Ánh mắt như chim ưng của Kỷ Trà Thần nhìn lại cô, cư nhiên không có lấy một điểm trách cứ nho nhỏ, ngược lại là lo lắng, lo lắng cho an toàn của cô!
Tất cả đám người cũng khiếp sợ, không ngờ hắn sẽ đỡ một nhát dao kia thay Ninh Tự Thủy, ánh mắt bọn chúng ăn ý nhìn nhau lần nữa muốn vây khốn lấy cô, giống như không giết cô thề sẽ không bỏ qua!
Con ngươi Ninh Tự Thủy càng them lạnh lẽo bức người, khuôn mặt lạnh tanh dưới ánh đèn chân không trở nên dọa người, một giây sau đó lần tới khẩu sung bên hông, giống như ngay cả ngắm bắn cũng không cần, họng súng trực tiếp nhắm ngay bọn chúng không ngừng cướp cò, tốc độ bay của đạn quả nhiên là nhanh kinh người xuyên qua lồng ngực bọn chúng, máu văng khắp nơi.
Kỷ Trà Thần phản ứng kịp lập tức bò dậy, dưới sợ yểm trợ của cô mở cửa xe, ném chìa khóa cho cô: "Em lái xe. . . . . ."
Ninh Tự Thủy gật đầu, lúc xoay người muốn lên xe, một người đàn ông xông tới, khoảnh khắc khi dao găm giơ lên, Kỷ Trà Thần quên thương tích của mình trục tiếp giơ tay đè con dao đó xuống, nhấc chân hung hăng đá vào bụng đối phương, cả người bị hắn đạp bay xa mấy mét, ngã xuống đất không dậy nổi!
Bàn tay bị lưỡi dao sắc bén cắt nát, đù tiên là thịt, sau là máu tươi khoog ngừng trào ra, giống như mưa bão không ngừng chảy, trên mặt đất lưu lại một đống máu.
Hắn suy yếu không còn hơi sức ngồi dựa vào chỗ cạnh ghế lái, vẻ mặt trắng bệch đáng sợ, mí mắt nặng nề, máu sau lưng thấm ươt quần áo, cũng ướt ghế da, theo ống quần nhỏ xuống dưới, nhiễm đỏ tấm thảm sạch.
Không gian thu hẹp mùi máu tươi càng nồng, thấm vào ruột gan, chỉ cảm thấy máu trong người cũng đọng lại.
Ninh Tự Thủy đạp chân ga, xe như mũi lắp trên dây cung đang bắn đi, giống như cá mập lao đi giữa biển khơi. Xé lấy một mảnh vải trên người mình nhét vào tay hắn. Lạnh lùng mở miệng: "Trước tiên băng bó cầm máu vết thương trên người anh, nếu không chắc chắn không chống đỡ nổi trước khi đến bệnh viện."
Vết thương trên lưng hắn đã đủ sâu, chảy máu đã không cầm được, tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà chết!
Kỷ Trà Thần không có nhúc nhích, mắt phượng híp thành một đường ngang, đáy mắt có một nụ cười thỏa mãn. Là cô ấy quan tâm mình, sợ mình chết, thật tốt.
Ninh Tự Thủy khẽ nhíu chân mày lại, mím môi bổ sung một câu: "Kỷ Trà Thần, hiện tại anh còn chưa có tư cách chết!"
Chết là một loại giải thoát, mà người giống như anh, từ trước tới giờ ngay cả tư cách chết cũng không có!
Kỷ Trà Thần cũng không nói chuyện, chẳng qua cảm thấy mí mắt rất nặng, mặc dù máu me khắp người nhưng hắn vẫn mơ hồ ngửi thấy hương thơm trên người cô, rất là mê người. (Min: sắp chết mà còn…)
Ninh Tự Thủy thấy hắn muốn nhắm mắt lại, ý thức được không tốt. Bàn tay nhanh chóng vỗ lên mặt hắn: "Không được ngủ!"
"Không có!" Kỷ Trà Thần nổ lực mở mắt, môi mỏng vẫn treo một nụ cười nhạt, âm thanh khan khan vang lên: "Tại sao ban đầu không dùng súng?"
