Phẫu thuật càng lâu, chứng tỏ tình hình của Liên càng nghiêm trọng hơn. Ninh Tự Thuỷ cảm giác mình chờ đợi gần như tuyệt vọng, một luồng bất an trong lòng như nước tràn ra, như nước biển lạnh như băng bao phủ miệng mũi mình, không cách nào thở được.
Không biết đợi bao lâu, rốt cuộc cửa phòng giải phẩu cũng mở ra, trên quần áo bảo hộ màu xanh lá của Thiệu Vũ Hiên còn dính máu tươi, cởi bao tay và khẩu trang ra, nhìn thẳng vào ánh mắt Kỷ Trà Thần gật đầu, xem như là báo tin.
Ninh Tự Thuỷ không có đứng dậy ngay, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn qua cơ thể của họ, xuyên qua khe hở nhìn Thiệu vũ Hiên, mong ngóng rồi lại sợ câu trả lời của anh.
"Phẫu thuật coi như thành công, nhưng các người cũng nên biết viên đạn đi vào trong đầu do đó tỉ lệ sống sót rất thấp. Đêm nay anh ta sẽ được đưa vào phòng bệnh tiến hành cách ly, nếu qua thời gian 36 giờ theo dõi thì anh ta tạm thời thoát khỏi nguy hiểm." Giọng nói Thiệu vũ Hiên đầy chuyên nghiệp, nguyên nhân đặc biệt cũng không vì Ninh Tự Thuỷ xuất hiện. Ánh mắt vẫn nhìn Kỷ thiếu cùng mấy người bọn họ, nhưng lời nói cũng là nói cho Ninh Tự Thuỷ nghe.
"Vất vả rồi." Kỷ thiếu cảm kích vỗ vỗ bờ vai anh.
Thiệu Vũ Hiên cũng vỗ vai anh ý nói không sao cả, đổi giọng: "Với tôi còn khách khí như vậy? Nhớ viết chi phiếu nhiều mấy số lẻ là được rồi, phòng làm việc của tôi có thể trùng tu lại lần nữa."
Kỷ Trà Thần chỉ mấp máy môi, quay đầu lại, ánh mắt ngừng trên người cô, đi tới trước mặt cô, nói khẽ: "Anh ta không sao, em đừng lo lắng."
"Bạch Kỳ, nếu có chuyện gì nữa thì báo cho tôi biết, hai ngày này có thể tôi sẽ ở lại bệnh viện." Thiệu Vũ Hiên nói với Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ gật đầu: "Vâng, bác sĩ Thiệu."
Cách lớp kính thủy tinh dày sáng ngời, cộng thêm ánh đèn sáng yếu ớt trong phòng bệnh hiện lên khuôn mặt trắng bệch không chút máu của Liên Phượng Vũ, đôi mắt khép chặt, môi mỏng cũng tái nhợt, lúc này trông anh thật yếu ớt.
Ninh Tự Thuỷ đổi một bộ quần áo, dừng chân ở trước cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên tấm kính thủy tinh lạnh lẽo, như xuyên qua thủy tinh có thể vuốt ve gương mặt anh, dịu dàng và say đắm như vậy. Nước trong mắt như kiên cường cùng khẳng định, môi mỏng khẽ đóng khẽ mở, phát ra tiếng nói thanh nhã: "Anh đã nói sẽ luôn bảo vệ em và Tịch Nhược, nói ra không thể không giữ lời."
Chỉ cần anh tỉnh lại, chúng ta liền cùng nhau trở về nước Đức, mọi thứ ở nơi này em sẽ không lưu luyến nữa, cũng không để ý tới nữa. Chỉ cần anh tỉnh lại, bình an vô sự.
Kỷ Trà Thần mang thức ăn đi tới, vết thương vẫn còn đau âm ỷ, vẻ mặt trắng bệch tiều tụy không thể tả, khuôn mặt vẫn còn hết sức chống đỡ. Anh không yên lòng, Ninh Tự Thuỷ im lặng như vậy làm cho người ta lo lắng, huống chi vào lúc này cô cũng không có nghỉ ngơi.
"Nếu em tiếp tục không ăn không uống, anh ta còn chưa tỉnh lại em đã ngã xuống trước rồi."
Ninh Tự Thuỷ không lên tiếng, bầu không khí lặng im vô cùng quỷ dị. Kỷ Trà Thần nắm cổ tay cô, mang cô kéo đến ghế ngồi bên cạnh, mở hộp giữ nhiệt ra, cầm muỗng nhét vào trong tay cô, mím môi lạnh lùng nói: "Ăn chút đi."
Ninh Tự Thuỷ không nhìn anh, không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm hộp giữ nhiệt đang bốc hơi nóng, mùi thơm nhàn nhạt, là món canh mà cô thích ăn. Ngón tay cứng ngắc máy móc động đậy, bắt đầu ăn chậm rãi.
Kỷ Trà Thần thấy cô có thể ăn uống, vẻ mặt hơi chuyển biến theo chiều hướng tốt, nhưng vết thương càng lúc càng đau, trên trán thoáng qua từng giọt mồ hôi lạnh, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Cởi áo khoác của mình xuống khoác lên người gầy gò của cô, bao bọc lại.
"Ban đêm nhiệt độ rất lạnh, tránh cho bị cảm."
