Tiểu Ngư Nhi mở mắt, khung cảnh phía trước có chút mơ hồ, giọng nói khàn khàn, muốn mở miệng nói chuyện thì phát hiện ra không lên tiếng nổi, cô nhìn quanh phòng một lượt mới phát hiện đây không phải là bệnh viện, mà là nhà riêng của Ninh Tự Thủy.
Ninh Tự Thủy đẩy cửa ra, trên tay đang bưng bát canh bổ dưỡng tới, thấy
cô đã tỉnh thì mới yên tâm lại. Đi tới bên người cô, đỡ cô ngồi dậy, lấy một chiếc gối đặt sau lưng cô để cô có thể thoải má hơn chút."Yên tâm,
cậu không sao cả. Chỉ vì bị sốt ba ngày nên cổ họng bị tổn thương, đợi
mấy hôm nữa sẽ khá hơn thôi."
Đáy mắt Tiểu Ngư Nhi một mảnh mờ mịt, cắn môi dưới, không nói lời nào.
"Phải ăn một chút thức ăn, bồi dưỡng thân thể so với bất kì cái gì cũng
quan trọng hơn. Chuyện còn lại, sau này hãy nói." Ninh Tự Thủy đem chén
nhét vào trong tay của cô. Ba ngày nay cô một mực bên cạnh coi chừng
Tiểu Ngư Nhi, chỉ sợ cô sẽ xảy ra chuyện, thậm chí ngay cả Tịch Nhược
đứng trước mặt cũng không nhìn thấy. Hôm nay người cũng đã tỉnh, thuê
người giúp việc chăm sóc cô ấy, cô cũng có thể trở về bên Tịch Nhược
rồi.
Mới vừa đi tới phòng khách, chuông điện thoại di động đột ngột reo lên, thấy tên của Đường Diệc Nghiêu, cô lập tức nghe máy.
"Tôi đã tìm được đám người định giết cô, nhưng toàn bộ đều chết hết. Bị bọn hắc đạo chem. Chết trong đồn cảnh sát."
Chết?
Hang lông mày xinh đẹp của Ninh Tự Thủy cau lại, đồn cảnh sát được phòng về nghiêm ngặt như vậy mà bọn hắc đạo cũng có thể ngang nhiên chém
giết, vụ án như vậy không thể xử thì còn giải quyết được gì. Gần trăm
năm nay hắc đạo tồn tại chính là chém giết, trong miệng cảnh sát lúc nào cũng thấy kêu mở chiến dịch càn quét nhưng chưa khi nào thấy bọn họ
thực sự dọn dẹp.
"Tự Thủy. . . . . ." giọng nói lo lắng của Đường Diệc Nghiêu tiếng ở bên kia vang lên, lộ ra vẻ quan tâm: "Cô không sao chứ?"
"Tôi không sao." Ninh Tự Thủy mở miệng, ánh mắt chuyển tới bầu trời u ám ngoài kia: "Giúp tôi phái thêm mấy người trợ thủ bảo vệ Tiểu Ngư Nhi."
"Tôi hiểu."
Ngắt điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh có mấy phần buồn bã. Chuyện của Kỷ Trà Thần còn chưa kết thúc, bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người muốn giết.
Tác giả của chuyện này rốt cuộc là người nào? Mục đích là sao?
Phải chăng lại là Dương Lưu Vân đã biến mất kia?
. . . . . .
Kỷ Gấm Sóc ngồi phịch xuống ghế sô pha, khắp người toàn mùi rượu, khí
thế hiên ngang vốn có trên người hiện giờ chỉ còn lại nhếch nhác. Đáy
mắt đau đớn vô tận và không cam lòng, gân xanh nổi lên khắp trán.
Kỷ Trà Thần camr thán, mím môi nói: "Bỏ lỡ đã mất đi."
Kỷ Gấm Sóc nhếch lên một nụ cười thê lương."Có phải là tôi dung túng cô
ấy quá, khiến cô ấy nghĩ tôi có thể tha thứ tất cả? Đây chính là con của chúng tôi, tại sao cô ấy có thể độc ác như vậy?"
"Tiểu Ngư Nhi không phải là cô gái có tâm kế, có lẽ cô ấy có nỗi khổ tâm, anh nên nghe cô ấy giải thích."
"Cho dù có nỗi khổ tâm cô ấy cũng có thể nói cho tôi biết, chỉ cần cô ấy nói thẳng với tôi, nếu nói không muốn đứa nhỏ, tôi sẽ chọn cô ấy mà
không phải đứa bé. . . . . . Nhưng cô ấy lừa tôi!"
Kỷ Gấm Sóc chậm rãi nhắm mắt, hắn không thể nào tha thứ được việc Tiểu
Ngư Nhi lừa hắn. Bọn họ là vợ chồng, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng nên thẳng thắn với nhau, tin tưởng lẫn nhau không phải sao?
Tại sao cô không tin hắn.
Con ngươi âm u của Kỷ Trà Thần nhìn hắn hồi lâu, môi mỏng lẳng lặng phn
ra một câu: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, không nên vọng động, đừng làm ra
chuyện khiến bản thân cả đời hối hận." Đừng giống như tôi!