"Tôi và anh không giống nhau, coi mạng người như cỏ rác." Ánh mắt Ninh Tự Thủy tràn đầy khinh thường cùng khinh bỉ. Nhớ ngày đó sư phụ muốn dạy cô sử dụng súng, cô đã từng một lần không muốn học tập, nhưng thái độ của sư phụ rất kiên định, cô cũng học rồi. Sau khi trở về sư phụ cho cô một khẩu sung để phòng thân. Cho tới nay mặc dù có luyện súng, nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên cô nổ sung bắn người, trong lòng vẫn rất khẩn trương, đến bây giờ hai tay vẫn à tê dại . . . . . .
Kỷ Trà Thần chỉ nỗ lực để cho mình cười, không nhắm mắt lại, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm gò má cô. . . . . . Thật ra thì, nếu như không nói chuyện, hai người cứ lẳng lặng ngây ngô như vậy, hình như không tồi.
Chỉ là Ninh Tự Thủy tuyệt không muốn cùng hắn ngây ngô trong một chiếc xe, một đường như bão táp, không nhìn tơi canh cáo của năm sáu chiếc xe cảnh sát, đua xe đến bệnh viện. Kỷ Trà Thần nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, cô chỉ có thể ở bên ngoài.
Vết thương nơi lòng bàn tay rất sâu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, nghiêm trọng là vết thương sau lưng dài gần hai mươi cm gần như nhìn thấy xương trắng bên trong, 60 mũi kim thật vất vả mơi cầm được máu. Lúc được đưa vào phòng cấp cứu, Kỷ Trà Thần đã rơi vào hôn mê.
Trên người Ninh Tự Thủy có dính máu của hắn, nhưng một chút tổn thương cũng không có, chỉ là có chút mệt mỏi!
Ba người Liên Phượng Vũ chạy tới bệnh viện, gương mặt sợ hãi, ánh mắt lo lắng nhìn thấy cô vẫn bình an vô sự thì mới thả lỏng.
Ninh Tự Thủy nghiêng đầu nhìn Kỷ Trà Thần đang hôn mê, giọng nói lạnh lung vang lên trong phòng bệnh: "Là hắn đã cứu tôi."
Ninh Tịch Nhược không có nửa điểm ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn hắn vẫn tràn đầy hận ý như cũ, níu lấy vạt áo của cô, giọng nói non nớt : "Mẹ, chúng ta về nhà. Mẹ cũng mệt mỏi."
Cô cúi đầu nhìn thẳng vào mắt con gái nửa ngày, thật lâu sau mới thở dài nói: "Được."
Ánh mắt Liên Phượng Vũ dịu dàng rơi trên người cô, săn sóc hỏi: "Em thật không có chuyệ gì sao? Có cần để bác sĩ kiểm tra hay không?"
Ninh Tự Thủy lắc đầu: "Thật không cần."
Trạc Mặc đã ôm Tịch Nhược ra khỏi bệnh viện trước, lên xe; để Ninh Tự Thủy và Liên Phượng Vũ hai người đi ở phía sau.
Tịch Nhược lầm bầm ngó tay sợ cằm của hắn, đáy mắt lóe ra tia hiếu kì hỏi "Anh nói, lần này mẹ có thể bị hành động của ông ta làm cho cảm động không? Tha thứ cho ông ta?"
Trạc Mặc không trả lời, rũ mắt nhìn chằm chằm cô hỏi ngược lại: "Vậy em có muốn dì ấy tha thứ cho người đàn ông kia không?"
"Không hy vọng!" Tịch Nhược trả lời rất dứt khoát, vẻ mặt tái nhợt quật cường, ánh mắt nhìn xuyên qua cảnh cửa thủy tinh rơi trên bong hình xinh đẹp, tự lẩm bẩm: "Người như vậy không xứng đáng được tha thứ!"
Em vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ông ta!
Trạc Mặc dung sức ôm chặt lấy bé, âm thầm than thở. Nếu như đáy lòng bé có hận, có thể ít một chút như vậy, có lẽ —— thân thể cũng không thê thảm như thế này!
Nhưng bé quá cố chấp rồi, cố chấp giống như một con thú cô độc bị tiêm, trừ không thể ra sức, không còn biện pháp gì!
Ninh Tự Thủy cùng Liên Phượng Vũ chuẩn bị lên xe chạm mặt Si Mị đang vội vàng chạy tới. Quần áo màu đỏ bó sát, khắc họa dáng người to lớn của y; một mái tóc đỏ chói buộc lên rủ ra sau, đôi mắt hoa đào lần đầu tiên có thái độ nghiêm túc nhìn cô, mở miệng nói: "Tôi có thể nói mấy câu với cô không!"
