Đường Diệc Nghiêu đứng ở cửa nhìn ánh mắt lo lắng của Ninh Tự Thủy, mím môi, dáng vẻ do dự thật lâu cũng không dám mở miệng. Âm thầm than thở.
"Hắn. . . . . . Uống thuốc không?" Ninh Tự Thủy thận trọng hỏi, trong ánh mắt đầy lo lắng. thật lòng thật dạ, không một chút giả vờ.
"Ninh tiểu thư, nếu cô đối với Kỷ thiếu gia không phải xuất phát từ chân tâm, xin cô đừng thương tổn hắn nữa. Bây giờ có thể đi ngay, đừng vì tự trách áy náy mà ở lại. Tôi bảo đảm, bây giờ cô có thể đi, Kỷ thiếu gia sẽ không ra tay với cô". Đường Diệc Nghiêu thấp giọng nói. Ba chữ "Ninh tiểu thư" đem khoảng cách giữa bọn họ kéo dài ra. Cũng loại bỏ Ninh Tự Thủy ra ngoài Kỉ gia.
Đường Diệc Nghiêu cái gì cũng có thể nhịn được, nhưng không cách nào nhịn được có người thương tổn đến Kỷ thiếu gia.
Ninh Tự Thủy rũ mắt, đôi vai gầy nhỏ bé nhẹ nhàng run rẩy, cắn môi, giọng nói yếu ớtnhư muỗi kêu: "Tôi. . . . . . Tôi không có biện pháp rời đi vào lúc này. Tôi muốn ở lại chăm sóc hắn". Kỷ Trà Thần không chút do dựbảo hộ mình trong ngực, thậm chí lúc té xuống đất cũng đem chịu lực đặt trên người của mình, không để cho cô bị một một chút tổn thương nào.
Vào lúc này, làm sao cô có thể rời bỏ hắn ra đi?
"Thiếu gia do tôi chăm sóc là được rồi". Tiếng Bạch Kỳ lạnh lùng từ phía sau truyền tới, tròng mắt khóa chặt trên người Ninh Tự Thủy: "Nếu thiếu gia để cho cô đi, vậy thì đi đi. . . . . . Đừng chờ thiếu gia thay đổi tâm ý, đến lúc đó ………. không ai cứu được cô".
"Tôi. . . . . ." Ninh Tự Thủy do dự, bóng dáng gầy nhỏ bị ánh đèn nguội lạnh kéo rất dài, môi dưới gần như bị cắn chảy máu. trên trán xinh đẹp, mâu thuẫn và giãy giụa khắc sâu vô cùng rõ ràng.
Đường Diệc Nghiêu vừa chuẩn bị mở miệng, Thuộc Vũ Hiên đi tới lạnh nhạt nói: "Các người cũng đừng ép buộc cô ấy nữa".
"Bác sĩ Thuộc" Ánh mắt Bạch Kỳ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Thuộc Vũ Hiên thay Ninh Tự Thủy nói chuyện.
Thuộc Vũ Hiên dừng bước lại đứng bên cạnh cô, ngón tay nhẹ nhàng vỗ vai của cô: "Nếu muốn ở lại thì lại. . . . . . Huống chi, mặc dù ngoài miệng Thần nói để cho cô đi, nhưng trong lòng chắc là không thể bỏ được. Tất cả mọi người nghỉ ngơi đi, cô cũng phải nghỉ ngơi thật tốt. Bây giờ đã có thai ba tháng, cũng chưa ổn định".
Ánh mắt Bạch Kỳ và Đường Diệc Nghiêu bất đắc dĩ lơ đãng, gật đầu, rời đi.
Ninh Tự Thủy vẫn cúi đầu, chợt ngẩng đầu, khuôn mặt tràn đầy nước mắt, giọng nói khàn khàn: "Thật sự hắn không có biện pháp có đứa bé sao? Một chút xíu cơ hội cũng không có sao?"
Thuộc Vũ Hiên thở dài, đôi tay chấp sau lưng, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn cô, giải thích: "Ninh Tự Thủy, tôi hi vọng cô hiểu. Thần đã từng bị thương, rất nặng. Cho nên. . . . . . Đối xử với hắn tốt một chút!"
"Tôi biết rồi". Ninh Tự Thủy vội ngắt lời hắn, không muốn nghe lời tàn nhẫn như vậy.
Lời như vậy, đối với Kỷ Trà Thần, đối với cô mà nói, cũng quá mức nặng nề.
Trong nháy mắt xoay người, nước mắt từng giọt rơi xuống, lặng lẽ không tiếng động rơi vào trên sàn nhà. Đẩy cửa phòng, cả người cuộn lại trên mặt đất, càn rỡ khóc lên.
Nếu như không phải là Kỷ Trà Thần, đứa bé kia từ đâu tới? Cô chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác ngoài Kỷ Trà Thần; dù là đồng nghiệp Tề Hạo cũng chỉ trò chuyện, hàn huyên vài câu. . . . . .
Nghĩ đến Tề Hạo, Ninh Tự Thủy không khỏi có vài phần áy náy, nếu như không phải vì mình, căn bản hắn cũng sẽ không phải chịu đựng tất cả. vốn dĩ, mình mới là đầu sỏ gây nên.