Khuôn mặt trước mắt này có chút quen thuộc, cảm giác cũng quen thuộc như vậy, nhất là cặp mắt, giống như đã từng quen biết, nhưng lại không nghĩ ra là đã gặp qua nơi nào.
"Tiểu thư." Người đàn ông không còn chần chừ, trực tiếp sử dụng khăn tay lau nước mắt trên mặt cô.
Ninh Tự Thủy sững sờ, lui về sau một bước, tránh tay của hắn, vội vàng cầm khăn tay gật đầu nói: "Cám ơn." Bây giờ lại có thể có người đàn ông mang khăn tay tùy thân, thật là hiếm thấy.
Người đàn ông cười cười, hai bên nhàn nhạt má lúm đồng tiền ngọt ngào, đôi tay đút trong túi quần, nghiêng đầu nhìn một đôi vợ chồng đang đi ở đằng xa: "Nhìn bọn họ rất hạnh phúc, đúng không?"
"Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạc thủ bất tương ly"(*) Đáy mắt phẳng lặng của Ninh Tự Thủy phảng phất tia hâm mộ. Đó là cuộc sống cô khát vọng không thể cầu, có thể cùng Kỷ Trà Thần nắm tay nhau sống đến già, hôm nay xem ra là xa xôi không thực tế cỡ nào
(*) Nguyện được một lòng người, bạc đầu chẳng xa nhau
"Thê thê phục thê thê, giá thú bất tu đề."(*) Người đàn ông đọc lên hai câu thơ trước, con ngươi trong suốt dịu dàng nhìn cô. Khi ánh mắt chạm phải chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô thì mất mát chợt lóe lên.
(*) Thê thê phục thê thê, gả cưới rồi đợi khóc. (van: lạy 2 anh chị đừng đọc thơ nữa, làm em tốn hàng nghìn nơron trong trí óc.)
Ninh Tự Thủy cười càng thêm khổ sở. Cuộc này hôn nhân, vừa bắt đầu đã không lí giải được, hôm nay đi tới bước này, đúng sai phải trái nghiễm nhiênkhông thể nói rõ ràng."Cám ơn khăn tay của anh, bị bẩn rồi, tôi. . . . . ."
"Đừng khách khí, vứt đi." Người đàn ông ôn hòa cười một tiếng, nhưng ngữ điệu lại chắc chắn cùng kiên quyết, không đa thuyết nhất cú(không nói nhiều chỉ nói 1 câu), xoay người rời đi.
Ninh Tự Thủy nhìn bóng lưng của hắn, nhìn lại khăn tay trong tay cô, chất liệu cực tốt, tơ tằm mềm mại trơn nhẵn, mang theo mùi thơm thoang thoảng, cứ như vậy vứt bỏ không khỏi đáng tiếc. Có lẽ nên mang về rửa sạch sẽ, nếu như có duyên gặp lại sẽ trả lại cho hắn đi. Lúc ngẩng đầu, đã không thấy bóng dáng hắn rồi.
"Cô sao lại một mình đến đây? Tôi tìm cô cả một vòng." Đường Diệc Nghiêu bước nhanh đi tới, ánh mắt nóng nảy phai đi, giọng nói mang mấy phần trách cứ.trách cứ.
Ninh Tự Thủy chỉ là cười nhạt, không có giải thích nhiều, đi theo Đường Diệc Nghiêu trở về.
Cách đó không xa, một người đàn ông đang dựa vào thân cây, nhẹ nhàng cười nhìnbóng lưng mảnh khảnh, khóe miệng giương lên một đường cong lạnh lùng. Hôm qua mới gặp mặt, cô hôm nay lại không nhớ gì cả? Không sao, về sau sẽ còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt.
Ninh Tự Thủy vừa bước đến cửa liền nghe thấy tiếng cười khúc khích bên trong, không khỏi tò mò bước xuống. Đi tới phòng khách thì nhìn thấy một cô gái dựa vào ở Kỷ Trà Thần, mặt mày thanh tú, tròng mắt toàn là ý cười.
Nụ cười chồng chất, đẹp đẽ như vậy, tươi sáng như vậy. Nhưng cả người đều như cây tầm gửi dính sát vào Kỷ Trả Thần, mà Kỷ Trà Thần nhưng mà không có nửa điểm là khó chịu, ngược lại là cánh môi chứa đựng nụ cười nhàn nhạt.
Một mảng lớn khổ sở tan ra trong lòng cô. . . . . .
Thuộc Vũ Hiên từng nói, Trong đôi mắt Kỷ Trà Thần không chứ không đựng bất kỳ người phụ nữ nào, chỉ có mình cô.
"Ah, chị dâu về rồi. . . . . . Chào chị dâu! Em là Dương Lưu Vân. Chị có thể gọi em Lưu Vân." Dương Lưu Vân đứng lên, hướng về phía Ninh Tự Thủy cười càng rực rỡ, thật giống như không rành thế sự, thuần khiết ngây thơ.(van: ngược lại thì có, m.n nhớ tên con bà làng này nhé, ả về sau sẽ đóng vai trò rất quan trọng đấy)
Ninh Tự Thủy thử nhìn Kỷ Trà Thần một cái, hắn không có bất kỳ phản ứng gì. Đáy lòng càng thêm mất mác, nhẹ nhàng gật đầu: "Xin chào, cô gọi tôi là Tự Thủy là được rồi."
"Được rồi! Thật ra thì em so với chị còn lớn hơn một tuổi đấy. Gọi chị là chị dâu có chút không quen, gọi tên chữ nghe thân thiết hơn một chút." Dương Lưu Vân ngẩng đầu hỏi bên cạnh người đàn ông: "Thần, anh nói có không phải?"
Kỷ Trà Thần mí mắt đều không giơ hạ xuống, đơn điệu"Ừ" một cái.