Đáy mắt Liên Phượng Vũ hiện ra lo lắng, sợ Si Mị gây bất lợi cho cô, lúc chuẩn bị mở miệng lại nghe thấy giọng nói lạnh tanh của Ninh Tự Thủy: "Được."
"Tự Thủy. . . . . ."
"Yên tâm, không có việc gì." Ninh Tự Thủy ném cho hắn một ánh mắt an tâm, sau đó đi theo bước chân của Si Mị đi tới bãi cỏ phía xa.
Sắc trời từ từ ảm đạm xuống, ánh sáng không được rõ ràng, nhưng mà trên trời lại có từng đám sao li ti, lóe ra hào quang màu bạc, làm đẹp cho thành phố này. Khu nội trú cách đó không xa từng phòng đã lên đèn hiện ánh sang chói mắt, chiếu sáng hình dáng căng thẳng của Si Mị.
"Tôi cô không muốn nghe tôi nói quá nhiều lới, tôi nói tóm tắt, mặc kệ trước kia cô và Kỷ thiếu gia xảy ra chuyện gì, tôi khuyên cô tốt nhất nên dừng tay, đừng tiếp tục nữa, nếu không người cuối cùng hối hận không phải là Kỷ thiếu gia, mà là cô."
Si Mị đi thẳng vào vấn đề, nếu như không phải bởi vì Kỷ thiếu gia là an hem tốt của y, y cũng lười quản chuyện. Nhưng trơ mắt nhìn Kỷ thiếu gia lần sau so với lần trước bị thương nặng hơn, làm anh em như y làm sao có thể coi như không thấy.
Ninh Tự Thủy trong lòng sớm có chuẩn bị, khi nghe những lời này trong lòng không có một tia xúc động, cặp mắt hờ hững nhìn y không nói một lời.
"Cô nên biết hiện giờ Kỷ thiếu gia toàn tâm toàn ý đối với cô vô cùng áy náy, chỉ cần không hoàn toàn mất đi cô, cậu ấy thật sự cái gì cũng nguyện ý làm. Trước kia cậu ta thậm chí muốn giải tán Kỷ thị để thỏa mãn yêu cầu của cô, nếu như không phải tôi ngăn cản bây giờ cậu ta đã hai bàn tay trắng rồi. Đúng, năm năm trước Kỷ thiếu gia làm chuyện có lỗi với cô. Nhưng tất cả bi kịch đều là một mình cậu ta tạo nên sao? Dương Lưu Vân có lỗi, Kỷ thiếu gia có lỗi, chẳng lẽ cô cũng không có sai lầm?"
Si Mị thẳng thắn không kiêng kỵ, ánh mắt sắc bén khiếp người.
Ánh mắt Ninh Tự Thủy bình tĩnh lạnh lùng nhìn y, khóe môi nhếch lên một đường cong mê người, nghe y nói tiếp!
"Chuyện đứa nhỏ cho đến nay vẫn là một dấu hỏi, chẳng lẽ cô không hiếu kì chuyện Kỷ thiếu gia xét nghiệm không cách nào có con mà cô thì lại mang thai sao? Nếu như ban đầu cô không kiên trì muốn rời khỏi Kỉ gia, không cùng Liên Phượng Vũ ở chung một chỗ, Kỷ thiếu gia sẽ tức giận đến mất trí, khẳng định cô ở chung với người đàn ông khác? Tôi nhớ được lần đầu tiên cô và Kỷ thiếu gia gặp gỡ cậu ấy đã ảnh cáo, đừng thân thiết với người đàn ông khác, nếu không giết không tha! Cô đến bây giờ một chutscamr giác có lỗi cũng không có sao?"
Từng chữ từng câu của Si Mị đều có gai nhọn, giống như muốn đem Ninh Tự Thủy hiện nguyên hình.
Con mắt lạnh lẽo một giây mở to, co rút lại sau đó bình thường, tâm tư nhưng có chút biến động, bên tai là tiếng ông ông, hai tay đặt ở trong túi, bởi vì ống tay áo bên trái bị xé rách, da thịt bại lộ ở bên ngoài, hiện lên từng hạt giống như viên bi.