Kỷ Gấm Sóc nghe thấy lời hắn nói , mở mắt ra, cuối cùng gật đầu. Hiểu
được ý tứ trong lời hắn, cũng bởi vì không muốn khiến mình hối hận, mới
không muốn Tiểu Ngư Nhi xuất hiện trước mắt mình, hắn còn cần một chút
thời gian để tiếp nhận, sự thực Tiểu Ngư Nhi đã vứt bỏ đứa nhỏ của bọn
họ.
Bạch Kỳ gõ cửa, giọng nói cung kính: "Bác sĩ Thuộc đã tới."
Hai người đều sững sờ, Thuộc Vũ Hiên luôn bận việc.. việc trong bệnh
viện rất nhiều làm sao lại đột nhiên tới? Không đợi Kỷ Trà Thần mở
miệng, Thuộc Vũ Hiên đã sải bước bước vào, nở nụ cười bất cần đời: "Hai
người các cậu thật là không có suy nghĩ, một đám uống rượu cũng không
nói cho tôi biết."
Kỷ Gấm Sóc cố nặn ra nụ cười giễu: "Con người cậu bận rộn, chúng tôi nào dám làm trễ nãi cậu, uống say gây ra thảm án trên bàn mổ thì sao?"
Thuộc Vũ Hiên đặt mông lên ghế, có lẽ là do nhạy cảm của bác sĩ, ánh mắt rơi vào lưng Kỉ Trà Thần: "Cậu bị thương? Tại sao tôi không biết?"
Kỷ Trà Thần mặt không chút thay đổi, không biến sắc kéo chăn, giọng nói đê mê: "Vết thương nhỏ, không có việc gì."
Thuộc Vũ Hiên không để ý tới hắn, trực tiếp đi tới bên giường vén chăn
lên thấy vết thương, hang mày chau lại vô cùng tức giận, cắn răng nghiến lợi: "Khâu nhiều mũi như vậy mà còn mạnh mồm không việc gì? Cậu bị
thương không để tôi biết còn chưa tính, tại sao ngay cả việc tìm bác sĩ
cũng không tìm ra người tử tế một chút? Khâu vết thương như vậy sẽ để
lại sẹo rất khó coi."
"Vết sẹo cũng phân xấu đẹp?" giọng nói Kỷ Trà Thần không thèm để tâm,
đem chăn kéo lên che kín cơ thể mình. Nghỉ ngơi mấy ngày đã đỡ hơn
nhiều, mặc dù vết thương khép lại có chút ngứa, nhưng hắn vẫn có thể
chịu được.
"Đáng chết." Thuộc Vũ Hiên khẽ nguyền rủa một câu.
Ánh mắt nghi ngờ của Kỷ Gấm Sóc nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn của Thuộc Vũ
Hiên hồi lâu, mở miệng: “Cậu có phải khẩn trương quá mức như vậy không?
Trước kia cậu ta cũng thường bị thương, để lại sẹo cũng là thường. Chút
vết thương này không chết người được!”
Thuộc Vũ Hiên quay đầu lại tức giận nói: “Đó là bởi vì cậu ta không coi
tôi là anh em, vết thương nghiêm trọng như vậy không nói với tôi. Vết
thương trước kia mỗi khi có, không phải là tôi xử lý sao?”
Kỷ Gấm Sóc bị nghẹn mà nói không ra lời, hành động lần này của Kỷ Trà
Thần xác thực rất kì lạ. Thuộc Vũ Hiên cùng Kỷ Trà Thần chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm của hai người so với anh em ruột còn tốt hơn, mà Thuộc Vũ Hiên cũng đem mọi chuyện của Kỷ Trà Thần liệt vào hàng quan trọng đầu
tiên. Ban đầu hắn thi y và luật cũng bởi vì liên quan tới thân phận của
Kỷ Trà Thần cần hai tầng bảo vệ này......
Thuộc Vũ Hiên quay đầu lại tiếp tục trừng Kỷ Trà Thần, giọng nói hục
hặc: “Hừ, lần này đừng nói cũng là bởi vì Ninh Tự Thủy có đúng hay
không? Kể từ sau khi cô ta trở lại, số lần cậu bị thương cũng tăng gấp
mười lần rồi, lần sau so với lần trước còn nghiêm trọng hơn. Si Mị nói
không sai, cô ta chính là hồng nhan họa thủy.”
“Đủ rồi.” Mày kiếm của Kỷ Trà Thần xẹt qua một tia không vui, lạnh giọng quát lên: “Tình cảm của tôi không tới phiên các cậu hoa chân múa tay.”
Vẻ mặt Thuộc Vũ Hiên bỗng khó coi, méo miệng không lên tiếng!
Kỷ Gấm Sóc bất đắc dĩ lắc đầu! Thật ra thì hắn, Si Mị, Thuộc Vũ Hiên đều không tán thành việc Kỷ thiếu gia có quan hệ gì với Ninh Tự Thủy nữa,
trước kia đồng ý bọn họ ở chung một chỗ là bởi vì Ninh Tự Thủy không có
bất kì nguy hiểm nào, cô hoàn toàn phụ thuộc vào Kỷ Trà Thần, mà bây
giờ......
