Mến chào cả nhà, vì tính chất công việc vào những ngày đầu tháng mình rất bận nên không có thời gian edit truyện do đó tuần sau sẽ không có chương mới được mong các bạn thông cảm. Rất cám ơn cả nhà đã ủng hộ mình trong thời gian qua và mong các bạn vẫn tiếp tục đồng hành cùng mình trong thời gian tới. Những lời động viên, những cái thanks là nguồn cổ vũ lớn với mình để có động lực edit và edit. Cám ơn các tềnh iu nhiều, hôm nay mình gửi đến cả nhà chương kế tiếp và hẹn lại tuần sau sau nữa nhé. Thanks!
Cửa mở ra, giọng nói khinh thường vang lên: "Vào được rồi."
Ninh Tự Thuỷ vào cửa nhìn thấy Trạc Mặc đang mặc quần áo tử tế cho Tịch Nhược, dịu dàng thay bé lau mồ hôi đang rỉ ra trên trán, ánh mắt rất chăm chú, gò má bóng loáng y hệt như đá cẩm thạch trong suốt.
Ống tay áo sơ mi của Hạ Tình được vén đến nơi khuỷu tay, lưng tựa vào trên tủ treo quần áo phía sau, hai tay tùy ý khoanh ở trước ngực, ánh mắt nghiêm túc nhìn chung quanh một vòng rồi ngừng lại trên người Ninh Tự Thuỷ: "Tôi không có nắm chắc được bao nhiêu, thật sự là thể chất của bé rất yếu kém mà tôi gặp phải. Nếu như mấy năm này không phải là các người nghĩ hết cách này đến cách khác để duy trì, bé đã sớm lên thiên đường báo cáo rồi."
Mi mắt Ninh Tự Thuỷ cụp xuống, lại chính là lời nói như thế! Hầu như tất cả bác sĩ cũng từng nói như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu tỏ vẻ bất lực. Hôm nay Hạ Tình cũng nói như vậy, lẽ nào thật sự không còn cách nào sao?
Vẻ mặt Kỷ Trà Thần căng thẳng, khuôn mặt lạnh lùng không có cảm xúc, chẳng qua là tay đặt trong túi nắm chặt lại.
"Tôi chỉ muốn biết cô có bao nhiêu chắc chắn?"
Trong phút chốc ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người một mình cô, nín thở, im lặng chờ đợi đáp án của cô.
Tịch Nhược không nhịn được len lén cầm tay Trạc Mặc, ngửa đầu, trong đôi mắt rõ ràng lóe lên sợ hãi. Lòng bàn tay khẩn trương đổ mồ hôi ẩm ướt, móng tay bấm vào trong lòng bàn tay anh.
Trạc Mặc cúi đầu dịu dàng cười một tiếng, cầm ngược lại tay bé, để bé đừng lo lắng. Bất luận xảy ra chuyện gì, mình cũng sẽ ở bên cạnh chăm sóc.
Hạ Tình bị mọi người nhìn chằm chằm cả người cảm thấy khó chịu, chỉ là lúc liên quan đến người bệnh nên cô vẫn còn tỏ ra chuyên nghiệp, giọng nói nghiêm túc: "40%." Đôi mắt như ngọc sáng ngời cùng với ánh mắt Ninh Tự Thuỷ nhìn nhau: "Tôi chỉ nắm chắc có 40%."
40%, ngay cả xác suất phân nữa cũng chưa tới!
Con số này hung hăng đập vào trong lòng cô và Kỷ Trà Thần, đôi mắt lo lắng, không biết làm sao rồi lại muốn an ủi Tịch Nhược, khóe miệng hơi mím lại, gượng cười: "Còn có 40% cơ hội, Tịch Nhược cháu có sợ không?"
Tịch Nhược nghiêng đầu nhìn Trạc Mặc, rồi lại nhìn cô, lắc đầu.
