem món tiền kếch xù bảo lãnh Kỷ thiếu gia ra ngoài, chỉ là trong thời gian này không thể nào xuất cảnh được.
Hàn Tông mặc dù hết sức không muốn để cho Kỷ Trà Thần ra ngoài, nhưng phía trên đã vội gây áp lực, cũng chỉ có thể mở mắt làm ngơ nhìn Kỷ Trà Thần ra ngoài.
Vừa ra khỏi đồn cảnh sát, Thuộc Vũ Hiên liền đem cà vạt kéo xuống, hai tay xoay xoay lại với nhau. Vẻ mặt rất là nghiêm túc, mím môi nói: "Kỷ thiếu gia cậu không phải là người không cẩn thận như vậy, lần này làm sao lại dính bẫy lớn như vậy? Những số liệu giao dịch kia đối với cậu mà nói vô cùng bất lợi."
Khuôn mặt của Kỷ Trà Thần không chút thay đổi, xe rời đitrong nháy mắt ánh mắt xuyên qua cửa kính nhìn thấy gương mặt không cam lòng củaHàn Tông đứng trước cửa cảnh cục, ngón tay để lên đầu gối của mình. Không nói một lời, không khí trong buồng xe vô cùng quỷ dị.
Thuộc Vũ Hiên gọi điện thoại cho Si Mị, giọng nói không hề dễ chịu, cuối cùng đem điện thoại vứt ra ngoài cửa xe nát bét. Ngẩng đầu thấy khuôn mặt của Kỷ Trà Thần vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như cũ, không nhịn được kêu lên: "Tôi cầu xin cậu, hiện tại không cần trấn định như vậy có được hay không? Chuyện này rất nghiêm trọng!"
Kỷ Trà Thần nhếch mắt lên, môi mỏng phun ra một câu nói lạnh lùng: "Có đại luật sư là cậu ở đây, cần lo lắng cái gì."
"Mẹ nó! Shit!" Thuộc Vũ Hiên không nhịn được xổ một câu nói tục, sờ sờ lên cái cằm nói: "Hiện tại cảnh sát nắm trong tay chứng cứ vô cùng bất lợi cho cậu, trong tay bọn họ có số liệu cùng với số liệu trong máy tính của cậu giống nhau, hiện tại có chối cũng không nổi, may mắn là những chuyện này cậu không tự mình nhúng tay, còn có chỗ sơ hở của luật pháp có thể chui. Tôi bảo Si Mị liên lạc với tuyến trên, gây áp lực xuống dưới, chuyện này cũng được giải quyết."
Loại này tự nhiên không thoát khỏi được những kim tiền kia quan hệ phức tạp!
Kỷ Trà Thần từ đầu đến cuối không nói một câu, chỉ trong trạng thái trầm tư ! Trong đầu thoáng hiện một hình ảnh, lại là khuôn mặt của Ninh Tự Thủy!
Thuộc Vũ Hiên giằng co một buổi sáng, cũng mệt mỏiquá mức, lúcnày tựa vào chỗ ngồi thở, đầu tóc có mấy phần xốc xếch. Sớm biết mệt như vậy, hắn nên chuyên tâm học y, cần gì pahir học y lẫn luật, để bây giờ bị Kỷ Trà Thần bắt nạt giống con lừa thế này.
. . . . . .
Ninh Tự Thủy làm xong bữa trưa cho Tịch Nhược, mà TV trong phòng kháchđang phát thông tin về tình hình hiện tại của Kỷ thị, còn có hình ảnh Kỷ Trà Thần bị bắt tới đồn cảnh sát. Tịch Nhược mắt không chớp xem hình ảnh trên ti vi, nửa ngày mới quay đầu lại hỏi: "Mẹ, ông ta sẽ ngồi tù sao?"
Động tác của Ninh Tự Thủy hơi dừng lại một chút, ánh mắt xa xa nhìn sang, cho dù bị nhiều người cùng với ống kính bao vây như vậy, hắn vẫn trấn định như cũ, bình tĩnh, cao ngạo không thể xâm phạm. Khóe miệng khẽ hạ xuống, lắc đầu: "Không biết."
"Tại sao?" Tịch Nhược trợn to hai mắt, mặc dù cô trưởng thành sớm hơn so với những đứa bé cùng trang lứa, nhưng vẫn chưa hề chạm đến những việc làm trong bóng tối kia.