Cô mỗi lúc cũng có thể đe dọa tới tính mạng của Kỷ Trà Thần.
......
“Con đã tìm trên mạng rất lâu, nhưng không tìm ra bất cứ ghi chép nào về Dương Lưu Vân. Xuất nhập cảnh, khách sạn, cái gì cũng không. Giống như
cô ta đã hoàn toàn bốc hơi khỏi trái đất.” Tịch Nhược ngồi trên ghế
trước máy vi tính, xoay người nhìn Ninh Tự Thủy, vẻ mặt mất mác.
Khóe miệng Ninh Tự Thủy khẽ nâng lên thành một đường cong: “Con đã rất tuyệt rồi, cho dù không tìm được cũng không có sao.”
“Nhưng cô ta muốn giết mẹ, nếu như không tìm được tung tích của cô
ta..., mẹ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.” Tịch Nhược vì chuyện này
đã mấy đêm không ngủ rồi, mỗi lần Ninh Tự Thủy đi ra bé đều rất lo lắng, hận không thể ở cùng mẹ mọi nơi mọi lúc.
“Thật ra thì chuyện này còn có rất nhiều điểm nghi vấn.” Ninh Tự Thủy
tựa lưng lên ghế sô pha, ánh mắt rơi trên người Trạc Mặc: “Đầu tiên là
Dương Lưu Vân biến mất ở trong ngục giam, sau đó là có người tới tìm dì; nhìn bề ngoài giống như là Dương Lưu Vân làm, nhưng sao cô ta lại có
bản lĩnh trốn ra khỏi ngục? Cho dù cô ta có trốn ra được, cô ta không
tiền không quyền làm sao chỉ đạo được đám người kia? Sau đó lại bố trí
xã hội đen giết sạch người ngay tại đồn cảnh sát?”
Đường nét cứng ngay đôi mày của Trạc Mặc chau lại, gật đầu: “Điểm này là rất khả nghi. Nhưng rốt cuộc là người nào ở sau lưng giở trò quỷ? Động
cơ là cái gì?”
Ninh Tự Thủy thu tầm mắt lại, khuôn mặt ảm đạm lắc đầu, môi mỏng khẽ mở
tự lẩm bẩm: “Điều này dì cũng không nghĩ ra được, chỉ là dì mơ hồ cảm
nhận được chuyện này với người gây ra chuyện năm năm trước có liên
quan.”
“Năm năm trước?” Tịch Nhược và Trạc Mặc không hẹn mà cùng mở miệng, hai
người nhìn nhau một cái, mặc dù không nói ra nhưng thấu hiểu ý nghĩ của
nhau.
“Năm năm trước có một người thần bí thường gọi điện thoại cho dì, có một lần Kỷ gia bị nổ, nếu như lúc đó Kỷ Trà Thần không cứu dì, thì đã sớm
chết rồi......”
Câu nói sau cùng nói ra khỏi miệng, Ninh Tự Thủy ngẩn ra, tâm tình giống như khói trắng lượn quanh. Năm năm trước, hắn cứu cô hai lần, năm năm
sau cô lại hại hắn hai lần trọng thương......
“Nếu nói như vậy, thì ngay từ năm năm trước đã có người muốn gây bất lợi với dì.” Trạc Mặc bén nhạy đã nhận ra điểm này.
Ninh Tự Thủy gật đầu, suy nghĩ một chút, không chắc chắn nói: “Người này có thể rất quen thuộc Kỷ gia, hoặc là từ trước đến giờ là người của Kỷ
gia.”
Ba người không nói chuyện nữa, không khí rơi vào im lặng. Thực ra Kỷ gia chỉ còn lại một mình Kỷ Trà Thần, không có người tranh đoạt quyền vị,
cũng không có chiến tranh trong gia tộc, như vậy rốt cuộc là ai có động
cơ, tại sao muốn giết mình?
Hay là từ năm năm trước bắt đầu? Khi đó Dương Lưu Vân còn chưa trở lại!
Một bóng dáng bỗng xẹt qua, Ninh Tự Thủy trừng mắt, không dám xác định, người này sẽ là bà ta sao?......
Liên Phượng Vũ đi tới, thấy Ninh Tự Thủy sững sờ, phản ứng rất nhanh, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: "Em đã trở lại."
Ninh Tự Thủy nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, mấy ngày không gặp hình như có chút gầy, hang mày rậm không giấu nổi mệt mỏi. Mấy ngày nay trải qua không tốt sao?
"Chú Liên con đói rồi, có thể nấu đồ ăn cho con ăn không ạ?" giọng nói
ngọt ngào của Tịch Nhược vang lên, trước mặt Trạc Mặc và Liên Phượng Vũ bé chính là cô gái nhỏ ngây thơ, không bao giờ cố ra vẻ lạnh lùng để
ngụy trang.
Liên Phượng Vũ gật đầu: "Được, chờ một chút." Ánh mắt lướt qua khuôn mặt lạnh tanh, thấy cô không có biểu cảm gì, chán nản vào bếp.