Lời của y giống như một khối đá lớn nặng nề đè trong lòng cô, không có di chuyển, rất khó chịu!
Khuôn mặt Si Mị rốt cuộc có chút hòa hoãn, thấy cô cũng không lạnh lung giống như trước, giọng nói nhu hòa mấy phần nói: "Tôi biết rõ cô hận Kỷ thiếu gia bao nhiêu, nhưng lúc cô ghi hận cũng đừng quên, đù cô hận Kỷ thiếu gia như thế nào, cậu ấy cũng sẽ không buông cô ra. Cậu ta là một người tương đối cực đoan, nhận định một thứ gì đó tì đến chết cũng không buông. Nếu như cô cả thấy sau khi báo thù xong còn có thể cầm tay Liên Phượng Vũ trải qua những ngày na nhàn, tôi chỉ có thể nói cô quá ngây thơ, thật không thể hiểu được Kỷ thiếu gia . . . . ."
"Đủ rồi!" Bỗng nhiên xuất hiện giọng nói lạnh lung cắt đứt tiếng Si Mị, một chiếc áo ấm áp thật dày bao quanh cô, nghiêng đầu thấy vẻ mặt âm trầm của Liên Phượng Vũ, ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm Si Mị.
Liên Phượng Vũ nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, ánh mắt sắc bén rơi trên mặt Si Mị, lạnh lùng mở miệng: "Mặc kệ xảy ra cái gì, cũng chỉ là chuyện giữa Tự Thủy và Kỷ Trà Thần, cậu và tôi không có tư cách nhúng tay vào! Cậu càng không có tư cách nói cô ấy như vậy, cho dù có lỗi, đó cũng là lỗi năm năm trước không nên yêu một tên ác ma!"
Thân thể Ninh Tự Thủy cứng đờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Liên Phượng Vũ nhìn cô, giọng nói dịu dàng: "Tịch Nhược còn đang chờ chúng ta, chúng ta đi."
Ninh Tự Thủy từ đầu đến cuối ũng không nói nửa câu, đi theo Liên Phượng Vũ rời khỏi. Trầm mặc, không phải thừa nhận lời Si Mị nói hoàn toàn đúng, mà là không muốn ở chỗ này cùng y đấu võ mồm, không có chút ý nghĩa nào!
Trong màn đêm, nhìn bóng lưng bọn họ càng lúc càng xa. Hai tay Si Mị vô lực cắm trong túi, thở dài một hơi, khóe miệng bất đắc dĩ nhếch lên một nụ cười châm chọc. . . . . .
Chất gây nghiện tình yêu này, thật so so với ma tủy còn ghê gớm hơn!
. . . . . .
Hôm sau, Ninh Tự Thủy cũng không có đi bệnh viện, ngay cả Si Mị, Tiểu Ngư Nhi gọi điện thoại tới cũng không nhận, mà là chuyên tâm sắc thuốc cho Tịch Nhược. Liên Phượng Vũ tìm danh y khắp nơi, rốt cuộc có một Vị lão Trung y cấp phương thuốc cho Tịch Nhược, mặc dù không thể hoàn toàn trị tận gốc bệnh của bé, nhưng cũng có thể điều dưỡng ức chế bệnh tình.
Ninh Tự Thủy chui đầu vào trong phòng bếp nghiên cứu phương pháp sắc thuốc.
Mà Liên Phượng Vũ cũng trong phòng bệnh ở bệnh viện, ngồi ở giường bệnh bên cạnh, ánh mắt sắc xảo đã sớm không thấy nét dịu dàng; lông mày căng thẳng cũng tản ra khí tức lạnh lùng.
Kỷ Trà Thần vì mấy môm trước quỳ môt thời gian dài trong mữa, lại cộng them uống rượu lien tục, với thương thế lần này, hiện tại bệnh tới như núi sập. Từ đêm qua đã bắt đầu phát sốt, đã tiêm hai mũi hạ sốt nhưng vẫ không đỡ. Hiện tại nằm lỳ ở trên giường còn chưa tỉnh, môi mỏng đã khô nứt, vẻ mặt tái nhợt, lông mi thon dài cũng bất động, không có bất kỳ lực công kích và phòng ngự nào.