Có mẹ, có Trạc Mặc, thật không có gì phải sợ cả.
Hai chân thon dài của Ninh Tự Thuỷ di chuyển đứng ở trước mặt Hạ Tình, đôi mắt rất nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, giọng nói vô cùng thành khẩn: "Tôi giao tính mạng Tịch Nhược lại cho cô."
"Chờ một chút!" Hạ Tình đứng thẳng lưng, lúc thủy mâu hướng về cô thì lạnh lùng mở miệng: "Trước khi cô mang mạng sống của bé giao cho tôi, tôi có điều kiện đấy!"
"Cô muốn gì?" Ánh mắt sắc bén của Kỷ Trà Thần nhìn qua, miệng nhếch lên đường cong lạnh lùng. "Bất kể cô muốn cái gì, tôi đều thỏa mãn cho cô."
Không khí lạnh như băng chầm chậm di chuyển, vẻ mặt vài người đều trở nên nặng nề, khẩn trương nhìn về phía cô, ai cũng biết nguyên tắt của Hạ Tình, cũng không cần tiền, cô chỉ cần bộ phận cơ thể hoặc là cảm thấy hứng thú với cái gì đó.
Hạ Tình đột nhiên cười một tiếng, đôi mắt lóe lên ánh sáng óng ánh, ánh sáng lấp lánh tràn ngập các loại màu sắc, như nước mênh mông. "Mọi người không cần khẩn trương như vậy, lần này tôi không muốn bộ phận cơ thể gì. Chỉ cần một mình bé đi nước Mỹ với tôi, một năm thôi, một năm sau tôi cứu sống bé tôi sẽ mang bé trả lại cho các người, không cứu sống tôi cũng sẽ cho các người gặp mặt bé một lần cuối."
"Không được!"
Trạc Mặc cầm chặt tay Tịch Nhược, đôi mắt âm u hướng về phía Hạ Tình, giọng nói lạnh lùng. "Tôi không cho phép bất kỳ người nào mang em ấy đi. Trừ khi, tôi và em ấy ở cùng một chỗ."
Ánh mắt phức tạp của Tịch Nhược nhìn về phía Ninh Tự Thủy, một mình mình đi nước Mỹ, về sau nếu như tốt đẹp có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với mẹ, nếu mà mọi chuyện xấu đi, chẳng khác nào lãng phí khoảng thời gian một năm không thể ở bên mẹ.
Đây cũng giống như tiền đặt cược, không có ai biết thắng thua tiền đánh cuộc.
Mày rậm Kỷ Trà Thần nhíu lại, hơi thở lạnh lùng, ánh mắt ưng ngừng lại trên người Ninh Tự Thuỷ. Không phải con gái của mình anh, cho dù anh nguyện ý đánh cuộc, không có nghĩa là Ninh Tự Thuỷ sẽ buông tay đánh cược một lần.
Trên thực tế, ở đây ngoại trừ Trạc Mặc, chỉ có Ninh Tự Thuỷ không còn cách nào tốt nhất theo sự sắp xếp này. Mất mà lại được con gái, con bé còn quan trọng hơn so với mạng cô ấy, hôm nay sao có thể chịu được một mình Tịch Nhược cùng Hạ Tình đi nước Mỹ, thời gian dài đến một năm lâu như vậy?
Cặp môi đỏ mọng ướt át kiều diễm của Hạ Tình từ đầu đến cuối vẫn phủ lên nụ cười yếu ớt, nhún vai không hề gì: "Mọi người có thể từ từ suy nghĩ, tôi còn muốn nán lại ở chỗ này một tháng nữa, đủ để mọi ngươi suy nghĩ kỹ càng."
Xoay người, bóng lưng tự nhiên rời đi!
Si Mị cho Kỷ Trà Thần một ánh mắt, theo sau bước chân Hạ Tình!