Trạc Mặc quá hiểu tâm tư của Tịch Nhược, biết bé có lời muốn nói với
Ninh Tự Thủy, cũng lấy cớ đi ra ngoài, nhường không gian lại cho hai mẹ
con họ.
Tịch Nhược nhìn cánh cửa vừa khép lại, nhảy từ trên ghế xuống, đi tới
rúc vào lòng Ninh Tự Thủy, ngửi mùi hương của mẹ, cực kì hài lòng.
Ninh Tự Thủy rất hưởng thụ giây phút đó, được con gái lệ thuộc vào, ôm
cơ thể mềm mại nhỏ bé của nó. Bởi vì gần đây bé vẫn luôn uống thuốc bắc
để điều dưỡng cơ thể, cho nên trên người sẽ có mùi thuốc bắc nhàn nhạt,
cũng không khó ngửi thấy, rất đặc biệt.
Tịch Nhược nắm lấy bàn tay dài trắng nõn của cô, lẩm bẩm: "Mẹ, Chú Liên thật tốt. . . . . . sao mẹ không cho chú ấy cơ hội?"
Ninh Tự Thủy rũ mắt xuống, lông mi thon dài lộ ra vẻ âm u. Khuôn mặt
bỗng trở nên lạnh ngắt, dựa lên ghế sa lon, nhẹ giọng nói: "Tịch Nhược
con còn nhỏ, sẽ không hiểu tình cảm của người lớn, rất phức tạp."
Tịch Nhược ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt không nhiễm một hạt bụi,
chu miệng: "Là người lớn tình cảm phức tập, hay là mọi người biến nó
thành phức tạp? Chú Liên tốt với mẹ như vậy, không mong báo đáp, tại sao mẹ không cho chú ấy một cơ hội? Tại sao muốn vì người người đàn ông kia mà kìm nén tình cảm của mình? Không phải đàn ông trên thế giới này đều
giống như ông ta, Không hề được như chú Liên, chú ấy đã không thể tốt
hơn được nữa."
Ninh Tự Thủy vuốt ve đầu bé, gật đầu: "Mẹ biết rồi." Con ngươi nghiêm
túc nhìn bé một lúc nói: "Anh ta đã mua chuộc được con. Không cho anh ta cơ hội là vì tốt cho anh ta, mẹ không hy vọng sau này cuộc sống trôi
qua trong cãi vã, những thứ mà anh ta muốn mẹ không có, cũng không cho
được. Nếu như đơn thuần vì thỏa mãn tình cảm của anh ta, mà tự uất ức
chính mình, mẹ không làm được. Tình cảm như vậy anh ta cũng sẽ không
muốn! Tịch Nhược, chờ con trưởng thành, con sẽ rõ, trên thế giới này
chuyện gì cũng có thể nhân nhượng để đạt lợi ích chung, duy chỉ có tình
cảm là không thể."
Gương mặt nhỏ bé của Tịch Nhược có chút mất mác, ngón tay nắm tay mẹ
lặng lẽ buông ra. Đầu tựa vào bộ ngực mềm mại của mẹ, cảm nhận được
nhiệt độ của mẹ, dưới ánh sáng của bóng đèn, càng chán nản hơn.
Không phải là con không hiểu, mà là mẹ không hiểu; không phải là lớn lên con mới có thể hiểu , mà là bây giờ con không thể đợi đến lúc lớn lên.
Cuộc sống của con có hạn, nhìn thấy mẹ và chú Liên ở chung một chỗ vui
vẻ. Như vậy con mới có thể an tâm, mẹ, chỉ là như vậy mà thôi.
Trạc Mặc đi vào phòng, nhìn thấy Tịch Nhược nằm ở bệ cửa sổ, mắt đang
nhìn phong cảnh bên ngoài. Đi tới bên cạnh bé, ôm bé vào trong ngực, môi dính vào bên tai bé nói khẽ: "Do uống thuốc bắc không hiệu quả sao?"
Cho nên vội vàng muốn đến bên cạnh chăm sóc bé, bảo vệ bé.
Tịch Nhược bị tâm sự trong lòng lấp kín, mắt lập tức đỏ, nước mắt nơi
đáy mắt tuôn trào, nghẹn ngào nói: "Mặc, em chưa bao giờ sợ chết như bây giờ."
Tim Trạc Mặc như bị bóp chặt , càng dùng sức ôm bé."Sẽ không, không bao giờ. . . . . ."
"Em chưa từng sợ hãi như bây giờ, em không bỏ được, không bỏ được mẹ,
không bỏ được anh. . . . . . Nếu như em rời khỏi, mẹ có đau lòng, anh có cô đơn không?"
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nhỏ trên cổ tay hắn, lạnh lẽo như cứ từng thớ thịt của hắn.
"Nhược Nhược, nghe lời. Đừng sợ, sẽ không có chết." Giọng nói Trạc Mặc
trầm thấp tràn đầy đau thương, không hề dùng lực nhưng vẫn ôm chặt lấy
bé, hắn còn hiểu rõ tình trạng của bé còn hơn cả bác sĩ, năm năm không
lúc nào là không ở bên cạnh bé, hắn đối với nhất cử nhất động của bé nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tịch Nhược lắc đầu, nước mắt rơi nhiều hơn, hít hít mũi, khung cảnh
trước mắt cũng mơ hồ."Em chỉ mong sao trước lúc rời đi, thấy mẹ cùng với chú Liên ở chung một chỗ."