Không biết đã trải qua bao lâu, Kỷ Trà Thần rốt cuộc mở mắt ra, tầm mắt khoog có rơi ngay vào trên người Liên Phượng Vũ, mà nhìn quanh một vòng, cuối cùng ngừng ở trên mặt của hắn. Mắt phượng có một chút kinh ngạc, cũng có một tia mất mác.
Mà hắn khi tỉnh lại lần đầu tiên nhìn thấy không phải Tự Thủy , mà là Liên Phượng Vũ!
Sau lưng Liên Phượng Vũ thật rất thẳng, ánh mắt cùng mắt chim ưng của hắn (KTT) nhìn thẳng nhau, không chút nào che giấu khí thế khiếp đảm, hai người một là âm sâu thâm trầm, một là lạnh lùng sạch sẽ, chẳng phân biệt được cao thấp, ai cũng không di chuyển ánh mắt của mình trước, nhìn nhau hồi lâu.
Kỷ Trà Thần rốt cuộc mím môi, giọng nói khan đục trầm thấp, cũng rất suy yếu: "Làm sao anh biết chỗ này?"
Liên Phượng Vũ đưa tay bưng một chén nước đặt trong tay của hắn, thấy hắn uống một hơi hết nhận lấy cái ly đặt ở trên tủ đầu giường. Ánh mắt lạnh tanh lần nữa rơi trên người hắn, lạnh lùng mở miệng: "Tôi là tới cám ơn anh hôm qua đã cứu Tự Thủy!"
Mày kiếm của Kỷ Trà Thần trong nháy mắt nhíu lại, ánh mắt âm lãnh nhìn hắn hắn, nhếch miệng lên cười lạnh: "Cảm ơn? Vì sao?"
Thái độc của Liên Phượng Vũ không thể nghi ngờ là đang cùng hắn tuyên chiến, khiêu khích! Hắn chính là Tự Thủy, Liên Phượng Vũ tới cảm ơn? Khoe khoang Ninh Tự Thủy là của hắn sao?
Liên Phượng Vũ cũng không vì thái độ của hắn mà căm tức, chỉ là rũ mắt xuống chần chờ hồi lâu mới mở miệng: "Thật ra thì năm năm trước tôi đã thấy anh."
Mắt phượng ngẩn ra, ánh mắt dò xét ở trên người Liên Phượng Vũ đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, hồi tưởng năm năm trước, cũng không nhớ đã gặp hắn lúc nào!
Liên Phượng Vũ biết hắn không nhớ ra được, tự lo nhớ lại: "Khi đó Tự Thủy mang thai bị anh hại phải nằm viện, tôi mỗi ngày đều tìm biện pháp tránh anh tới gặp cô ấy! Rõ ràng lúc ấy cô đang mang thai, lại gầy như vậy. Lúc cười trên trán vẫn ưu thương u sầu, sẽ không ai không đau lòng thay cô ấy."
Trong đầu chợt thoáng hiện ra một số hình ảnh, đáy mắt hiện lên kinh ngạc: "Thì ra là anh là tên đàn ông năm năm trước?"
Năm năm trước hắn đã từng mang người đi bệnh viện chính là muốn gian tại chỗ Ninh Tự Thủy gặp người đàn ông khác, klúc ấy chỉ mơ hồ thấy bóng lưng lại không thấy người, cho nên vẫn không nghĩ ra người đàn ông kia rốt cuộ là người nào? !
"Đúng vậy" Liên Phượng Vũ gật đầu thừa nhận, mười ngón tay bắt chéo đặt ở trên đầu gối, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy mắt nghi ngờ của hắn.
"Chẳng qua sau khi cô ấy mang thai tôi mới gặp được, lúc ấy tôi nghĩ tại sao cô gái tốt đẹp như vậy lại không có người quý trọng, không đau lòng mà hại cô ấy. Tôi vừa chú ý cô, vừa thay cô ấy tìm kiếm tung tích người mẹ đã mất tích, thật vất vả mới có chút tin tức không nhịn vất vả mà đi Hàn Quốc, càng không có nghĩ tới lúc trở lại anh đem giấu cô ấy đi. . . Sau đó sư phụ tôi không muốn để cho tôi nhúng tay vào chuyện này, tôi chỉ có thể chờ đợi , đợi đến lúc thích hợp mang cô ấy đi."