Thiệu Vũ Hiên bất mãn nhíu mày: "Ỷ vào tài chữa bệnh tài giỏi của mình liền tự cao! Khó trách trước đây Si Mị lại chơi đùa rồi bỏ rơi cô ta! Chao ôi, yêu cầu của cô ta lần này thật ra thì không mang theo phong cách giống như trước!"
Ánh mắt Kỷ Trà Thần lạnh lùng liếc nhìn anh: "Bệnh viện không có việc sao? Gần đây hình như Gấm Sóc rất bận, anh có thể đi giúp một tay."
"Ách. . . . . ." Vẻ mặt Thiệu Vũ Hiên do dự, không biết làm sao sờ lên mũi: "Cậu ta và chuyện hư hỏng kia của Tiểu Ngư Nhi, tôi mới không dính vào! Tôi đi trước, có chuyện nhớ tìm tôi."
Kỷ Trà Thần không lên tiếng, đưa mắt ra hiệu cho Bạch Kỳ tiễn Thiệu Vũ Hiên ra ngoài.
Tiểu Ngư Nhi, trong lòng Ninh Tự Thuỷ kinh hãi, đã rất lâu rồi không có gặp Tiểu Ngư Nhi, không biết tình hình cô ấy và Kỷ Gấm Sóc như thế nào! Vừa qua một lòng lo nghĩ cho Tịch Nhược, không còn sức lực bận tâm đến cô ấy. Tiểu Ngư Nhi thiện lương sáng lạng, hy vọng cô ấy sẽ không trở thành mình thứ hai.
Trạc Mặc cúi người xuống, ôm chặt lấy Tịch Nhược. Ánh mắt kiên định, bất luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ không rời khỏi bên người Tịch Nhược. Mà Tịch Nhược cũng ôm chặt lấy anh, năm năm rồi hai người sống nương tựa lẫn nhau, chưa bao giờ xa cách. Tịch Nhược thậm chí cũng không dám tưởng tượng những ngày không có Trạc Mặc, mình sẽ như thế nào.
******************
Bên trong phòng mờ mịt, mùi rượu nồng nặc bao phủ, ánh sáng mơ hồ có thể lờ mờ thấy rõ một người đàn ông tóc đỏ chói mắt phóng túng ngang ngạnh dựa vào ghế salon, mắt phượng híp lại thành một đường thẳng, quý phái, lười biếng, quả thật là yêu nghiệt.
Một tay khẽ đung đưa ly rượu, chất lỏng đỏ như máu hiện ra gợn sóng, mùi rượu càng đậm. Tóc màu đỏ rượu của Hạ Tình như thác nước xoã xuống sau lưng, ít nhiều che khuất cảnh xuân, môi mỏng khẽ nhếch, tiếng nói tràn đầy châm chọc: "Tôi chưa bao giờ nghĩ tới thói trăng hoa, không có bất kỳ tình cảm như Si Mị, lại có thể sẵn sàng vì một người đàn ông hy sinh đến mức này."
Vẻ mặt Si Mị cương quyết không thay đổi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chất lỏng cay nồng, ngón tay xoay ly rượu, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười, ánh mắt lướt qua nhìn thẳng vào mắt cô.
"Không sai, tính cách của tôi là trêu hoa ghẹo nguyệt, đối với phụ nữa vứt bỏ như giày dép cũ. Nhưng tôi hiểu được cái gì gọi là tình anh em, tôi nợ anh ta một mạng, lúc trước tôi cũng đã nói, sau này vì anh ta dù tan xương nát thịt cũng một lòng không hối tiếc."
Ngón tay Hạ Tình cứng nhắc giữa không trung, ánh mắt lập tức lạnh đi, khóe miệng lạnh lẽo nở nụ cười càng sâu."Cho nên anh tình nguyện mất đi tư cách làm đàn ông?"