Phòng bếp, mùi thơm bừng lên, cho dù kém ăn đến mấy, chỉ cần ngửi thấy
mùi thơm này lập tức có cảm giác thèm ăn. Ninh Tự Thủy tựa vào cửa phòng bếp, nhìn theo bóng lưng của hắn, Liên Phượng Vũ biết ảo thuật, biết
buôn bán, dịu dàng săn sóc, biết làm cơm, cũng sẽ biết đau lòng, một
người đàn ông tốt khó gặp.
Nhưng vì cái gì mà cô không có cách nào yêu hắn?
Liên Phượng Vũ cảm nhận được ánh mắt sau lưng, chậm rãi quay đầu ánh mắt chợt dịu dàng khi thấy cô, khẽ nở nụ cười. Đi vài bước tới trước mặt
cô, bốn mắt giao nhau, không có tránh né, không có chột dạ, ngón tay thô giáp khẽ vuốt ve da thịt mềm mịn của cô, môi mỏng mấp máy : "Anh biết
em đang tránh anh."
"Không sao, anh có thể đợi." Không đợi cô mở miệng, hắn lại bổ sung một
câu. Ánh mắt dịu dàng nói cho cô biết, nếu như muốn nói để hắn buông
tha, vậy không cần nói.
"Em thật sự không biết, nên làm thế nào với anh." Giọng Ninh Tự Thủy
mềm mại tràn đầy tự trách, khẽ rũ mắt xuống: "Em khiến anh bị thương lớn như vậy, tại sao anh không trách em?"
Ngón tay sạch sẽ nâng cằm cô lên, khuôan ặt kề cận cô hơn, gần như muốn
đụng vào mũi cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, ấm áp, ngứa một chút; ánh mắt nóng rực dịu dàng chờ đợi, môi mỏng mấp máy.
"Anh trách emn, làm sao có thể không trách em?" Dừng lại một chút, thấy
sự kinh ngạc trong mắt cô, tiếp tục nói: "Anh trách em tại sao lại có
thể tàn nhẫn với anh như vậy, một chút cơ hội cũng không cho. Trách em
tại sao không thể ích kỷ một chút mà lợi dụng anh đi báo thù."
"Liên. . . . . ." Ninh Tự Thủy mở miệng lại mất đi năng lực ngôn ngữ,
đối mặt với Liên dường như tất cả lời nói đều dư thừa, hắn đều có thể
đoán trước được ý nghĩ của cô, có thể hiểu được quyết định của cô, thông cảm tâm tình của cô, thậm chí vì cô mà trả giá đến thê thảm.
Liên Phượng Vũ là một người ấm áp, trong con ngươi viết đầy thâm tình
quyến luyến, sáng chói như thần, giống như bầu trời đầy sao chiếu xuống
thế gian, ánh lên đẹp đẽ. Hai tay dịu dàng ôm cô vào trong ngực, chặt
không có khe hở, không có trở ngại.
"Tốt lắm, thu lại sự nhạy cảm của em. Anh không cần em đồng tình, cảm
động, nếu thật cảm động thì cho anh một cơ hội. Nếu không, cái khác đối với anh mà nói đều là dư thừa."
Ninh Tự Thủy trầm mặc một lúc, gật đầu. Nhớ tới hỏi "Gần đây anh có thấy sư phụ không? Lâu rồi em không gặp ông ấy."
Liên Phượng Vũ buông tay, nhún vai, giọng nói bất đắc dĩ: "Anh cũng đã
lâu không thấy ông ấy, lại không tin tức. Đúng rồi, chuyện Đường Diệc
Nghiêu bên kia còn có thể xử lý sao?"
"Yên tâm, Đường Diệc Nghiêu nếu như không có năng lực cũng không thể ở lại Kỉ gia nhiều năm như vậy."
Nghe được hai chữ "Kỉ gia", vẻ mặt Liên Phượng Vũ khẽ biến rồi. Hít
sâu một hơi, đôi tay đặt lên bả vai của cô, không yên lòng dặn dò: "Gần
đây em đi lại phải cẩn thận, nhất định phải chú ý an toàn, để anh có thể liên lạc với em bất cứ lúc nào."
"Tôi biết rồi."
Lúc gần tối Ninh Tự Thủy nhận được điện thoại của Tiểu Ngư nhi, trong
điện thoại cô khóc không thành tiếng, trong lòng mơ hồ lo lắng, không bỏ được Tịch Nhược rồi lại không thể không chạy tới.
Tiểu Ngư Nhi cuộn người trên sofa, thân thể run không ngừng, mắt cũng
sưng lên vì khóc nhưng lại không ngừng chảy; khăn giấy rơi trên đất như
một bãi hỗn độn, trên bàn ăn còn có thức ăn người giúp việc làm, không
có dấu hiệu động tới.