Liên Phượng Vũ rũ mắt, môi mỏng nở nụ cười đắng chát, trong giọng nói tràn đầy tự trách: "Chỉ là không ngờ khi tôi nhìn thấy cô ấy lần nữa, cô đã chết. Tôi vĩnh viễn không quên được hình ảnh cô ấy nằm trong bồn tắm, nước trong bồn tắm bị máu nhuộm đỏ, hình ảnh đó cực kì chấn động, máu tươi lan tràn, cao ngạo, tuyệt vọng. Cô rất an tĩnh, giống như một đứa trẻ không có linh hồn. Lúc tôi ôm cô ấy từ bồn tắm lên , thân thể của cô lạnh lẽo không có một chút nhiệt độ, hoàn toàn giống cơ thể của người chết. Khi đó tôi thậm chí muốn giết mình, tại sao không đến tìm cô ấy sớm hơn? Tại sao tôi không mang cô ấy đi từ sớm, có lẽ cô ấy cũng sẽ bị thương nặng như vậy, tuyệt vọng đến buông tha tính mạng của mình."
"Sau đó tôi bỏ ra mười tháng để cứu sống cô . Sauk hi tỉnh dậy thì không phải Ninh tự Thủy dịu dàng nữa, mà lạnh lùng, trống rỗng, không nói một câu nói, xoay người muốn đi; nếu như không phải Chiêm Dực Dương dùng hai chữ báo thù này giữ cô lại, cô sẽ lại tự sát lần nữa, hai lần cho đến chết mới thôi. Dùng báo thù làm giao dịch để thực hiện kế hoạch JK (uống thuốc quên quá khứ ấy), khiến cô quên hết. Thời gian năm năm tôi bên cạnh cô ấy , cô cô ấy chưa bao giờ chủ động hỏi bất cứ chuyện gì của quá khứ, cô trở nên rất lạnh lùng, một mình sống trong thế giới, không khóc không cười không có không vui không buồn không tức giận. . . . . . Người đem cô ấy trở thành như hôm nay chính là anh!"
Mỗi câu nói của Liên Phượng Vũ rất nhẹ nhàng, nhưng so với dao nhọn vẫn sắc bén hơn vạn lần, đâm nát trái tim Kỷ Trà Thần. Trong con ngươi tĩnh mịch lạnh lùng đều đau đớn cùng hối hận người khác không thể nhìn thấy, trong lúc sinh mạng cô yếu ớt nhất, hắ đuổi cùng giệt tận, là hắn từng bước từng bước bức chết cô.
Gian phòng hoàn toàn rơi vào trong yên tĩnh, tiếng hít thở nhàn nhạt của hai người vấn vít một chỗ. Ánh mắt Liên Phượng Vũ bình thản nhạy bén cảm nhận thấy đáy mắt hắn đang rục rịch, trong lòng chỉ khinh thường. Có một số việc đã xảy ra, hối hận đến chết đi nữa thì cũng chỉ là tốn công.
"Mục đích duy nhất cô trở về là để trả thù các người, trả thù từng người khi trước đã tổn thương đến cô ấy. Mặc kệ cô ấy muốn làm cái gì, tôi đều sẽ bên cạnh, tôn trọng quyết định của cô ấy. Kỷ Trà Thần, tôi hận anh tổn thương cô ấy, nhưng về phương diện khác tôi cũng phải cám ơn anh, nếu như không phải anh là người độc ác tổn thương cô ấy, cô ấy cũng không hoàn toàn chết tâm. Mà lúc này anh không có tư cách để nói..., cho dù anh chuộc tội, anh áy náy, cũng không thể đổi lại được sự tha thứ. Nói cho anh biết những thứ này, là hy vọng anh buông tay, anh không còn tư cách nữa, tương lai của cô ấy sẽ do tôi phụ trách."
Từng câu nói sau cùng của Liên Phượng Vũ vô cùng nghiêm túc chắc chắn, Âm lãnh, đứng lên tiêu sái rời đi, không đợi hắn nói. Nếu như lúc trước hắn dịu dàng không gây áp lực cho Tự Thủy, thì lúc này hắn hành động kiên quyết muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ cô, yêu thương cô, sẽ không bao giờ đành lòng để cô buông ra. Hắn sẽ chăm sóc Tự Thủy, cũng sẽ coi Tịch Nhược như con gái ruột! sẽ không để mẹ con cô chịu bất cứ tổn thương nào nữa.