Si Mị nhún vai không hề gì, đứng lên, mặc kệ tâm tình mình, kiêu ngạo quấn một lọn tóc đỏ. Vẻ mặt tràn đầy khinh thường cùng không chấp nhận. "Bất quá sau này không thỏa mãn được nhu cầu phái nữ, không có gì lớn lao cả!"
Không nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Tình, bước chân nhẹ nhàng bước về phía cửa, bỗng nhiên chợt dừng lại, sau lưng thẳng tắp, phản chiếu bóng dáng trên vách tường màu bạc, vọng lại giọng nói sâu thẳm. "Chuyện này đừng cho bất kỳ người nào biết. Nhất là Kỷ thiếu và Ninh Tự Thủy."
Bóng lưng biến mất ở cửa ra vào, căn phòng vắng vẻ yên tĩnh đáng sợ. Đôi mắt Hạ Tình lóe lên vẻ phức tạp, nhếch miệng kèm theo tiếng cười càng lúc càng lớn, mỉa mai, tự giễu. . . . . .
Si Mị......
Anh có biết hay không điều tôi không muốn nhất là không phải để cho anh mất đi tôn nghiêm của người đàn ông, chẳng qua là không muốn anh lại tiếp tục sống lưu lạc giữa tất cả phụ nữ kia.
Anh có biết hay không tôi vốn ghét màu đỏ, nhưng bởi vì khi mất đi anh tóc dài mới nhuộm thành màu rượu đỏ, như thế mới giống như anh đang ở bên cạnh tôi.
Anh có biết hay không tôi vẫn rất yêu rất yêu anh, yêu đến một tin tức của anh, tôi liền kích động hiện thân, đứng ở trước mặt anh tưởng rằng có thể chuyển biến.
Thế nhưng, vì cái gì?
Tại sao anh tình nguyện mất đi tôn nghiêm, cũng không nguyện ý ở cùng một chỗ với tôi lần nữa?
Tại sao anh có thể vì Kỷ Trà Thần hy sinh nhiều như vậy, cũng không muốn cho tôi một cơ hội để yêu?
Tại sao anh không thể thật tốt thử yêu một người?
Nụ cười thê lương không ngừng quanh quẩn trong căn phòng lớn, nước mắt bất chợt rơi xuống, che mất ngũ quan xinh đẹp. Cô nằm trên quầy bar, bờ vai gầy gò khẽ run rẩy, khóc không thành tiếng.
Si Mị một đường đua xe đến đỉnh núi, không hề bất ngờ thấy được người quen, môi đỏ không kềm chế được tươi cười: "Tốc độ của cậu còn nhanh hơn so với tôi đấy!"
Thiệu Vũ Hiên quay đầu lại nhìn anh, nhướng nhướng mày: "Tôi không thích thân mật với phụ nữ, không giống với anh."
Ánh mắt Si Mị sững sờ, chậm rãi đi tới bên cạnh xe anh, hai tay đặt ở sườn xe, nhún người nhảy một cái ngồi trên thân xe, ngửa đầu nhìn những vì sao. Tiếng nói lẩm bẩm trầm thấp: "Làm sao cậu biết?"
"Tôi là bác sĩ, tình trạng Tịch Nhược cũng không phải là tôi không biết. Mà Hạ Tình kia tính khí bất thường toàn thế giới đều biết, cộng thêm anh đã từng đùa giỡn cô ta, cô ta hận anh còn không kịp làm sao có thể giúp anh?" Giọng nói Thiệu Vũ Hiên bình tĩnh dường như có lẽ đã biết tất cả, nghiêng đầu nhìn nghiêng trên tóc lửa đỏ của anh: "Rốt cuộc anh đã đồng ý với cô ta cái gì?"
Nhưng Si Mị chỉ cho anh ta một ánh mắt vô vị, không nói lời nào.
Hai tay Thiệu Vũ Hiên khoanh ở trước ngực, giọng nói lạnh lẽo: "Cũng có thể không nói cho tôi biết, tôi đi tìm Kỷ thiếu nói chuyện một chút, có lẽ anh ấy có thể đoán được."