Ninh Tự Thủy lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cô, không nói một lời. Hai mắt
Tiểu Ngư Nhi mông lung thấy bóng dáng của cô, trực tiếp nhào vào trong
ngực của cô khóc lên, nước mắt nhanh chóng thấm ướt quần áo. Ninh Tự
Thủy từ đầu tới cuối một câu lời an ủi cũng không có, ngón tay dịu dàng
xuyên qua làn tóc mềm mại của cô.
"Tớ đến công ty tìm hắn, hắn không nhìn tôi; tớ đến trước cửa chung cư
chờ, hắn cũng không để ý tới tớ; hắn hoàn toàn không để ý tới tớ, hắn
nhất định hận tớ."
"Tim tớ đau, thật là đau. . . . . . Tớ sợ hắn sẽ như vậy cả đời sẽ không để ý tới tớ, nếu như hắn và Ngã Ly kết hôn thì làm thế nào? Tớ sợ hắn
với người phụ nữ khác. . . . . ."
"Tự Thủy, tớ sai rồi. . . . . . Tớ không nên không nghe lời của hắn. . . . . . Tớ thực sự biết sai rồi, nhưng hắn tại sao có thể không để ý tới
tớ. . . . . ."
Đứt quãng, Tiểu Ngư Nhi không biết nói bao nhiêu lời, mãi cho đến khi
không cất nổi một âm thanh nào lên. Nằm ở trong ngực của cô, ngủ mất,
trên gương mặt còn vương dòng nước mắt lấp lánh.
Ninh Tự Thủy thở dài, Một cô gái nữa lại bị tình yêu hành hạ đến đáng thương. . . . . .
Vốn cô cũng không muốn xen vào việc của người khác, huống chi cô cũng
không thích Kỷ Gấm Sóc, nhìn như dịu dàng săn sóc, lịch sự nho nhã, thực tế là một người giấu giếm thế lực, sát cơ tứ phía; đôi mắt chim ưng
luôn chứa dao nhọn, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Tiểu Ngư Nhi cố tình yêu người đàn ông như vậy, cũng chỉ yêu một người đàn ông này, thật không biết may mắn hay bất hạnh.
Chỉ hy vọng Tiểu Ngư Nhi sẽ không trở thành "Ninh Tự Thủy" thứ hai vĩnh viễn đều sẽ không!
Kỷ Gấm Sóc biết Ninh Tự Thủy tìm đến mình cũng không nghĩ là cô lại dám
cùng Tiểu Ngư Nhi đi phá thai, dĩ nhiên là quan tâm Tiểu Ngư Nhi . Nhưng mà hắn không ngờ cô mở miệng lại là câu: "Anh và Tiểu Ngu Nhi ly hôn
đi."
Dung nhan tuấn mĩ bỗng chốc sa sầm rét lạnh, ánh mắt âm lệ như được mài
nhọn, sắc bén nhìn chằm chằm vào vẻ tỉnh táo của cô, cô gái này rốt
cuộc có tâm địa sắt đá.
Ninh Tự Thủy dựa vào ghế, hai chân vắt lên nhau, đối mặt với khí thế
cượng ngạnh của hắn lúc này cô cũng không có phản ứng. Hai tay tùy ý
khoanh trước ngực, nở nụ cười lạnh lẽo: "Anh đã không muốn gặp cô ấy,
vậy thì dứt khoát một chút, đừng cứ mãi không buông như thế, khiến cô ấy không được thoải mái!"
"Ninh Tự Thủy!" Kỷ Gấm Sóc lạnh lùng nặn ra ba chữ, dừng lại một chút
hét lên: "Cô ấy giết chết con của tôi." Chẳng lẽ tôi muốn một chút thời
gian để tiêu hóa cái tin này cũng không được sao?
"Đó cũng là đứa bé của cô ấy." Ninh Tự Thủy lạnh lùng nói tiếp, thu lại
nụ cười tiếp tục nói: "Cô ấy đau không không kém anh, nỗi đau cơ thể lại càng không kém...anh đã hỏi cô ấy tại sao không giữ đứa bé chưa? Tại
sao lạnh lùng như vậy đối cô ấy?"
Kỷ Gấm Sóc nhíu mày, lời nói lạnh lùng : "Mặc kệ nguyên nhân là gì đều không đủ khiến cô ấy bỏ đi con của chúng tôi."
"Nếu như cô ấy chỉ vì không muôn làm anh thương tâm?" Con ngươi băng lãnh sắc bén nhìn hắn, giống như thanh đao lạnh ngắt.
Kỷ Gấm Sóc sững sờ, không hiểu ý của cô.
Ninh Tự Thủy cũng không định cho hắn biết đáp án, từ trong túi móc ra
một chiếc chìa khóa để lên bàn. Nhếch mắt lên, nghiêm túc nhìn hắn nói: "Tôi chỉ hi vọng anh sẽ không trở thành Kỷ Trà Thần thứ hai!"
Lạnh lùng, xoay người rời đi.
"Vậy cô có nghĩ bỏ qua cho Kỉ thiếu gia không?"
Giong nói nghiêm túc của Kỷ Gấm Sóc phiêu đãng trong không gian truyền
vào trong tai cô, bước chân dừng lại trước cửa, bóng lưng thẳng tắp, cô
đơn vây quanh, bóng lưng vì đứng ngược sáng lên được kéo dài xuống mặt
đất. Bàn tay cầm lạnh lẽo vịn tay cẩm cửa, hồi lâu không lên tiếng,
cuối cùng vẫn đẩy cửa rời đi.