Tiếng nói của anh rất ôn nhu, trước giờ chưa từng dịu dàng như vậy. Trong đầu thoáng hiện qua cảnh tượng trước mắt ở bến tàu, trong mơ hồ nghe được giọng nói anh, trong lòng không khỏi xúc động, lúc tỉnh lại còn có nước mắt anh. . . . . .
Anh vì mình khóc sao?
Ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua anh, khóe miệng thật nhanh xẹt qua không để lại một chút giễu cợt, làm sao có thể chứ! Nhất định là ảo giác mà thôi!
Đêm khuya nhiệt độ càng lúc càng thấp, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ánh đèn sáng trắng chói mắt chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của họ, hai người cũng vô cùng mệt mỏi. Nhất là Ninh Tự Thuỷ hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, thể lực tiêu hao, đầu dựa vào tường, bất giác ngủ thiếp đi.
Chỉ lúc cô ngủ say, lúc này Kỷ Trà Thần mới dám chạm vào gương mặt cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, mắt phượng quyến luyến và thâm tình không còn che giấu đè nén. Môi mỏng khẽ dạng ra, chưa bao giờ giống như lúc này, hai người hoà thuận ở cùng nhau.
Không có cãi vã, không có thù hận, không có ánh mắt lạnh lùng và chán ghét của cô.
Đôi tay dè dặt ôm cô vào trong ngực mình, nửa người bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp của anh. Động tác nhẹ nhàng cẩn thận, như đang che chở vật báo hiếm thấy, ánh mắt dịu dàng di chuyển.
Người phụ nữ này, là người vợ anh yêu suốt tám năm. Yêu tận xương, cũng hận thấu xương. . . . .
Cho dù trong lòng cô hận đến mức nào, dù cô có yêu mình hay không, anh chỉ có thể xác định là mình cũng không cách nào tiếp tục buông người phụ nữ này ra, không có người nào ở giữa cướp người phụ nữ này của mình.
Cho dù, chết cũng không chia rẽ được hai người họ!
"Dù giữa chúng ta chỉ có thù hận, anh cũng không thể buông em ra, tuyệt đối không thể. Em là của anh, mãi mãi!"
Tiếng nói nhẹ nhàng, như có như không vang lên, gió thổi qua gương mặt nhu hoà của cô, lông mày đen khẽ nhíu lại, giống như bị phiền não gì đó, thân thể trong ngực anh từ từ trở nên ấm áp. Cả người cũng không căng thẳng, cứng nhắc nữa, như con rối không có linh hồn.
Kỷ Trà Thần duy trì động tác này cũng không nhúc nhích, đôi mắt nhìn cô không chớp mắt, giống như nhìn thế nào cũng không đủ. Như trở lại năm thứ hai sau khi kết hôn của họ, cô cũng nằm trong ngực anh ngủ yên giấc như thế.
Cả đêm không ngủ, cứ như vậy nhìn cô, đến khi trời đất hợp lại thành một, đến biển cạn đá mòn, đến khi sinh mạng kết thúc.
Ninh Tự Thuỷ mở mắt, chuyện đầu tiên làm là đứng ở cửa sổ thủy tinh nhìn Liên Phượng Vũ, cũng giống như đêm qua không có bất kỳ chút phản ứng nào.
Anh là hoàng tử ngủ say, chờ nụ hôn của công chúa gọi anh tỉnh lại. Nhưng, ai mới là công chúa của anh đây? Chắc chắn không phải mình, mình chỉ mang đến tai hoạ và bất hạnh cho anh.
Thầy, khó trách người vẫn không thích con. Vì người đã sớm biết Liên sẽ vì con đánh mất bản thân, nên người cái gì cũng không chịu nói, luôn trốn tránh, không muốn nhìn Liên gặp khổ nạn hết lần này đến lần khác.
Thầy, người nhiều tàn nhẫn nhưng đáng thương biết bao!
Rốt cuộc Ninh Tự Thuỷ hiểu rõ tâm tình Chiêm Dực Dương, không thay đổi được, cũng chỉ còn tránh né!
Bên trong phòng bệnh, Tịch Nhược vẫn truyền nước biển như cũ, bởi vì sốt cao đã lui, mặt trái xoan do sốt trở nên đỏ hồng, cả người không có sức sống, nằm ở trên giường có vẻ lo lắng. Lúc thấy Ninh Tự Thuỷ, khóe miệng nhếch lên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, không hy vọng mẹ vì mình mà lo lắng.
Ninh Tự Thuỷ ngồi ở bên giường, đầu ngón tay chạm đến nhiệt độ cơ thể nóng hổi của bé không khỏi nhíu mày: "Tại sao sốt cao vẫn không hạ?"
Trạc Mặc đổi túi chườm đá cho Tịch Nhược, giọng nói trầm thấp: "Bé hôn mê suốt đêm, sốt cao không phải là không hạ, mà là bất thường, một hồi nóng một hồi lạnh."
"Con. . . . . ." Tịch Nhược khó khăn nói ra một chữ, lời còn lại nói thế nào cũng nói không nên lời.
"Mẹ hiểu." Ninh Tự Thuỷ kéo chăn cho bé, ánh mắt Tự Thủy dịu dàng. "Tịch Nhược, bỏ tất cả đi, chúng ta trở về nước Đức."