"Đừng nói." Giọng nói trầm thấp của Si Mị vang lên, bị gió núi lướt qua xa, từ từ biến mất. Nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo bức người: "Đừng ép tôi giết chết cậu!"
"Nói cho tôi biết, rốt cuộc anh đã đáp ứng người phụ nữ kia cái gì. Tôi sẽ không đi tìm Kỷ thiếu, có thể sẽ còn giúp anh giấu kín." Thiệu Vũ Hiên nói ra điều kiện.
Trong mắt Si Mị thoáng qua một chút do dự, chẳng qua độ trung thành của Thiệu Vũ Hiên đối với Kỷ Trà Thần hy vọng sẽ không làm cho Kỷ thiếu khó chịu.
"Tiểu bảo bối của tôi cống hiến cho cô ấy làm nghiên cứu, sau này tôi chính là thái giám đúng chuẩn."
Giọng nói như không sợ hãi trước cơn sóng lớn kể một chuyện không liên quan với mình chút nào.
Ánh mắt Thiệu Vũ Hiên kinh ngạc, thật lâu cũng không phản ứng kịp. Mày khẽ cau lại, môi căng ra nụ cười khó coi: "Anh nói đùa à?"
"Cậu cảm thấy thế nào?"
Thiệu Vũ Hiên vẫn còn thấy rất khó tiếp nhận, rõ ràng Si Mị lại có thể đồng ý với yêu cầu biến thái của Hạ Tình như vậy. Si Mị thiếu phụ nữ thì sống không nổi, sau này không thể ân ái, chẳng phải còn tàn nhẫn hơn so với giết anh ta?
Huống chi, không có cái kia, ngay cả người đàn ông anh ta cũng không được tính, mất đi tôn nghiêm làm đàn ông.
"Không đúng." Thiệu Vũ Hiên kịp thời phản ứng, ánh mắt kinh ngạc như nghĩ tới chuyện gì. "Lúc đầu cô ta yêu cầu hẳn không phải là cái này, có lẽ cô ta yêu cầu anh và cô ta ở chung một chỗ hoặc là kết hôn? Anh không đáp ứng?"
Si Mị lặng im không nói, ngửa đầu nhìn ánh sao bao phủ bầu trời cùng mặt đất mênh mông như phối hợp lẫn nhau .
Cơ thể Thiệu Vũ Hiên ngồi thẳng, hướng về phía anh ta thét lên: "Anh điên rồi có phải không? Ở cùng một chỗ với cô ta cũng sẽ không chết? Cần gì phải lựa chọn phương thức cực đoan như vậy?"
"Hay là anh vẫn yêu đàn ông? Anh yêu Kỷ thiếu?"
Si Mị thất vọng im lặng, mấp máy môi mỏng: "Đầu óc cậu có bệnh à? Cho dù cậu yêu đàn ông tôi cũng sẽ không yêu đàn ông!"
"Vậy rốt cuộc là vì cái gì? Hạ Tình y thuật rất tốt, người lại xinh đẹp, cho dù tính khí bất thường, kết hôn cũng không có tổn thất gì, tại sao anh không tình nguyện. . . . . ."
Thiệu Vũ Hiên nói không được, rốt cuộc thật sự không hiểu trong đầu Si Mị đang nghĩ gì!
Si Mị thở ra một hơi sâu, khóe miệng chứa đựng nụ cười bất cần đời: "Nếu như chỉ để cho tôi cùng cô ấy làm một cuộc yêu, tôi còn có thể; nhưng tôi và cô ấy chơi trò tình yêu, tôi thật sự không chơi nổi! Cô ấy muốn không phải hôn nhân, mà là trái tim tôi. Mặc dù tôi không thích đàn ông, nhưng tương tự tôi cũng vậy không thích phụ nữ. Một khi tôi cùng cô ấy kết hôn, chẳng khác nào cho cô ấy hy vọng; cô ấy sẽ muốn càng ngày càng nhiều, nhưng cô ấy muốn cuối cùng tôi đều không cho được."