Ban đầu là Kỷ Trà Thần không chịu buông ta cô, hôm nay sự thật luân hồi, sẽ không ai bỏ qua cho hắn, bao gồm chính hắn.
. . . . . .
Không biết là với trời đổ mưa có quan hê gì không, Tịch Nhược ngày gần
đây ho khan càng thường xuyên hơn, Trái tim Ninh Tự Thủy cũng níu lên , đối với bất cứ chuyện gì cũng không có tâm tư, không để ý tới phản đối mãnh liệt của Tịch Nhược, vẫn dẫn bé tới bệnh viện kiểm tra.
Trong phòng bệnh không khí cứng ngắc, Tịch Nhược nằm ở trên giường,
được thở bằng ống dưỡng khí, ống tiêm cắm đầy tay, dung dịch nước biển
từng chút từng chút thấm vào người bé.
Ninh Tự Thủy nghiêng đầu nhìn chằm chằm hai người bọn họ, muốn mở miệng nhưng không biết nên nói như thế nào. Rõ ràng là hai ngày nay cô vội
vàng lo cho Tiểu Ngư nhi mà bỏ quên cơ thể Tịch Nhược, cho rằng thuốc
bắc vẫn có thể kìm lại, nhưng không ngờ nó không thể chữa khỏi tận gốc.
Tại sao phải như vậy?
Liên Phượng Vũ đau lòng vỗ vai của cô, nhẹ giọng nói: "Là Tịch Nhược
không muốn làm em lo lắng, mới không để cho bọn anh nói cho em biết."
Con ngươi lạnh lẽo của Ninh Tự Thủy lộ vẻ mờ mịt, cả người giống như là
không có linh hồn: "Sau lúc đó, em thực sự hận chính mình, hận không thể chết đi."
Bỏ tay Liên Phượng Vũ ra, vội vã chạy ra phòng bệnh. Không dám nhìn
khuôn mặt của Tịch Nhược nữa, lại không dám nói nhiều hơn một câu, sợ
mình không kiềm chế nổi, sợ mình không kiên cường, sợ mất đi Tịch Nhược
khiến cả thế giới của cô sụp đổ, suy nghĩ này cho dù chỉ là nghĩ cô cũng không dám
Không còn hơi sức dựa vào vách tường lạnh lẽo , ngửa đầu nhìn chằm chằm
vào bong đèn chân không, đầu váng mắt hoa, hốc mắt căng đau, cho đến khi tầm mắt mờ mịt cô mới thu lại. Hai tay đặt hai bên người, nắm chặt mạnh mẽ đấm lên vách tường.
Hận, đau, dây dưa; oán trách, vô dụng, cuốn lấy.
Vì không để cho âm thanh tạp nham làm phiền đến Tịch Nhược nghỉ ngơi,
Ninh Tự Thủy bao hết toàn bộ tầng này, trừ bác sĩ chỉ định với y tá
không người nào có thể tới. Hành lang vô cùng vắng lạnh, ánh mắt trời
như pha lê chiếu dọi, bụi bậm lơ lửng.
Ninh Tự Thủy cảm thấy có hơi thở đang đến gần, nghiêng đầu ánh mắt quét
qua bóng đáng đứng ở cuối hành lang, mặc dù bóng dáng bị che khuất,
nhưng cảm giác này rất quen thuộc, cô sẽ không quên. Thẳng lưng, từng
bước từng bước đến gần hắn.
Khuôn mặt Kỷ Trà Thần vẫn tái nhợt bệnh hoạn như cũ, tóc mọc dài, vài
sợi tóc yếu ớt che đi ánh mắt âm u, thiếu một phần sắc bén, nhiều một
chút mềm mại, hai tay đặt trong túi. Mắt vẫn nhìn thẳng vào Ninh Tự
Thủy, một giây cũng không rời đi.
Mặc dù Thuộc Vũ Hiên yêu cầu hắn phải nằm trên giường nửa tháng không
được xuống, nhưng hắn vẫn không nhịn được, không nhịn được không thấy
cô, không nhịn được muốn đi tìm cô. Vừa nghe thấy cô đến bệnh viện ,
hắn không kìm nén được chạy tới, đứng xa xa nhìn đám người bọn họ,
tháy gò má gầy gò của cô, hắn không dám đến gần, giờ phút này hắn sợ sự
xuất hiệ của mình khiến cô càng thêm chán ghét.
Động lòng người ** thật rất khó khống chế, nhất là đối cô **, chỉ sâu
không giảm, nếu như không nhìn thấy cô, hắn thật sẽ điên mất.
Ninh Tự Thủy cách hắn ba bước thì dừng lại, đáy mắt lạnh lẽo đến đáng
sợ, u ám hiện lên hận ý mãnh liệt; đường cong mềm mại giống như sẽ đứt
rời. Môi mỏng nâng lên, những câu nói làm tổn thương người vang lên.