Ninh Tự Thủy vòng qua bàn đọc sách đi tới bên người cô, đứng bên dưới, nắm tay của cô, lẩm bẩm nói: "Bởi vì hắn có tiền có thế, một chút phiền toái này không thể nào phá hủy hắn."
Con ngươi trong suốt của Tịch Nhược ánh lên một chút thất vọng, hơi chép miệng: "Vậy chúng ta làm như vậy, chẳng phải là vô ích sao?"
Ninh Tự Thủy lắc đầu, sờ sờ gò má mềm mại của cô nói: "Không cần phải lo lắng, mẹ sớm có chuẩn bị. Con không nên suy nghĩ nhiều, đến lúc tự bản thân con sẽ biết. Ngoan, ăn trước đã."
Tịch Nhược được cô ôm tới trước bàn ăn, ăn bữa trưa mẹ tự mình làm, trênkhuôn mặt nhỏ bé t tràn đầy hạnh phúc. Đứa bé, mong muốn chỉ đơn giản là như vậy. Chỉ cần mẹ ở bên người, cái gì cũng đều hạnh phúc.
Điện thoại của Ninh Tự Thủy vẫn trong trạng thái tắt máy, Kỷ Trà Thần hiện tại chỉ sợ cũng bận túi bụi, không đếm xỉa tới cô.
Buổi chiều Trạc Mặc từ phi trường trở lại, đi theo hắn trở về còn có bác sĩ Hoàng. Nhưng nhìn thấy sau lưng hắn trống rỗng, đáy mắt Ninh Tự Thủyhiện lên vẻ thất vọng, ngón tay giữ lấy lồng ngực nói: "Vẫn là không có thành công sao?"
Bác sĩ Hoàng ngồi máy bay lâu, cộng thêm thời gian này cũng bận rộn lục đục không được nghỉ ngơi tốt, vẻ mặt tiều tụy, mày kiếm ẩn chứa sự lôi thôi cẩu thả.
"Mặc dù không có biện pháp cứu cô ấy, nhưng thật may là lúc cô ây đi cũng không phải quá khổ sở." Như vậy cũng coi là an ủi rồi. Tiếng khàn khàn, sau khi trải qua sinh ly tử biệt, càng thêm sầu não. Mặc dù nói năm đó Y tá trẻ cũng vì tiền lừa gạt Ninh Tự Thủy, nhưng mà nếu không có cô, Tịch Nhược cũng không thể sống sót.
Ninh Tự Thủy khẽ nhắm mắt, ngón tay không khỏi day day huyệt thái dương, hi vọng đầu không đau như vậy nữa. Nhưng tim lại nhói đau, lại có một sinh mạng. Vì báo thù cho bọn họ, Hàn Chân, ra đi không quay trở lại, sau klại để bác sĩ Hoàng mang cô ra nước ngoài hy vọng có thể cứu sống cô, lại không nghĩ rằng lại tốn công vô ích.
Tịch Nhược đau lòng nhìn bộ dáng hao tổn tinh thần của Ninh Tự Thủy, ôm lấy đùi của cô, thật chặt, giống như là một con gấu Koala dính chặt lấy thân cây, vĩnh viễn không xa rời nhau."Mẹ, chớ đau lòng, có lẽ ở trên thiên đường dì Chân sẽ hạnh phúc hơn, càng vui vẻ hơn. Nơi đó không có bệnh tật, không có khổ sở, là nơi rất xinh đẹp."
Vì không để cho con gái lo lắng, Ninh Tự Thủy cố gắng nở ra một nụ cười. Đưa tay ôm lấy cô vào trong ngực, rất lâu chỉ có ôm Tịch Nhược mới có thể khiến cô có cảm giác mình đang tồn tại, mà không phải một thi thể.
"Bác sĩ Hoàng, anh cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi trước. Còn chuyện gì thì nói sau.”
"Được." Hắn không có từ chối, mấy ngày nay hắn cũng thật sự là vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi không còn hơi sức chống đỡ thêm chút nào nữa. Trở về phòng, tắm cũng không tắm trực tiếp ngã xuống giường liền phát ra tiếng ngáy nhỏ nhẹ.
Trạc Mặc đem Tịch Nhược trở về phòng trước, ánh mắt ý bảo Ninh Tự Thủy cùng hắn tới vườn hoa, quay đầu lại nhìn bộ dáng tỉnh táo của cô, chần chờ một chút mở miệng nói: "Cháu vừa nhận được tin tức, mẹ dì muốn cùng ông ta cử hành hôn lễ. Ý tứ của ông ta là hy vọng dì mang Tịch Nhược trở về một chuyến."