"Ha ha." Anh cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thiệu Vũ Hiên: "Bất quá không thể cùng phụ nữ ân ái, dù sao vẫn còn tốt hơn để cho cô ấy tuyệt vọng."
Thiệu Vũ Hiên khàn giọng, hé miệng lại không phát ra được tiếng nào, ánh mắt phức tạp nhìn anh. Lời nói trong lòng cuối cùng vẫn không nói ra. . . . . .
Si Mị, anh có nghĩ tới hay không, anh không muốn làm cho Hạ Tình tuyệt vọng nguyên nhân là cái gì? Anh phong lưu như vậy, trừ ở trên giường không để cho phụ nữ thất vọng, lúc nào thì bận tâm tới cảm nhận của phụ nữ? Mà anh, tình nguyện tổn thương mình, cũng không muốn để Hạ Tình tuyệt vọng với tình yêu, là vì anh không đành lòng, không bỏ được. . . . . .
Anh tại sao phải không đành lòng, không bỏ được, chẳng lẽ những thứ này anh đều không nghĩ tới sao?
"Trước kia lúc chúng ta không vui thì ba người sẽ cùng đi đến nơi này uống rượu, thỉnh thoảng Kỷ Gấm Sóc cũng tới. Nhưng không ngờ. . . . . . Hiện tại chỉ còn lại hai chúng ta, về sau chỉ có một mình cậu . . . . ." Si Mị lẩm bẩm nở nụ cười, thoải mái không bị trói buộc.
Anh là chim ưng đơn độc trên bầu trời sa mạc lớn, cao ngạo, ngang bướng, không người nào có thể trói buộc anh, không có gì có thể vây hãm anh, tự do mà vui sướng.
Si Mị không lo lắng Thiệu Vũ Hiên sẽ đi nói cho Kỷ thiếu, có thể nói người Kỷ thiếu hy vọng nhất chính là Thiệu Vũ Hiên, thời gian anh ta biết Kỷ thiếu còn lâu hơn so với mình, tình cảm càng sâu, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn Kỷ thiếu đau khổ mà mất đi con gái.
"Sở dĩ, Hạ Tình nói mang Tịch Nhược đi một năm, cũng là ý của anh. Làm như vậy là để cho bọn họ không nghi ngờ!"
"Ừhm!" Si Mị gật đầu, ý cười rõ rệt: "Kỷ thiếu và Ninh Tự Thuỷ bỏ lỡ quá nhiều, mà Tịch Nhược là khúc mắc nặng nhất đối với Kỷ thiếu. Để cho con bé rời đi trước, để không gian lại cho Kỷ thiếu và Ninh Tự Thủy, tin tưởng hai người họ chỉ cần trong lòng còn một ít không nỡ là có thể gương vỡ lại lành."
"Anh hy vọng, Kỷ thiếu cùng Ninh Tự Thuỷ ở chung một chỗ lần nữa?" Ánh mắt Thiệu Vũ Hiên có chút kinh ngạc.
"Chẳng lẽ cậu không hy vọng sao?" Si Mị hỏi ngược lại.
Có lẽ là vì liên quan đến chuyện này, vẻ mặt Thiệu Vũ Hiên có chút u ám, tiếng nói trầm thấp: "Cô ta mang cho Kỷ thiếu quá nhiều bất hạnh."
"Hạnh phúc hay bất hạnh, chỉ có tự mình Kỷ thiếu biết, chúng ta làm sao có thể hiểu được!"
Gió mát mang đi lời nói thì thầm của anh, bầu trời sao toả sáng, những ngôi sao lẳng lặng chiếu lấp lánh cùng với hai người, đều có tâm sự riêng, một đêm đến sáng.