"Kỷ Trà Thần, rất nhiều lúc tôi suy nghĩ mạng người đối với anh mà nói rốt cuộc là cái gì? Có phải so với con kiến còn hà tiện hơn? Có thể bị
anh tùy ý đùa bỡn ở trong lòng bàn tay. Bản thân tự cho là cao cao tại
thượng, tùy ý điều khiển sống chết của người khác, không nhìn thấy người khác đau đớn; ngươi muốn liền nhất định phải lấy được, chán ghét thì
nhất định phải biến mất, vì một tội danh trước giờ không hề tồn tại,
ngươi có thể phế hai chân Tề Hạo , giết con gái mình, bức tôi đến bước
đường cùng vẫn chưa can tâm sao."
"Tôi hận vận mệnh không công bằng, người giống như anh dù cho phải xuống mười tám tầng địa ngục cũng không đủ, anh nên tan thành mây khói vĩnh
viễn biến mất trên thế gian . Nhưng vì cái gì đến bây giờ anh vẫn muốn
xuất hiện trước mặt tôi? Thế giới này mỗi ngày đều có người biến mất,
nhưng vì cái gì cố tình không phải là anh, tại sao không phải là anh
chết? Tại sao tất cả báo ứng đều không ở trên người anh? Tại sao bị khổ
sở hành hạ không phải anh? Không phải ác giả ác báo sao? Tại sao đến bây giờ tôi đều không thấy! Con gái của tôi đã làm sai điều gì, lại bị tra
tấn như vậy ? Liên đã làm sai điều gì, bị người ta nhục mạ đến tự ái
cũng không còn? Tôi làm gì sai, phải nhận lấy vết thương đau đớn mãi
không thể thay đổi được? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì tôi yêu anh? Tôi thật sự không biết tại sao lúc đầu lại coi trọng anh, sẽ yêu kẻ ma quỷ như anh. Nếu như tất cả có thể chọn lại một lần, tôi tuyệt đối tuyệt đối không
muốn yêu anh. Anh không cần cầu xin tôi tha thứ, anh không phải muốn cầu xin Khuynh Tâm tha thứ sao? Vậy anh đi chết, tại sao không đi?"
Hành lang vắng vẻ, lời nói lạnh lẽo của cô không ngừng phiêu đãng, rõ
ràng là giữa hè nắng nóng, lại làm cho người ta cảm thấy rét lạnh khác
thường .
Khuôn mặt tiều tụy của Kỷ Trà Thần càng thêm tái nhợt, mỗi câu nói của
Ninh Tự Thủy, như từng đao đâm vào tim hắn, máu tươi ở ngực không ngừng
chảy xuôi; cắn chặt răng, mắt phượng hiện lên một tia kinh ngạc. Bóng
dáng cô đơn khẽ run rẩy. . . . . . Cả người giống như bị ném vào trong
nước lạnh lẽo , không ngừng ngã xuống, muốn bắt lấy một chiếc bè gỗ,
nhưng bốn phía đều đen tối mờ mịt, làm cho người ta tuyệt vọng.
Thì ra là, cô đã hận hắn đến mức như vậy, hận không thể khiến hắn đi chết!
Môi mỏng nở nụ cười thê lương, ánh mắt quyến luyến nhìn khuôn mặt trái
xoan tái nhợt của cô, lạnh lùng, tuyệt nhiên; trong lòng của cô hắn
không thể tha thứ được sao?
Phí hết hơi sức lớn , khóe miệng khẽ mở, giọng nói khổ sở vang lên: "Có phải nếu anh chết, em sẽ tha thứ cho anh không?"
"Không biết." Ninh Tự Thủy lạnh lùng nhìn hắn, trả lời như đinh chém sắt : "Cho dù anh chết, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh, vĩnh viễn sẽ
không."
Kỷ Trà Thần che giấu tầm mắt tuyệt vọng, khổ sở không nói cũng biết. Hắn biết , cô sẽ không tha thứ, vĩnh viễn sẽ không.
"Cho nên, anh không thể chết được. Còn sống, anh sẽ đền bù cho em, chết rồi, cái gì cũng không có."
Ninh Tự Thủy hạ mắt xuống, môi mỏng nở nụ cười lạnh lùng, tiếng thanh
thúy nghe ác độc làm sao: "Nhưng chuyện của anh đối với tôi mà nói cũng
một loại hành hạ. Mỗi một lần gặp lại anh, đều giống như là mỗi lúc nhắc nhở tôi chuyện đã xảy ra, tổn thương như vậy đặt ở giữa chúng ta, anh
sẽ để tôi tha thứ cho anh? Anh còn mặt mũi nào nói tôi tha thứ cho anh?"
Nhưng chuyện của anh đối với tôi mà nói cũng là một loại hành hạ.
Nhưng chuyện của anh đối với tôi mà nói cũng là một loại hành hạ.
Nhưng chuyện của anh đối với tôi mà nói cũng là một loại hành hạ.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai, như dao găm sắc bén đâm thẳng vào
tim hắn, không có vết thương nhưng máu tươi sớm chảy đầm đìa, trăm ngàn
vết thương.
Thì ra là, em hận anh, đã tận xương; mà anh. . . . . . Lại không biện pháp khống chế dục vọng muốn gặp em.