Ninh Tự Thủy không có ngẩng đầu, nhưng thân thể cứng đờ. Làn váy được gió nâng lên trên mặt những cánh hoa, giống như là đắp cho những đóa hoa một tầng cát mỏng. Ánh mặt trời chiếu ánh vàng lên người cô, khiến cả người cô vô cùng ưu thương thê lương.
"Mặc dù dì không muốn cho Tịch Nhược trở về, nhưng dù bệnh viện ở đó đối với Tịch Nhược sẽ tốt hơn. Cho nên, chúng ta phải trở về một chuyến mới ổn thỏa." Trạc Mặc vẫn đang suy tư, phải khuyên cô trở về như thế nào.
Vì Tịch Nhược, cũng phải làm như vậy.
Vẻ mặt Ninh Tự Thủy vẫn chần chờ, môi đỏ mọng mím lại một đường cong, giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Nói cho dì biết, Tịch Nhược còn có thể kiên trì bao lâu."
Nghe đến đề tài như vậy, ánh mắt Trạc Mặc cũng ảm đạm xuống, yên lặng một mảnh. Nếu như không có chuyện cần thiết, hắn đối với tình trạng thân thể củaTịch Nhược tình nguyện không muốn đề cập tới. Nhưng thời gian không đủ, thân thể Tịch Nhược ngày càng không ổn, sợ rằng không có nhiều thời gian để chống đỡ.
"Không biết. Ban đầu tất cả bác sĩ đều nói không có biện pháp, chắc chắn Tịch Nhược ——" cổ họng căng thẳng, tim đau nhói, dừng lại, hai tay nắm chặt, thì thầm nói: "Sống không quá tám tuổi."
Sấm sét giữa trời quang, thân thể lảo đảo muốn ngã, lui ra phía sau một bước. Trong con ngươi lạnh nhạt lóe lên khiếp sợ cùng ngạc nhiên, miệng há ra đóng mở mấy lần, nhưng hồi lâu cũng khôgn phát ra được âm thanh nào .
Sống không quá tám tuổi. . . . . . Đây là một cách nói bảo thủ, nếu như nghiêm trọng đến như vậy, chính là Tịch Nhược bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ. . . . . .
Ninh Tự Thủy không dám nghĩ nữa, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên thân thể cô, nhưng cô lại không nhịn được mà phát run, tay chân không có nhiệt độ, lạnh lẽo đến đáng sợ. Nhìn Tịch Nhược mọi thứ coi như đều bình thường, cho là con bé sẽ dần dần hồi phục, lại không nghĩ rằng thì ra tất cả đều là vô dụng . . . . . Thì ra tất cả là đều là vô dụng thôi.
Ninh Tự Thủy chậm rãi ngồi xổm xuống, khổ sở dùng hai tay che mặt, chưa bao giờ cô có cảm giác mất hết sức lực như vậy. Trái tim bị buộc một khối đá lớn, gần như muốn đè chết cô. Cuộn người tròn lại, những tưởng sẽ tìm được một chút ấm áp, những vẫn là vô công.
Nếu như không có Tịch Nhược, như vậy tất cả còn lại đối với cô không còn chút ý nghĩa nào.
Trạc Mặc yên lặng nhìn bộ dạng mất khống chế của cô, cho tới nay cô đều duy trì bộ mặt cao ngạo lạnh lùng, mà lần này bởi vì nghe được tin Tịch Nhược có thể sẽ qua đời. Xác thực, tìm được Tịch Nhược, khiến sinh mệnh cô như được cứu rỗi, trong bóng đêm có một bóng đèn chiếu sáng, nếu như mất đi này ánh đèn nhỏ ấm áp chiếu rọi này, có thể cô sẽ điên mất.
Hồi lâu, Ninh Tự Thủy cuối cùng từ trong cảm xúc ngổn ngang thoát ra, hai chân cũng đã tê dại. Chậm rãi đứng lên, con ngươi lạnh lùng nhìn thẳng vào mắtTrạc Mặc, giọng nói chắc chắn: "Sớm chuẩn bị đi nước Đức, càng nhanh càng tốt."
Báo thù cái gì, Kỷ Trà Thần cái gì, bất luận kẻ nào bất cứ chuyện gì, hiện tại cũng không quan trọng bằng Tịch Nhược.
. . . . . .